Dương Quân Tô ngủ khoảng hai tiếng đồng hồ rồi tự thức dậy, đúng lúc chị cả Dương Chiêu Đệ xách hộp cơm trở về.
Dương Chiêu Đệ khoảng chừng hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, dáng người cao gầy, khuôn mặt vừa trong sáng vừa có khí chất nhưng đáng tiếc, dưới sự mài giũa song song giữa cuộc sống và nhà chồng, trông cô ấy có vẻ khá tiều tụy, già hơn tuổi thật rất nhiều. Khí chất cũng có vài phần giống với Diệp Hương Vân, vẻ mặt u sầu, sợ hãi nhút nhát, không thoải mái được.
Cô ấy làm việc ở trường mầm non ở phân trường ba. Lần này cô ấy cãi nhau với nhà họ Vương, cũng không dám chuyển về nhà mẹ đẻ ở, chỉ có thể đưa theo hai cô con gái cùng nhau chen chúc trong ký túc xá của trường mẫu giáo.
Bốn giờ, trường mẫu giáo đã tan học. Trong lòng Dương Chiêu Đệ nhớ đến em gái ba còn đang tuyệt thực nên nhờ đồng nghiệp trông con giúp mình, sau đó vội vàng xách đồ chạy về nhà mẹ đẻ.
Trên đường đi, Dương Chiêu Đệ vô tình nghe nói đến chiến tích hôm nay của em ba, trong lòng vô cùng chấn động: Mẹ chồng luôn mắng chửi người khác không ai không thắng của cô ấy vậy mà lại bại trong tay em ba? Thật khiến cho người ta không thể tin được. Nhưng nhìn biểu cảm của người truyền tin cũng không giống như đang bịa chuyện để nói.
Dương Chiêu Đệ mang theo một bụng nghi vấn trở về nhà mẹ đẻ. Cô ấy vừa nhìn thấy vẻ mặt mẹ đầy phiền muộn thì không khỏi áy náy nói: "
Mẹ, mẹ chồng con lại đến làm loạn sao ạ? Con xin lỗi, con làm liên lụy đến mọi người rồi."
Diệp Hương Vân nhìn con gái, thở dài nói: "
Chiêu Đệ à, sao con không thể tranh chút khí thế vậy?"
Dương Chiêu Đệ cúi đầu, lắp bắp: "
Con, con..." Không phải cô ấy không biết cố gắng, cô ấy luôn tìm mọi cách để nhường nhịn nhưng đối phương vẫn không chịu buông tha, cô ấy còn có thể làm thế nào được đây?
Dương Quân Tô vừa nhìn thấy mẹ cô như vậy thì không khỏi cảm thấy phiền não. Cô mạnh mẽ chen ngang vào cuộc nói chuyện của hai người: "
Chị cả tới rồi, chị đừng nghe mẹ nói. Tranh giành cái rắm gì chứ, vấn đề nằm ở trên mấy người nhà lão Vương Bát kia, liên quan quái gì đến chị con chứ hả? Cũng không thể nhà bọn họ có bệnh mà chị gái con phải uống thuốc đúng không?"
Dương Chiêu Đệ bị những lời này của em gái chọc cho không nhịn được cười, cô ấy ân cần hỏi: "
Em thế nào rồi? Hôm nay em có ăn gì không đấy?"
Diệp Hương Vân nói: "
Nó ăn rồi, ăn hai bát lớn luôn đó."
Dương Chiêu Đệ thở phào nhẹ nhõm, cô chịu ăn là tốt rồi. Cô ấy giơ hộp cơm trong tay lên: "
Buổi trưa chị có làm món sủi cảo mà em thích ăn nhất, để chị đi hâm nóng cho em."
Dương Chiêu Đệ đang định đi hâm nóng sủi cảo thì bị Diệp Hương Vân ngăn lại: "
Chiêu Đệ, con nói em gái con làm ầm ĩ như thế, quan hệ giữa con và Căn Sinh sẽ lại càng căng thẳng thêm, sau này phải làm sao bây giờ?"
Dương Chiêu Đệ bất đắc dĩ nói: "
Con cũng không biết phải làm sao, tới đâu hay tới đó."
Dương Chiêu Đệ vừa ăn hâm nóng cơm vừa nói chuyện với Dương Quân Tô: "
Tô Tô, là chị cả làm liên lụy đến em. Lần này, em nổi tiếng khắp nông trường của bọn chị rồi." Đối với các cô gái chưa xuất giá mà nói thì biết cãi nhau hay có thể chửi mắng người cũng không phải là thanh danh tốt gì.
Dương Quân Tô chẳng hề để ý nói: "
Chúng ta là chị em ruột thịt, cái gì mà liên lụy với không liên lụy chứ? Cha mẹ không làm chỗ dựa cho chị thì em sẽ làm chỗ dựa cho chị. Một nhà cái lão Vương Bát kia lại dám bắt nạt chị, em sẽ sống chết với bọn họ đến cùng!"
Dương Chiêu Đệ vô cùng cảm động, nhịn không được xúc động nói: "
Em nói xem nếu em là con trai thì tốt biết bao nhiêu." Trong bốn chị em các cô, Tô Tô là người cao nhất, sức mạnh cũng rất lớn. Lúc còn bé, cô chưa bao giờ sợ hãi khi đánh nhau với người khác, ai cũng nói rằng cô đầu thai đầu thai nhầm giới tính rồi.
Dương Quân Tô nói: "
Chị cả, bây giờ chúng ta đang sống ở trong xã hội mới rồi, phụ nữ có thể chống đỡ nửa bầu trời, có chuyện gì mà người phụ nữ không thể làm chứ? Chị đừng nên có mấy cái lý tưởng phong kiến kia."
Dương Chiêu Đệ biết em gái mình không thích nghe những thứ này, cô ấy cũng không nói thêm gì nữa.
Dương Quân Tô có được một số ký ức của nguyên chủ, cho nên hòa nhập rất trơn tru. Nhà họ Dương tổng cộng có bốn chị em, chị cả chính là Dương Chiêu Đệ, chị hai tên là Dương Phán Đệ, giáo viên ở trường học chê cái tên này không hay nên đổi thành tên Dương Phán cho cô ấy. Bây giờ Dương Phán là công nhân tạm thời trong nhà ăn. Cái tên Dương Quân Tô là do Dương Chiêu Đệ đặt, còn em bốn là Dương Đình Đình, đang học trung học cơ sở ở nông trường. Trường học ở trung tâm nông trường trên thị trấn, cách nhà khá xa cho nên Dương Đình Đình ở trong ký túc xá của trường luôn, cuối tuần sẽ về một ngày.
Dáng dấp của bốn chị em nhà họ Dương khá đẹp, tính cách lại không tồi, người của nông trại gọi các cô là bốn đóa hoa vàng của nhà họ Dương. Tuy rằng Diệp Hương Vân không có công việc chính thức nhưng lại cần cù tiết kiệm nên còn có thể sống được qua ngày. Dương Lợi Dân là khoa viên, công việc của ông ta cũng rất tốt, Dương Phán cũng có công việc. Theo lý thì cuộc sống của nhà họ Dương chắc hẳn sẽ không tới nông nỗi nào, kết quả toàn bộ đều bị Dương Lợi Dân làm cho hỏng bét.
Danh Sách Chương: