Cứ lên phòng gặp mặt hắn là không bị bóp cổ cũng bị xé quần xé áo. Hai lần rồi, nên Mộc Ly Tâm cũng không còn xa lạ gì nữa.
Cô nắm hai vạt áo đã bị đứt hết cúc, kéo lại cho ngay ngắn để còn che được cơ thể của mình. Sau đó gượng người ngồi dậy.
Đôi bàn chân nhỏ bé đặt xuống sàn nhà lạnh lẽo, chậm chạp bước đi, nhưng không hiểu sao lúc này đầu óc lại choáng váng dữ dội, còn chưa kịp phản ứng gì thì trước mắt đã tối sầm, rồi vô thức ngã xuống.
Nghe thấy tiếng động lạ gần cửa, Lăng Thanh mới quay lại nhìn thì thấy Mộc Ly Tâm đã ngất xỉu.
Kể cả khi luôn miệng nói cô là kẻ thù, thì ngay lúc này người đàn ông đó vẫn vội vã đi đến nhanh chóng bế cô ấy đưa lên giường.
Sau ba giây chần chừ, không biết nên đưa cô tới bệnh viện hay gọi bác sĩ tới nhà, cuối cùng hắn cũng chọn cách gọi bác sĩ riêng của mình đến tận nhà ngay trong đêm để thăm khám cho Mộc Ly Tâm.
"Bác sĩ Tạ, lập tức tới nhà tôi ngay bây giờ."
Cuộc gọi chớp nhoáng kết thúc. Lăng Thanh vẫn nhíu mày, hướng mắt nhìn sang cô gái đang bất tỉnh trên giường.
Thấy quần áo cô xốc xếch, cũng không thể để như vậy cho bác sĩ tới khám, nên hắn đã lấy áo sơ mi của mình, thay thế chiếc áo bị xé rách trên người Mộc Ly Tâm.
Ở khoảnh khắc đó, thời gian như lắng đọng.
Một cô gái nhỏ bé, sức khỏe ốm yếu nằm trên giường chưa tỉnh. Bên sofa là người đàn ông vẫn luôn trầm mặc hướng mắt nhìn về cô.
Thật ra, giữa hắn và cô cũng đâu phải xa lạ. Ở thời điểm còn là học sinh cấp ba, vào năm cuối cấp khi hắn quen biết Từ Lê Na thì đã gặp qua Mộc Ly Tâm vài lần. Cả ba cũng từng đi chơi chung với nhau, nhưng khi đó Từ Lê Na đối với hắn thật sự rất tốt, lo lắng cho hắn vô cùng chu đáo, nên hắn cũng dành tình cảm cho Từ Lê Na nhiều hơn.
Sau một thời gian như vậy, hắn và Từ Lê Na lại yêu nhau, cũng không còn gặp Mộc Ly Tâm kể từ đó. Qua lời kể của Từ Lê Na thì Mộc Ly Tâm là người có tâm tính không tốt, kiêu kì và bướng bỉnh. Nhưng hắn chỉ nghe, rồi bỏ ngoài tai chứ chưa từng nghĩ sâu xa hơn.
Nhưng vào hôm chứng kiến Mộc Ly Tâm đẩy Từ Lê Na ngã cầu thang thì hắn mới mặc định rằng, cô là một người không tốt.
Quả thật cô rất kiêu kì và bướng bỉnh. Nhưng đôi mắt của cô ấy lại thanh cao, bất khuất, khác hẳn nhiều cô gái khác.
Khi ở bên cạnh Mộc Ly Tâm, không hiểu sao chính hắn lại nảy sinh rất nhiều cảm giác kì lạ mà trước nay chưa từng có khi ở bên Từ Lê Na, kể cả cảm giác đặc biệt ham muốn của một người đàn ông.
Lúc nhìn thấy Từ Lê Na bị cô ấy hại, hắn thật sự rất tức giận. Nhưng giờ hắn lại nhận ra cơn giận đó thực chất chỉ là trong giây phút nhất thời, và nó lại bị dao động khi nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của Mộc Ly Tâm lúc này.
Chính hắn ngay bây giờ cũng đang tự nghi ngờ về tình cảm của mình dành cho Từ Lê Na là như thế nào...
*Cốc cốc cốc...
Dăm ba phút tĩnh lặng, âm thanh gõ cửa ngoài phòng đã khiến Lăng Thanh tạm thời gác lại những suy nghĩ phức tạp kia, để đích thân đi ra mở cửa.
*Cạch.
"Thiếu gia, có bác sĩ Tạ đến tìm!"
Người thông báo là quản gia Lâm, nhưng khi nghe xong, ánh mắt của Lăng Thanh lại nhìn xuống Tạ Côn Hưng đang đứng phía sau, rồi trầm giọng cất lời:
"Bác sĩ Tạ, ông vào trong đi."
Nhận được yêu cầu, Tạ Côn Hưng liền xách theo đồ nghề hành y của mình tiến vào trong.
Sau đó, Lăng Thanh mới nói tiếp với quản gia Lâm:
"Ông xuống gọi dì Minh dậy nấu cho tôi ít cháo, rồi mang lên đây."
"Dạ!"
Quản gia Lâm cúi đầu, rồi nhanh chóng rời đi.
Bấy giờ, Lăng Thanh mới quay trở vào trong sau khi đã đóng kín cửa phòng.
Hiện tại, Tạ Côn Hưng đang tiến hành khám bệnh cho Mộc Ly Tâm. Sau khi đo huyết áp, lắng nghe nhịp tim và quan sát tình trạng ngoài da, đặc biệt là những vết bầm tím nhỏ như dấu hôn tại vùng cổ của cô, thì ông ấy mới quay lại, hỏi Lăng Thanh vài điều:
"Lăng tổng, không biết cô gái này có quan hệ như thế nào với ngài?"
Nhận được một câu hỏi không liên quan, Lăng Thanh liền chau mày, bực dọc trả lời:
"Tôi gọi ông tới đây là để khám bệnh cho cô ta, chứ không phải để ông đứng đó hỏi tôi mấy câu hỏi không liên quan đó."
"Lăng tổng hiểu lầm tôi rồi. Sở dĩ tôi hỏi như vậy là vì nhìn thấy vùng cổ của cô ấy có những vết bầm rất kì lạ, cả sắc thái trên da đều cho thấy có khả năng cao cô ấy bị b.ạ.o h.à.n.h t.ì.n.h d.ụ.c, cho nên tôi mới hỏi ngài như vậy."
Để tránh tự tạo rắc rối cho bản thân, Tạ Côn Hưng liền thẳng thắn nói ra suy đoán của mình. Thế mà lại đoán trúng, khiến Lăng Thanh mặt đầy vạch đen.
Quả nhiên có tật giật mình nên hiện tại hắn đã rất lúng túng, mãi đến vài giây sau mới lấy lại tâm thế vững vàng để nghiêm giọng lên tiếng:
"Ông nói vào trọng tâm đi. Tình trạng sức khỏe của cô ta hiện thế nào?"
"Vâng! Về sức khỏe, theo tôi chuẩn đoán thì có lẽ do cô ấy bị suy nhược cơ thể lẫn tinh thần nên mới dẫn tới ngất xỉu. Ngoài ra lúc nãy tôi còn nghe thấy bụng cô ấy cứ kêu liên tục, nên có thể thêm một phần khả năng là do đói cộng thêm mất sức nên ngất. Bây giờ, tôi sẽ tiêm cho cô ấy một liều thuốc, rồi truyền thêm nước vào người thì lát nữa cô ấy sẽ tỉnh lại."
"Vậy thì tiến hành nhanh đi."
Lăng Thanh vẫn trong trạng thái không được vui. Hắn nói xong thì lại ngồi xuống uống rượu, thật ra là đang tránh né sự bối rối của chính mình.
Cứ thế qua một lúc sau, Mộc Ly Tâm cũng được tiêm thuốc và bắt đầu truyền nước. Bấy giờ, Tạ Côn Hưng mới nhìn sang Lăng Thanh, khẽ đưa ra một đề nghị nhỏ:
"Khám bệnh thì tôi đã khám xong. Lát nữa cô ấy tỉnh lại, ngài nhớ sai người làm cho cô ấy ăn chút cháo để nhanh lợi sức. Và có điều này, tôi hi vọng Lăng tổng có thể cân nhắc đến chuyện đưa cô ấy đến phòng khám phụ khoa, nếu thật sự cô ấy bị bạo hành."
"Tôi biết rồi, không cần ông phải nhắc. Riêng ông nên nhớ cho kĩ là không được để lộ chuyện đã khám bệnh cho cô gái này vào đêm nay ra ngoài. Nếu không, đừng trách tôi không khách sáo với cái bệnh viện nhỏ của ông."
"Cái này thì Lăng tổng yên tâm. Có cho tôi mười lá gan cũng không dám tiết lộ ra ngoài nửa chữ."
"Tốt! Giờ thì về được rồi đó."
Mọi việc đã xong, Tạ Côn Hưng cũng nhanh chóng cúi đầu chào tạm biệt người đàn ông trẻ ấy, rồi mang theo đồ nghề của mình cùng rời đi.
Thoáng chốc, căn phòng lại chỉ còn hai người họ. Kẻ trên giường, người bên sofa, nhưng người ưu tư nhất lại chính là hắn, kẻ đã gây ra cớ sự cho ngày hôm nay.
Danh Sách Chương: