• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hơn nửa đời người Sử lão phu nhân đã nhiệt tình giúp đỡ mọi người, trong ngoài phủ ai cũng biết bà là một người hoà nhã, thế nên khi tộc trưởng của Sử gia nhận được thư mời do lão phu nhân phái người đưa đến, theo bản năng cho rằng Đại phòng Sử gia lại bắt đầu sinh sự vô lý với lão phu nhân, nhất thời vừa tức vừa giận, vội vàng gọi vài vị tộc lão trong tộc đến vô cùng lo lắng vọt tới Sử phủ, ai ngờ vừa mới tiến vào cửa viện của Đại phòng đã nghe thấy một trận tiếng gào thét như tiếng giết heo, trưởng tộc của Sử gia chỉ cho là Sử Tam gia đang bị đánh, lập tức kinh hãi, nhanh chân chạy vào trong sân.

Khi mọi người vào trong nhà, lập tức sửng sốt, vừa rồi người tê tâm liệt phế la to cũng không phải là Sử Tam gia mà tộc trưởng đã nghĩ tới, mà chính là lão Đại của Sử gia, còn lão phu nhân của Sử gia người mà bọn họ đặc biệt chạy tới muốn cứu đang cầm quải trượng đầu rồng đánh lên người Đại gia Sử gia, khí thế lẫm lệ kia ngay cả tộc trưởng cũng bị hù dọa, nhất thời đã quên mất việc tiến lên ngăn cản.

Đại gia Sử gia nhìn thấy cứu binh vào phòng, nhưng đợi nửa ngày cũng không thấy ai đến giúp, bị quải trượng cứng rắn đánh vào người đau đến nỗi liên tục gào khóc.

Đại phu nhân Sử gia đặt mông ngồi dưới đất gào khóc, “Rốt cuộc không phải là thân sinh nên không đau lòng mà, Đại gia nhà ta bị thương thành như vậy rồi còn muốn đánh nữa sao, đúng là muốn lấy mạng lão gia nhà ta mà…”

Lần này Sử lão phu nhân hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi những lời này, chống quải trượng nghiêm nghị gầm lên, “Đúng vậy, ta đánh nó đó, ta muốn đánh chết cái tên súc sinh bất trung bất hiếu, bất nhân bất nghĩa này. Cái đồ hỗn trướng không biết xấu hổ, làm mất hết sạch thể diện của Sử gia chúng ta, lão gia mất chưa được bao lâu, ngay cả thể diện ngươi cũng không cần nữa hả. Sao nào, nghĩ rằng trong phủ này ngươi là người lớn nhất, không ai có thể quản được ngươi đúng không, cho dù ngươi làm ra chuyện ghê tởm bất trung bất hiếu ta cũng không thể làm gì được ngươi đúng không? Ta lại muốn nhìn xem, hôm nay kẻ nào dám ngăn cản ta!”

Tuy rằng những năm gần đây Sử lão phu nhân chưa từng ra uy, nhưng rốt cuộc vẫn là nhất phẩm cáo mệnh, khi Hiếu Huệ hoàng hậu còn sống, bà cũng thường xuyên được vào cung, những năm gần đây địa vị hoàn cảnh thay đổi khí chất (*), khí phái đầy mình tuyệt đối không phải là người mà Sử Đại phu nhân có thể so sánh, chưa nói tới việc Đại gia Sử gia chưa được thừa kế tước vị, ngay cả trưởng tộc của Sử gia cũng bị hù dọa không nhẹ.

(*) Gốc là “cư di khí dưỡng di thể” nghĩa là Địa vị hoàn cảnh thay đổi khí chất, dinh dưỡng thay đổi thân thể. (Nguồn: Tứ thư bình giải)

Danh tiếng trong họ tộc của Sử lão phu nhân rất tốt, tuy là vợ kế, nhưng chưa bao giờ ức hiếp con gái của vợ cả, lại quản lý mọi việc trong phủ gọn gàng ngăn nắp, quan trọng hơn chính là, năm đó Hiếu Huệ hoàng hậu còn được bà nuôi dạy. Sau khi Sử lão thái gia qua đời, bà vẫn luôn an phận thủ thường ở trong phủ, cũng chưa từng đòi hỏi bất cứ thứ gì cho con trai ruột, họ hàng trong tộc đều hết sức kính trọng lão phu nhân. Bây giờ thấy bà đột nhiên phát hỏa, còn tức giận như thế, mọi người đều nghĩ rằng nhất định là do Đại gia Sử gia không đúng.

Tộc trưởng thấy Đại gia Sử gia co quắp nằm ở trên giường khóc thét, bộ dạng nửa sống nửa chết khiến người ta không nỡ nhìn. Nhưng rốt cuộc vẫn là trưởng tử của Sử gia, nếu thật sự bị lão phu nhân đánh mà xảy ra chuyện xấu, hắn bị liệt thì không sao, nhưung cũng đừng làm hỏng danh tiếng của lão phu nhân. Vì vậy, tộc trưởng vội vàng lên tiếng ngăn lại nói: “Đệ muội à, có chuyện gì thì chúng ta ngồi xuống nói chuyện, ngài ngàn vạn lần đừng nổi giận nữa. Mau ngồi xuống nghỉ ngơi đi, tiện thể nói cho chúng ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”

Sử lão phu nhân che mặt khóc, “Ông hỏi nó đi, xem nó có còn mặt mũi nói cho ông biết không. Đại ca à, thể diện của Sử gia chúng ta đều bị mất hết sạch rồi! Lão gia mới đi hơn nửa năm, thế nhưng nó… Thế nhưng… Ta thật sự là nói không nên lời. Đáng thương cho đám tiểu bối trong phủ của chúng ta, vô duyên vô cớ bị liên lụy mất hết thanh danh, sau này biết ăn nói làm sao với họ hàng đây. Còn cả Thái tử Điện hạ nữa… Có một người cữu cữu như nó, mặt mũi của Thái tử Điện hạ đều bị nó dẫm dưới lòng bàn chân mất rồi.”

Nghiêm trọng như vậy sao! Tộc trưởng và mấy vị tộc lão liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn ra vẻ lo lắng trên mặt đối phương. Nếu đắc tội với Thái tử Điện hạ, vậy thì Sử gia xong đời rồi. Rốt cuộc cái tên lão Đại đáng chết này đã làm chuyện gì?

Tất nhiên Đại gia Sử gia không dám lên tiếng, Sử Đại phu nhân cũng lúng túng quay mặt đi chỗ khác, Sử Tam phu nhân lặng lẽ đá Sử Tam gia một cái. Sử Tam gia do dự một lát, cuối cùng cắn răng một cái đứng dậy, “Ta cũng chỉ nghe đầy tớ nói lại thôi, buổi sáng Đại ca ra ngoài nói là lên chùa thắp hương, kết quả là đến Tiểu Hồng Lâu, cũng không biết là gây gổ đánh nhau với ai, làm kinh động đến cả nha môn Kinh Triệu.”

Mấy vị tộc lão đã sợ đến ngây người, bỗng nhiên đều muốn chửi tục.

Con mẹ nó trong đầu lão Đại toàn là cứt sao, con mẹ nó rốt cuộc là mấy trăm năm rồi chưa được gặp nữ nhân mà trong thời gian chịu tang lại đến cái nơi như Tiểu Hồng Lâu chứ, con mẹ nó đến Tiểu Hồng Lâu thì cũng thôi đi, ngươi an phận không được hả, thế nhưng lại dám đánh nhau, còn huyên náo khiến nha môn Kinh Triệu phải ra tay,việc này không phải khiến cả kinh thành đều biết hết sao? Tin tức truyền đi, không nói đến Thái tử, có thể Hoàng đế Bệ hạ sẽ muốn lấy mạng của hắn!

Sử Tam gia vẻ mặt vô tội nói chuyện thay lão phu nhân, “Cũng là do Đại ca bị xui xẻo, đang yên đang lành lại bị hụt chân ngã từ trên cầu thang xuống, không may chân lại bị gãy xương. Vốn muốn kêu thái y sang đây xem, kết quả lão phu nhân nghe được chuyện vừa rồi, nhất thời tức giận nên mới phát hỏa, ta cũng không ngăn cản được.”

Tộc trưởng Sử gia tức giận đến mức mặt mày trắng bệch, “Cản cái gì mà cản, nên đánh chết cái tên không biết xấu hổ đó mới đúng.” Ông ta vừa nói chuyện vừa xông đến trước giường, xắn tay áo cũng muốn đánh, bị Sử Tam gia cuống quít ngăn lại, “Tộc bá, ngài bình tĩnh lại đi, Đại ca vốn đang bị thương, ngài mà đánh nữa, chỉ sợ sẽ làm vết thương sẽ càng thêm nặng.”

Lúc trước Sử Đại phu nhân vẫn còn khóc lóc om sòm, bây giờ thấy vẻ mặt của mọi người trong tộc giống như chỉ hận không thể lóc từng miếng thịt của Sử Đại gia, cuối cùng mới hiểu ra chuyện lần này còn nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng của bà ta, chỉ sợ lần này ông ta sẽ bị đánh đến thừa sống thiếu chết.

“Tộc trưởng, ngài phải giúp Đại gia một tay, ông ấy là trụ cột trong phủ chúng ta, nếu ông ấy ngã xuống, Sử gia chúng ta biết dựa vào ai bây giờ.”

Tộc trưởng hoàn toàn không thèm để ý đến bà ta, ông ta chỉ mong sao tên gây chuyện này nên chết đi mới phải, Sử gia có một người đứng đầu như vậy, người khác sẽ cho rằng trên dưới Sử gia đều là một đống cứt.

“Vậy phải xử lý làm sao bây giờ?” Tộc trưởng đỡ đầu hận không thể lập tức ngất đi, “Có thể tìm người dìm chuyện này xuống được không?”

Sử Tam gia lắc đầu ra vẻ bất đắc dĩ, “Nha môn Kinh Triệu cũng đã bị kinh động, chúng ta há có thể đè xuống được. Lại càng không cần phải nói tới Tạ gia đang liên tục nhìn chằm chằm vào phủ chúng ta, cho dù có nói như thế nào, chắc chắn cũng không thể dấu được bệ hạ và Thái tử Điện hạ, nói không chừng hiện giờ cũng đã nhận được tin tức.” Người đứng sau màn chính là thái tử, hắn cố ý quậy lớn chuyện này, ai có thể ngăn được chứ.

Tộc trưởng sắp khóc, “Đây là muốn mạng của ta sao.” Ông không nói hết lời, nhưng trong đầu lại rất rõ ràng, không nói tới chuyện trừng phạt, Đại gia Sử gia chắc chắn sẽ không giữ được tước vị, về phần rốt cuộc là đoạt lại tước vị hay là đổi người, việc này phải nhìn xem trong lòng bệ hạ có còn muốn bảo vệ Sử phủ hay không.

Nếu đổi người – – trong lòng tộc trưởng khẽ nhúc nhích, lão Đại thì không được rồi, Nhị gia Sử gia là thứ xuất lại càng không có khả năng, vậy thì chỉ còn vị trước mắt này. Tuy rằng lão Tam đàng hoàng hơn, cũng không làm xằng làm bậy gây chuyện thị phi, sớm đổi thành hắn thì tốt rồi!

Một đám người đều đang than thở, Đại gia Sử gia cũng bị bầu không khí ngưng trọng này hù dọa không dám gào thét nữa, Đại phu nhân càng không dám lên tiếng, vốn đang nhanh mồm nhanh miệng lúc này tất cả đều ngừng lại.

Qua một đêm tâm trạng của mỗi người lại khác nhau, sáng sớm tinh mơ ngày thứ hai, tấu sớ vạch tội của Ngự sử nhiều như tuyết rơi bay lên trên bàn Hồng Gia Đế. Mặc dù Hồng Gia Đế biết chuyện là do Từ Canh gây ra, nhưng vẫn bị Đại gia Sử gia làm cho vô cùng tức giận, xuống bút tại chỗ, tức giận tới mức muốn đoạt lại tước vị của Sử gia.

Cuối cùng vẫn là Từ Canh “Kiên trì” ra mặt cầu tình, còn nói là mặc dù Đại gia Sử gia đáng chết, nhưng trước khi mất lão Hầu gia cũng không thỉnh phong ông ta là thế tử, bây giờ lại xảy ra chuyện, cũng không nên vì vậy mà liên lụy đến tước vị của Hầu phủ. Rốt cuộc Hồng Gia Đế muốn giữ thể diện cho thái tử, khuyên can mãi cuối cùng mới bỏ chủ ý này đi.

Vừa bãi triều, trong cung đã hạ ý chỉ, Sử Tam gia đích thân ra ngoài đón, lại được cho biết là Thánh thượng truyền khẩu dụ, muốn Đại gia Sử gia đi ra lĩnh chỉ. Vì vậy, cả nhà đành phải khiêng Đại gia Sử gia từ trên giường xuống, lại tắm rửa thay quần áo, lăn qua lăn lại hơn nửa ngày, rốt cuộc mới lĩnh chỉ.

Bình thường Hồng Gia Đế là một người đặc biệt ôn hòa, nếu thật sự muốn mắng người, vậy thì người đó sẽ phải hối hận vì đã sinh ra trên cõi đời này, mọi người vây xem cũng nghĩ rằng Đại gia Sử nên tự sát để cảm tạ thiên ân mới là thỏa đáng. Sau khi chửi mắng một trận, Hồng Gia Đế ra lệnh cấm túc Đại gia Sử gia, giao toàn bộ mọi việc trong phủ cho Sử Tam gia quản lý, cuối cùng, Đại gia Sử gia vẫn bị đánh ba mươi hèo.

Quả thực là đánh ba mươi hèo, hạ chỉ cho Nội thị dẫn theo thị vệ trong cung đến, cũng không quan tâm đến việc chân của Đại gia Sử gia vẫn còn đang bị thương, không nói lời nào lột quần, trước mặt mọi người vững vàng đánh xuống ba mươi đại bản. Mới đầu Đại gia Sử gia còn có thể gào thét vài tiếng, lúc sau dần dần không còn động tĩnh, đánh xong ba mươi hèo lập tức hôn mê bất tỉnh.

Chuyện này xem như tạm thời hạ màn, tuy rằng Đại gia Sử gia bị đánh suýt chút nữa mất đi nửa cái mạng, nghe nói cái chân gãy kia chỉ sợ sẽ bị tàn phế, tám chín phần sẽ trở thành người què, có thể đối với mọi người trong Sử gia đây đã là kết quả tốt đẹp, ít ra không bị đoạt mất tước vị, Đại gia Sử gia cũng không bị đuổi ra khỏi gia tộc, các tộc lão nghĩ rằng hoàng đế Bệ hạ đã vô cùng nhân từ.

Về phần Sử phủ, Sử Tam gia hiếm khi nhanh nhẹn được một lần, nhanh chóng dọn dẹp Sử phủ từ trong ra ngoài một phen, phần lớn hạ nhân trước kia dựa vào Đại phòng mà tác oai tác quái đều bị ông ta mượn cớ đuổi ra ngoài, tất cả mọi việc trong phủ cũng đều bị ông ta và Tam phu nhân thu vào trong tay, mấy hài tử của Đại phòng cũng bị quản thúc ở trong phủ không được ra ngoài, bầu không khí trong phủ lập tức trở nên sáng rõ.

Chuyện của Sử gia được giải quyết nhanh gọn, không bao lâu sau đã bị đè xuống, nhưng Tân gia vẫn biết được chân tướng, Tân Nhất Lai mím môi, “Thái tử Điện hạ ra tay thật nhanh, nhanh gọn, chuẩn xác, tàn nhẫn, một kích trúng đích.”

Hoàng thị hơi nhíu mày, “Ông đang nói chuyện gì vậy?”

“Chuyện của Sử gia nha.” Tân Nhất Lai cười, “Lần này rõ ràng là do Thái tử ra tay, đám triều thần không hiểu được, còn tưởng rằng là do Tạ gia động tay động chân, đều đồng tình với hắn đó. Bên phía Tạ gia, từ trong ra ngoài không có một ai thông minh, muốn đoạt vị thì phải ẩn mình, nhưng tâm cơ của bọn họ đều viết hết ở trên mặt, chẳng trách chỉ cần phía thái tử vừa xảy ra chuyện bọn họ sẽ là người bị hoài nghi đầu tiên, đúng là vô cùng xui xẻo.”

“Đại gia Sử gia sao.” Hoàng thị bĩu môi, “Bị trừng trị là đúng, ông ta không ít lần mượn danh Thái tử làm xằng làm bậy ở bên ngoài, tin tức cũng được truyền tới chỗ của ta rồi.”

“Lần này bị trừng trị rất thảm, bị đánh là chuyện nhỏ, hai cái chân đã bị gãy, cho dù sau này có lành lại lúc đi bộ vẫn sẽ bị cà nhắc, Đại phòng Sử gia coi như là xong rồi, sau này cũng không thể gây chuyện được nữa.” Tân Nhất Lai nghĩ nếu thật sự là có kiếp trước, chắc chắn Đại gia Sử gia đã làm chuyện gì đó khiến người ta không thể tha thứ, nếu không tại sao thái tử lại ra tay tàn nhẫn như vậy – – hắn cũng không ác với Tạ gia như vậy đâu.

Khi đang nói chuyện thì Đại Trân bước vào phòng, lắc lắc áo Tân Nhất Lai nói: “A cha, đám người tạp nham bên ngoài phủ là chuyện gì vậy? Vòng vo ở trước cửa nhà chúng ta đã nhiều ngày rồi, là ai phái tới vậy?”

“Còn có thể là ai được chứ? Người của Tạ gia đó.” Nhắc tới chuyện này Tân Nhất Lai lại nổi giận trong bụng, tức giận oán hận với Hoàng thị nói: “Cũng không biết rốt cuộc là do Tạ gia phái tới, hay là do Nhị hoàng tử phái tới, đây không phải là đang khinh bỉ chỉ số thông minh của ta sao? Dù sao thì cũng nên phái người cách xa cái ngõ ra, suốt ngày đứng trước cửa nhà, cho rằng chúng ta đều là kẻ ngu sao.”

Hoàng thị cười nói: “Ông thì tính là cái gì, hầu như ngày nào người bán hàng rong kia cũng đi bộ gần cửa sau nhà chúng ta, giọng rao vô cùng vang dội, chỉ tiếc là tiểu nha hoàn trong phủ của chúng ta đều không bị mắc mưu. Bà tử quản lý cửa sau cũng từng tới báo cáo, nói là luôn có người tới hỏi thăm tin tức trong phủ, còn hỏi về hành tung của Bé, Tạ gia có ý gì đây? Cũng thật là ác tâm.”

Bởi vì chuyện này mà gần đây Đại Trân rất ít khi ra ngoài, chỉ thỉnh thoảng mới đi xem xét cửa hàng và phân xưởng nhưng đều dẫn theo tầng tầng lớp lớp hộ vệ, ngay cả bản thân nàng cũng cảm thấy vô cùng phiền phức.

“Không thể bắt bọn họ rời đi sao?” Đại Trân oán hận nói: “Con sắp bị bọn họ làm phiền muốn chết rồi đây.”

Gương mặt Tân Nhất Lai trầm xuống, “Lát nữa ta sẽ đến nha môn Kinh Triệu nhờ một bộ khoái đi điều tra kẻ đó. Nhưng mà con cũng đừng lo lắng, khi ra ngoài nhớ dẫn theo người của Tân gia là được.” Lúc trước ông ta không biết Tạ gia định nhằm vào Đại Trân, cho nên phản ứng cũng không quyết liệt, bây giờ nếu đã hiểu rồi, trong lòng lập tức dâng lên một cơn giận, chỉ hận không thể giết chết tên tiểu tử Từ Long kia.

Cái tên hỗn trướng Từ Long đó mà cũng dám mộng tưởng hão huyền nghĩ đến cô nương nhà ông ta sao.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK