Tuy rằng Tân Nhất Lai rất muốn tìm một cái cớ để cho Từ Long biết tay, nhưng ông ta nhanh chóng phát hiện ra chuyện này hơi khó khăn, thậm chí không chỉ hơi mà là vô cùng khó khăn. Thứ nhất là Từ Long vẫn luôn ở trong cung, trên người cũng không có công việc gì, Tân Nhất Lai muốn tìm hắn gây phiền toái cũng không có chỗ để ra tay, thứ hai hắn là con trai ruột của Hồng gia, cho dù Hồng Gia Đế có thiên vị thái tử, nhưng cũng không đến nỗi không coi Nhị hoàng tử ra gì, nếu Tân Nhất Lai dám làm gì Từ Long, Hồng Gia Đế tuyệt đối sẽ không tha cho ông ta.
Việc này khiến cho Tân Nhất Lai rất là buồn rầu, trong cơn tức giận quyết định đi tìm mấy kẻ hay lảng vảng gần cửa phủ để cho chúng biết tay, nhưng không ngờ lại không gặp được đám tai mắt kia!
“Theo dõi Tân phủ lâu như vậy rồi, ngay cả một chút tin tức cũng không thăm dò được sao?” Ở trong cung Từ Long tức giận lật ngược cái bàn, “Các ngươi đều là phế vật, phế vật!”
“Bọn nô tài cũng hết cách rồi, tiểu nương tử của Tân gia căn bản là không bước ra khỏi cửa nửa bước, chúng ta đã phái người canh giữ ngoài ở cửa Tân phủ từ năm ngoái lận, trong vòng hai tháng, chỉ nhìn thấy nàng đi ra ngoài tổng cộng có ba lần, nhưng cũng là theo chân trưởng bối trong phủ ra ngoài, trước sau đều có mười mấy hộ vệ, người của chúng ta căn bản không thể đến gần, chỉ có thể đứng ở phía xa nhìn về phía họ. Hạ nhân của Tân phủ cũng rất kín miệng, cho dù có dụ dỗ thế nào, cũng không có ai dám nói chuyện trong phủ ra ngoài. Mấy ngày nay hộ vệ của Tân phủ cứ nhìn chằm chằm vào người chúng ta phái tới, thuộc hạ lo lắng chỉ sợ đã bị lộ, cho nên mới dẫn người bỏ chạy.”
Từ Long trầm mặt, hai hàm răng cắn vào nhau kêu ken két.
Bọn hạ nhân không dám hé răng, một hồi lâu sau, cuối cùng Từ Long mới phất tay đuổi bọn họ đi, lại dặn dò: “Chuyện này đến đây chấm dứt, không được tiết lộ phong thanh.” Tuy rằng hắn chưa nhìn thấy thủ đoạn lôi đình của Tân Nhất Lai, nhưng trong lòng vẫn luôn có dự cảm mơ hồ, vị kia thoạt nhìn có vẻ ôn tồn tao nhã, là một người đọc sách phong độ, nhưng thật ra lại là nhân vật lợi hại không nên chọc vào.
Không thể không nói, ở phương diện này Từ Long có một trực giác gần như dã thú, cũng may hắn thu tay lại sớm, nếu không cho dù Tân Nhất Lai không đối phó được hắn, nhưng muốn đối phó với người của Tạ gia thì dễ như trở bàn tay. Ai bảo Tạ gia bị phân chia quá nhiều, chỉ cần có ý đồ là có thể gây ra phiền phức cho bọn họ.
Tuy rằng người của Tạ gia đã rút lui, nhưng việc canh phòng của Tân phủ lại càng nghiêm ngặt hơn so với trước kia, thậm chí Hoàng thị đã bắt đầu cấm Đại Trân không được ra ngoài hàng ngày, “Chuyện trong cửa hàng không phải đã có chưởng quỹ trông coi rồi sao, mỗi tháng con chỉ cần nhìn sổ sách thôi là được, đâu cần phải chạy đến cửa hàng.”
“Vậy còn phân xưởng thì sao.” Đại Trân giải thích: “Hiện giờ đang hợp tác làm ăn với bệ hạ, con không đến nhìn thì không yên tâm. Ngộ nhỡ người bên dưới xảy ra sai lầm thì sẽ gặp phải phiền phức lớn.”
“Có thể có phiền toái gì chứ? Cùng lắm thì cũng chỉ là sai kích thước, đổi lại cái khác là được.” Hoàng thị không cho là đúng nói: “Hơn nữa, chẳng lẽ đám người trong xưởng không biết đó là cửa sổ làm cho tẩm cung của bệ hạ sao, ai dám làm không tận tâm chứ? Nếu thật sự muốn tính toán, trong phủ toàn là người lớn, chẳng lẽ không bằng một tiểu cô nương mười ba tuổi là con sao.”
Đại Trân lập tức á khẩu không trả lời được, nói quanh co nửa ngày, mới nhỏ giọng nói lầm bầm: “Ở nhà buồn chán ngột ngạt muốn chết, nên mới muốn ra ngoài đi dạo. Nương, ngài không cảm thấy buồn chán sao?”
“Nếu thật sự buồn chán thì mấy ngày nữa con đến Thiên Tân với cha con đi, con đi theo thuận tiện giải sầu luôn.” Hoàng thị đột nhiên ném ra trái bom, Đại Trân đầu tiên là sững sờ, sau đó vui mừng nhảy bật lên, “Thật chứ! Ngài bằng lòng cho con đến Thiên Tân sao? Thật sự là quá tốt, con nằm mơ cũng muốn rời khỏi kinh thành một thời gian, đến lúc đó ngài cũng đi cùng con sao?”
Hoàng thị lắc đầu cười, “Ta không thể đi, nếu mọi người đều đi hết, chẳng lẽ trong phủ không có ai quản lý. Hơn nữa Đại ca con còn phải khảo thí, cũng không thể bỏ mặc mình nó ở đây được.”
“Đúng đúng đúng, Đại huynh còn phải khảo thí nữa.” Đại Trân vỗ trán một cái thật mạnh, “Thật đáng tiếc, vốn là còn muốn cùng xuất môn với Đại huynh. Có huynh ấy ở đây, con cũng không cần quan tâm đến việc gì nữa.” Cẩn thận nghĩ lại, một đám người cùng ra ngoài quả thực là vô cùng phiền phức, nhất là cặp đệ đệ sinh đôi vẫn còn rất nhỏ, nếu phải bôn ba mệt nhọc mà sinh bệnh thì sẽ rất phiền toái.
“A cha quyết định đến Thiên Tân khi nào vậy, tại sao lúc trước một tiếng gió cũng không có?”
“Là vì chuyện xây dựng xưởng đóng tàu.” Hoàng thị giải thích: ” Buổi sáng hôm nay mới quyết định. Xưởng được xây ở Thiên Tân, triều đình bỏ một nửa tiền, thái tử, nhà chúng ta, còn có mấy nhà quen biết cũng góp bạc vào đó, một đám người vô cùng nôn nóng, bệ hạ cũng đang thúc giục, cho nên cha con mới quyết định tự mình đến Thiên Tân một chuyến, Đại lang Hồ gia cũng đi cùng. Cha con vốn còn muốn dẫn Nhị lang đi cùng để biết thêm kiến thức, nhưng mà tiểu tử kia không chịu, nói là muốn đọc sách, chuẩn bị thi cử. Con nói xem nó mới bao nhiêu tuổi chứ, nôn nóng thi cử làm cái gì? Cha con cũng mặc kệ không quan tâm.”
Đại Trân cười ha ha, “Ngài còn không hiểu tính tình của Nhị lang sao, đệ ấy muốn tập trung tinh thần để thi đậu Tam nguyên cho nhà chúng ta vẻ vang đó.” Thoạt nhìn có đôi khi Thụy Xương hơi ngây ngô, thậm chí hơi cổ hủ, nhưng thật ra là một người có chủ kiến, Thụy Xương muốn đi khảo thí thật ra cũng không nhất định là muốn làm quan, so với quan lộ, thật ra Thụy Xương lại cảm thấy hứng thú với nghiên cứu nguyên lí của sự vật hơn, nhưng cậu lại suy tính rất lâu dài, nếu trên người không có công danh, tương lai phát triển ắt sẽ bị hạn chế. Nếu Thụy Xương thi Tam giáp trước, thậm chí thi đậu Tam nguyên, cho dù tương lai có làm chuyện gì, khi người khác nhắc tới cậu cũng không dám chỉ chỉ trỏ trỏ. Cho dù cậu có nghiên cứu sự vật, người ta cũng chỉ có thể nói là cậu xem công danh lợi lộc như cặn bã, có phẩm cách của cao nhân ẩn sĩ.
Hoàng thị cũng biết Thụy Xương là một người có đầu óc, nhưng rốt cuộc vẫn không yên lòng, thở dài nói: “Nó mới có bằng đấy tuổi, suốt ngày vùi đầu đọc sách ở Quốc tử giám, ngay cả cửa cũng không ra, ta rất lo lắng nó sẽ ép buộc bản thân quá mức. Tiểu hài tử thì nên hoạt động, vui chơi thật nhiều.”
Bà nói xong lại nhìn Đại Trân thở dài một hơi, “Con cũng thật là, từ nhỏ đến lớn cũng không thiếu tiền xài, sao trong mắt trong đầu chỉ một mực nghĩ đến tiền vậy. Cha con và ta cũng sẽ kiếm tiền, sẽ không để sính lễ đồ cưới của huynh muội các con bị thua thiệt.”
Đại Trân kéo cánh tay của Hoàng thị làm nũng, cười hì hì trả lời: “Có lẽ là đời trước con bị thiếu tiền đó mà, dù sao vẫn cảm thấy thú vị.” Nàng vô cùng may mắn khi được sinh ra ở Tân gia, tuy rằng dân phong của Đại Lương Triều coi như cởi mở, các cô nương có thể ra ngoài đi lại, nhưng xuất đầu lộ diện ra ngoài buôn bán như nàng đúng là hiếm thấy, dù sao trong kinh thành Đại Trân cũng chưa nhìn thấy cô nương nhà ai được tự do như nàng, bây giờ Hoàng thị lại là chủ động nhắc tới chuyện cho nàng đến Thiên Tân, suy nghĩ một lát Đại Trân cảm thấy vô cùng hưng phấn.
“Con cũng đừng vội vui mừng.” Hoàng thị nhắc nhở: “Lần này đi ra ngoài không chỉ để giải sầu đâu, cha con nói, hải quan được bố trí ở Thiên Tân, không lâu nữa sẽ rất náo nhiệt, để con qua đó là muốn thăm dò đường trước, sau đó sẽ đưa việc làm ăn trong nhà đến Thiên Tân.”
“Biết rồi ạ, a cha không nói con cũng sẽ để ý đến mà.” Đại Trân nói xong lại tiếc hận nói: “Đáng tiếc không thể ở lại cùng Đại huynh khảo thí, lát nữa con sẽ đến chùa xin một bùa hộ mệnh mang về cho huynh ấy.”
Hai mẹ con cười cười nói nói, một lát sau cặp sinh đôi ngủ trưa đã tỉnh dậy, bọn hạ nhân dắt hai đứa bé đến, nhìn thấy Đại Trân, cặp sinh đôi xông lên phía trước ôm lấy chân Đại Trân muốn được bế.
Đại Trân vốn định mỗi tay ôm một đứa, kết quả vừa mới bế được Tam lang lên, cánh tay lập tức trĩu xuống, “Ôi chao, Tiểu Tam lang đệ ăn cái gì thế, sao lại mập như vậy, tỷ tỷ không bế được.”
Tam lang ôm cổ Đại Trân không buông tay, bi bô trả lời: “Đệ… Đệ ăn cơm nha, đâu có béo lên đâu.”
Tứ lang ở bên dưới gấp đến độ nhảy cẫng lên, vừa hô “Tỷ tỷ”, vừa duỗi dài cánh tay ra túm lấy chân Tam lang, Hoàng thị cũng không ngăn cản, đứng ở bên cạnh nhìn cười ha ha không ngừng.
Rốt cuộc Đại Trân không thể bế cặp sinh đôi mập mạp lên được, đành phải bế hai đứa nhóc đặt lên trên sạp, tự mình cũng ngồi lên, cuối cùng Tam lang và Tứ lang mới hài lòng, một đứa ôm chân Đại Trân, một đứa nằm sau lưng ôm cổ nàng, tỷ đệ ba người chơi vô cùng vui vẻ.
Bởi vì muốn rời kinh, nên trước khi đi Đại Trân phải sắp xếp lại công việc làm ăn buôn bán. Cửa kính đã được lắp trong Cung Thái Cực, hiệu quả quảng cáo tốt đến đáng sợ, phân xưởng liên tục nhận được đơn đặt hàng, việc buôn bán đã được sắp xếp đến tận hai tháng sau, vẫn không ngừng có người đến cửa tìm Tân Nhất Lai lập quan hệ để đi cửa sau.
Rốt cuộc Hoàng đế bệ hạ không muốn chỉ có Từ Canh và hai người bọn họ được hưởng thụ, nên hạ lệnh cho Nội khố bỏ tiền thay hết toàn bộ cửa sổ trong tẩm cung của Thái hậu, về phần các cung điện khác, Hoàng đế Bệ hạ tỏ vẻ mình không có tiền. Những phi tần khác trong hậu cung thì không sao, chỉ có mình Tạ quý phi là vô cùng tức giận, nhưng vì vẫn còn đang bị cấm túc nên không dám hé răng.
Ngày hôm đó Tuệ Vương phi tiến cung, nhìn thấy Thái hậu hâm mộ nói: “Mẫu hậu ở đây thật thoải mái, nhìn xem trong phòng thật rộng rãi thoáng mát.”
Thái hậu liếc bà ta một cái, “Ngươi cũng không phải là không có bạc, nói những lời này làm chi? Không được để cho người ta xem thường.”
Tuệ vương phi kéo cánh tay của bà ta làm nũng nói: “Không phải là không có tiền, là do còn chưa tới lượt. Cũng là do chúng con chậm hơn một bước, kết quả là bị xếp xuống tháng sau, chưởng quỹ của Tân gia đúng là một tên đầu gỗ, phá lệ cho một lần cũng không chịu, Vương gia cũng rất tức giận.”
Vẻ mặt Thái hậu không đổi, cúi đầu hừ nhẹ, “Bảo nó dạo này đang hoàng lại, đừng có để ta dính vào bất cứ chuyện gì. Chuyện Thiên Tân lần trước ta còn chưa có mắng nó đâu. Không phải chỉ chờ thêm một thời gian nữa thôi sao, có vậy mà cũng không thể chờ được hả? Nếu đã biết đó là cửa hàng của Tân gia thì nên đàng hoàng lại, muốn chọc giận lão hồ ly Tân gia kia sao, tên đó chuyện gì hắn cũng có thể làm được…”
Tuệ vương phi vốn là muốn cáo trạng, không ngờ lại bị Thái hậu mượn cớ khiển trách một trận, cảm thấy hơi ủy khuất, nhưng lại không dám cãi lại, đành phải uất ức trở về Vương phủ, cãi nhau một trận với Tuệ vương.
Tuệ vương phủ hoàn toàn không ảnh hưởng tới mục tiêu rời kinh. So với lần trước, lần này nhân số của đội ngũ đến Thiên Tân chỉ nhiều hơn chứ không có giảm, bởi vì Thái tử Điện hạ cũng đi cùng. Ngoại trừ Từ Canh, trong kinh thành cũng có không ít thế gia phái người đi theo, nói cho oai là biết thêm kiến thức, thực tế là phần lớn muốn thăm dò tâm tư của Đại Trân. Mặc dù Nghiễm Châu và Tuyền Châu cũng có hải quan, nhưng dù sao cũng cách khá xa, hơn nữa xây dựng cũng chậm, hiện nay còn chưa xây thành, tất nhiên ánh mắt của mọi người đều tập trung về Thiên Tân.
Bởi vì Đại Trân là một cô nương, cho nên Tân Nhất Lai đã đặc biệt chuẩn bị cho mình nàng một chiếc xe ngựa để nàng được thoải mái, chỉ tiếc mặc dù ông ta suy nghĩ chu đáo, nhưng khi thực sự lên đường, căn bản không thể ngăn cản được đám thiếu niên đầy nhiệt tình kia. Người khác cũng thì thôi, hai biểu huynh Hoàng gia cũng biết được Đại Trân là một “Bàn tay vàng”, vừa ra khỏi cửa thành là mượn cớ đến tìm Đại Trân nói chuyện phiếm, trong lời nói có ý xin được chỉ bảo.
“Tại sao hai người các huynh đều được ra ngoài vậy, không cần khảo thí sao?” Đại Trân hoài nghi hỏi.
Đại lang Hoàng gia cười nói: “Muội cho rằng ai cũng thông minh giống như người trong nhà muội sao, ta mới vừa thi đậu tú tài, trưởng bối trong nhà nói học vấn của vẫn chưa đủ giỏi, không cho phép làm mất mặt xấu hổ. Còn nói văn chương ta làm tuy rằng rực rỡ gấm hoa, bề ngoài đẹp mắt, nhưng tất cả đều là nói khoác, trong mỗi một câu đều phải có điểm nhấn, cho nên mới đuổi ta ra ngoài một thời gian. Tục ngữ nói đọc vạn quyển sách, đi vạn dặm đường, đúng là nên đi khắp nơi thăm thú mới tốt.”
Nhị lang cũng cướp lời nói: “Ta đọc sách không tốt, bị đánh không biết bao nhiêu lần rồi, nhưng vẫn học không vào, dứt khoát đi học xử lý các công việc lặt vặt trong phủ, sau này Đại ca nhập sĩ cũng được thoải mái hơn chút. Nhưng mà đây cũng là lần đầu tiên ta đi theo để học hỏi, vẫn còn thiếu sót rất nhiều, mong được biểu muội chỉ điểm nhiều hơn.”
Đại Trân vội vàng khách khí, “Nhị ca ngàn vạn lần đừng nói như vậy, ta cũng chỉ là đi theo a cha dạo chơi mà thôi, nếu huynh có hứng thú, thì nên đi cùng với cha ta thăm thú mọi nơi. Ông ấy mới thật sự là lành nghề đó.”
“Ta chỉ chờ câu này của muội thôi đó!” Hoàng nhị lang vỗ tay cười nói: “Nói thật cho muội biết, ta vẫn luôn có ý định muốn được đi theo dượng, chỉ là rất ngại mở miệng, cho nên mới kéo Đại ca đến tìm muội giúp đỡ.”
“Thật ra huynh chỉ cần trực tiếp nói với cha ta một tiếng là được, cha ta sẽ bằng lòng ngay.”
“Ồ – -” Hoàng Nhị lang và Hoàng Đại lang liếc mắt nhìn nhau, đồng thời phát ra tiếng cảm thán không ủng hộ, “Ha ha”.
Trước khi Tân Nhất Lai trở về kinh, hai huynh đệ Hoàng gia vẫn luôn ấn tượng về người dượng này là một người đàng hoàng nhã nhặn ôn hòa, thậm chí còn có dáng vẻ thư sinh hơi cổ hủ, đến khi thật sự gặp mặt, mới cảm thấy trước kia mình thật sự là trẻ người non dạ, đây rõ ràng chính là một lão hồ ly đội lốt cừu, không hề ôn hòa nhã nhặn một chút nào. Mặc dù Tân Nhất Lai vô cùng hiền lành hòa ái với huynh đệ bọn họ, nhưng hai tiểu lang quân của Hoàng gia vẫn sợ ông ta, ngay cả bản thân ông ta cũng không thể hiểu được là vì sao.
Danh Sách Chương: