Lãnh trọn nhát dao oan nghiệt, Xuân Thanh dần đuối sức. Hơi thở cô nông dần, nông dần, có nguy cơ đứt gãy.
Cô đưa mắt cố tìm Hoàng Nam. Cố hít thêm chút ôxi để kéo dài sự sống.
Gương mặt đau khổ đến tuyệt vọng của anh đập vào đáy mắt mông lung. Nó mờ dần, nhòe đi rồi mất hẳn.
Xuân Thanh sợ hãi muốn gọi: "Anh Hoàng Nam!" Rồi nói với anh: Nếu có kiếp sau em sẽ đợi anh dưới giàn hoa tigôn đỏ.
Nhưng sức đã cùng, lực đã kiệt, Xuân Thanh chẳng thể nào gọi được tên anh. Chẳng thể nào nói thêm câu hứa hẹn.
Cô chìm vào bóng tối.
Xuân Thanh đi, đi mãi, lạc về mái trường xưa. Lạc về những ngày tháng có cô học trò áo trắng tinh khôi quấn quýt bên chàng trai khoát chiếc áo màu thiên thanh, ngày hai buổi đến trường. Lạc về căn nhà ai đó có giàn hoa tigôn đỏ. Có người cô thương ngày ngày dệt ước mơ tương lai cho cô bằng con đường học vấn. Sửa từng câu văn, từng bài luận, lặng lẽ bên cô qua các kì thi.
Anh luôn nói: "Em cứ thỏa mái mà làm bài! Anh tin em sẽ đỗ!"
Khi cô nhận giấy báo tuyển thẳng vào Đại học thành phố A, anh lại nhìn cô cười, khẽ vuốt nhẹ mái tóc dài và bảo: "Bước tiếp đi em! Mạnh mẽ tiến về phía trước! Rồi em sẽ có cả một tương lai như em mong đợi."
Cô bước lên tàu. Người thắp sáng tương lai cho cô vẫn còn đứng đó. Thần sắc nhạt dần, nhạt dần...chợt tan biến.
Xuân Thanh đau lòng. Cô với tay muốn áp lên má anh...
Theo chiếc băng ca đẩy Xuân Thanh vào phòng cấp cứu. Lê Vinh nhìn thấy hàng nước mắt chảy xuống má Xuân Thanh. Anh thì thầm: "Cô bé cố lên! Anh sẽ cứu em!"
Lê Vinh nhìn xuống chiếc dao nhọn găm sâu vào bụng Xuân Thanh. Cô có dấu hiệu mất máu. Lê Vinh kích hoạt quy trình 'báo động đỏ' nội viện khẩn trương thực hiện các biện pháp sơ cứu. Huy động bác sĩ ở các khoa liên quan. Tiến hành chụp cắt lớp để đánh giá đường đi của vết đâm, giúp anh chọn đường mổ tối ưu nhất để cầm máu và xử lí tổn thương. Đồng thời gây mê ngay cho Xuân Thanh nhằm giảm đau đớn và chuyển thẳng vào phòng mổ.
"Vinh! Máu của bệnh nhân thuộc nhóm Rh- " Vị bác sĩ xét nghiệm truyền máu- huyết học thông báo.
"Báo người nhà bệnh nhân, ai cùng nhóm máu khẩn trương cứu người!"
Qua phim chụp cắt lớp, Lê Vinh xác định dao đâm xuyên qua lá gan trái, vào thành trước động mạch chủ bụng. Lê Vinh chuẩn bị các phương án phẫu thuật.
Rất may cho Xuân Thanh, ba cô có cùng chung nhóm máu quí hiếm Rh-. Và nhát dao chỉ xuyên qua gan trái, chạm đến thành động mạch chủ bụng. Nếu cao hơn sẽ vào tim hoặc sâu hơn sẽ xuyên động mạch chủ bụng thì nguy cơ tử vong trước viện rất cao.
Lê Vinh tiến hành phẫu thuật mở bụng ở trên và dưới vùng dao đâm, khống chế đầy đủ các tổn thương mạch máu và gan trước khi rút con dao ra ngoài. Sau đó, khâu hồi các thương tổn.
Ca phẫu thuật diễn ra thành công, thuận lợi sau một tiếng thực hiện.
"Theo dõi bệnh nhân!" Lê Vinh dặn đồng nghiệp rồi đi về hướng phòng bên dãy trái, nơi bác sĩ Lee đang cứu Hoàng Nam.
Hoàng Nam chìm vào giấc ngủ sâu. Anh lang thang về vùng đất bạc phếch màu hoa cỏ may trong tiềm thức. Ở đó anh không còn người thân nào cả. Căn nhà xưa cũng dần hoang lạnh hơn.
Anh ra đi về một nơi khác. Về thành phố nhỏ đã sưởi ấm trái tim anh - thành phố có căn nhà với giàn hoa tigôn đỏ. Có cô gái tuổi vừa đôi chín lặng lẽ bước vào lòng anh, chiếm giữ trái tim anh, ươm lên mầm sống của các tế bào trong cơ thể khô cằn bấy lâu.
"Em thích anh!" Lời tỏ tình của cô thiếu nữ vào lúc bệnh tình anh có dấu hiệu xấu khiến trái tim anh như xẻ làm hai.
Anh đành phải nuốt ngược lời yêu. Đành để cô thất vọng. Để cô buồn. Còn hơn gieo vào lòng cô một tình yêu mà tương lai anh chưa biết mình có vượt qua bệnh tình để sống tiếp.
Anh đau lòng khi vô tình kéo Xuân Thanh vào vòng xoáy hờn ghen của Xuân Lan. Nhìn thấy chiếc áo phông trắng thấm đẫm màu máu đỏ. Nỗi đau đã đến hồi kết thúc. Xuân Thanh! Anh sẽ đi tìm em! Anh sẽ đưa em rời xa thành phố buồn thương này đến vùng đất khác. Một vùng đất bình yên, bạt ngàn hoa ban trắng. Ở đó, chỉ có mẹ, có anh và em.
Đợi anh nhé!
Píp..píp...
Chuỗi tín hiệu báo động vang lên từ máy thở.
"Bác sĩ Lee, Lê Vinh, bệnh nhân mất sóng mạch, sóng SpO2!"
Mạch Hoàng Nam yếu dần và sau đó ngưng hẳn. Bác sĩ Lee, Lê Vinh cùng đồng nghiệp ngay lập tức kích hoạt cấp cứu ngưng tim. Liên tiếp các y lệnh được thực hiện để phục vụ cho cấp cứu ngừng tuần hoàn hô hấp.
"Thiết lập máy điện tim!"
"Chuẩn bị thuốc trợ tim!"
"Dịch truyền, dụng cụ y tế!"
Ngay sau khi điện cực của máy điện tim được kết nối lên cơ thể Hoàng Nam, bác sĩ Lee, Lê Vinh cùng một đồng nghiệp thay phiên nhau ép tim 100-120 nhịp/ phút để giành giật lại sự sống cho Hoàng Nam.
Sau gần năm phút ép tim, chỉ số nhịp tim trên màn hình tăng dần. Hoàng Nam thoát khỏi cửa tử.
Danh Sách Chương: