Anh ta rất tự nhiên đưa hộp cơm trong tay cho Dương Quân Tô. Dương Quân Tô giơ hộp cơm lên, mỉm cười với Dương Phán: "Đây là hộp cơm của đồng nghiệp Lưu Cương của em." Lưu Cương cũng lấy một phần khoai tây hầm thịt và bí đao kho tộ giống như cô, hộp cơm cũng đầy ắp.
Hai người lấy cơm xong thì rời khỏi hàng, Dương Quân Tô tìm một cái bàn ngồi rồi xuống ăn cơm.
Lưu Cương chần chờ hồi lâu nhưng cũng không ngồi xuống bên cạnh Dương Tô. Giữa đồng chí nam và đồng chí nữ vẫn phải có khoảng cách, anh ta sợ người ta đàm tiếu này nọ.
Dương Quân Tô cầm bánh bao lên ăn, mùi vị đồ ăn bình thường nhưng được cái nó vẫn giữ nguyên được hương vị ban đầu, không thay đổi. Bánh bao ăn cũng khá ngon, cái đầu tiên còn khá lớn nữa.
Dương Quân Tô ăn liên tiếp ba cái bánh bao, cô đang định ăn tiếp cái thứ tư thì nghe thấy một tiếng cười nhạo truyền đến từ bên cạnh.
Dương Quân Tô nghiêng đầu nhìn sang, thì ra là Bạch Ngọc Phượng. Bên cạnh chị ta còn có hai đồng chí nữ, không biết có phải cũng ở phòng hậu cần luôn hay không.
Bạch Ngọc Phượng đánh giá Dương Quân Tô, cười như không cười nói: "
Tiểu Dương à, lượng cơm này của cô cũng thật lớn đó, bánh bao lớn như thế mà cô ăn ba cái còn chưa đủ sao? Tôi chưa bao giờ thấy một đồng chí nữ nào có khẩu phần ăn lớn như cô."
Mí mắt Dương Quân Tô cũng không thèm nâng lên chút nào, lạnh nhạt nói: "
Tôi ăn hết bao nhiêu thì liên quan gì đến chị? Tôi có ăn bánh bao của nhà chị không? Ăn củ cải mặn còn lo nhạt[1]."[1] Chỉ người thích xen vào việc người khác mà nhiều khi dù không biết đầu cua tai nheo như thế nào, dù có thể chỉ làm rắc rối phiền phức hơn.
Vẻ mặt Bạch Ngọc Phượng hơi cứng lại, chị ta đang định đáp trả thì thấy hai người bên cạnh đứng dậy chào hỏi: "
Trưởng khoa Tống, bên này có chỗ ngồi này."
Dương Quân Tô nhìn lên, cô lập tức thấy vị trưởng khoa Tống lần trước đã đứng ra nói chuyện giúp cô đang bưng một hộp cơm lớn đi tới.
Trưởng khoa Tống đi thẳng về phía Dương Quân Tô rồi ngồi xuống đối diện cô.
Dương Quân Tô cười với cô ấy, trưởng khoa Tống hỏi: "
Tiểu Dương, ngày đầu tiên đi làm, em cảm thấy thế nào?"
Dương Quân Tô cười nói: "
Rất tốt ạ."
Hai người vừa ăn cơm vừa nói chuyện phiếm. Cô chú ý tới lượng cơm của trưởng khoa Tống cũng khá nhiều, không kém cô là mấy.
Dương Quân Tô ăn xong cái bánh bao cuối cùng.
Vốn dĩ Bạch Ngọc Phượng đã ăn cơm xong nhưng vẫn bưng hộp cơm tiến lại gần, chị ta làm như vô tình nói: "
Tiểu Dương, tôi xin lỗi cô, lúc nãy tôi không nên nói cô ăn nhiều. Cô không biết đâu, người như chúng tôi nói chuyện rất tùy ý, không quanh co lòng vòng nhiều. Tôi không biết cô vừa mới tới đã quen được hay chưa, sau này tôi sẽ chú ý."
Dương Quân Tô: "..." Đây là giả bộ trà xanh đấy à? Xin lỗi, Dương mỗ cô được người người trong giang hồ gọi là dầu mù tạt ớt.
Dương Quân Tô cười nói: "
Chị Bạch, xem chị nói kìa, sao tôi có thể so đo với chị được chứ? Chị Bạch, chị không biết đâu, thể lực của tôi rất tốt, lại sử dụng đầu óc nhiều nên khó tránh lượng cơm sẽ lớn hơn. May mà đây là ở trong xã hội mới, nếu trong xã hội cũ thì thậm chí có lẽ tôi không có đủ ăn rồi. Nhưng tôi khuyên chị sau này đừng nói người khác ăn nhiều, nếu bọn họ biết ý thì sẽ cảm thấy chị chỉ đang tùy ý nói chuyện, người không biết thì nói không chừng còn có thể nghi ngờ chị có xuất thân thấp kém. Suy cho cùng cũng chỉ có địa chủ trong xã hội cũ mới bận tâm đến chuyện công nhân và nông dân nghèo ăn nhiều hay ít. Chị nói xem lời giải thích này của tôi có đúng không?"
Bạch Ngọc Phượng vừa nghe thấy vậy thì tái mặt, chị ta vội vàng nói: "
Tiểu Dương, cô cũng không thể chuyện gì cũng làm quá lên thế được, tôi chỉ tùy ý nói đùa chút thôi, không đến mức nghiêm trọng như vậy chứ?"
Trưởng khoa Tống ở bên cạnh nói: "
Tiểu Bạch à, Tiểu Dương cũng chỉ nói giỡn thôi, cô không đừng gấp như vậy."
Bạch Ngọc Phượng: "..." Có ai nói đùa kiểu vậy không chứ?
Trưởng khoa Tống nhẹ nhàng hỏi Dương Quân Tô: "
Em ăn bao nhiêu mà đồng chí Bạch nói lượng cơm em ăn rất nhiều?"
Dương Quân Tô: "
Em chỉ ăn bốn cái bánh bao thôi mà."
Trưởng khoa Tống cười nói: "
Lượng cơm thật sự không nhỏ, không kém tôi là bao."Ăn cơm xong, mọi người cùng nhau trở về.
Trên đường đi, trưởng khoa Tống lại thản nhiên nói chuyện vài câu với Dương Quân Tô, Dương Quân Tô cũng hiểu rõ hơn về tính cách của trưởng khoa Tống. Cô ấy tên là Tống Yêu Vũ, cái tên này do mẹ cô ấy đặt. Mẹ của cô ấy là đội trưởng đội nữ binh, từng đánh quỷ tử, đánh qua chân chó của địa chủ, bởi vì tai nạn nghề nghiệp mà bị thương một chân.
Vẻ mặt Dương Quân Tô tràn đầy sự khâm phục: "
Trưởng khoa Tống, khó trách khi em thấy chị thì cảm thấy yên tâm và quen thuộc, thì ra chị là hậu duệ của nữ anh hùng. Người em ngưỡng mộ nhất trong cuộc đời là người như mẹ chị đó."
Tống Yêu Vũ mỉm cười, lại dịu dàng hỏi Dương Quân Tô mấy câu, nói xong thì vừa lúc đến chỗ làm việc. Hai người vui vẻ nói lời tạm biệt.
Tống Yêu Vũ vừa rời đi, Bạch Ngọc Phượng cũng không thèm giả vờ nữa, chị ta châm chọc khiêu khích nói: "Ôi, Tiểu Dương, cô đây là nồi của nhà mình đốt không nóng đã quay sang đốt bếp bên cạnh rồi à?"
Dương Quân Tô nghiêm túc nói: "Đúng thế đó chị Bạch, tôi đun nóng nồi để hầm cái đầu heo trắng này của chị đó."
Danh Sách Chương: