• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lãnh cung....

- Tiểu thư...

Tiểu Khả có chút không hiểu nhìn Mẫn Chi. Nơi tiểu thư muốn đến là đây sao?

- Vào thôi..

Mẫn Chi hít một hơi thật sâu, giơ tay mở nhẹ cánh cửa ra.

Khung cảnh nơi đây quả thật u tối và tẻ nhạt, khi vừa đặt chân vào điều đầu tiên nàng cảm nhận được là sự lạnh lẽo và đơn độc...

Mẫn Chi nheo mắt nhìn thấy bóng dáng của nữ nhân đang ngồi trên ghế, ánh mắt không biểu lộ cảm xúc nhìn về phía nàng.

- Ngươi đến đây để làm gì?

Cao Yến Nguyệt nhàn nhạt mở miệng.

- Đến xem ngươi như thế nào.

Mẫn Chi cũng không quá dè chừng mà tự nhiên ngồi xuống đối diện nàng ta.

Thấy Cao Yến Nguyệt liếc mắt về phía nha đầu đang đứng sau lưng mình, nàng đành nói với Tiểu Khả:

- Muội ra ngoài trước đi!

- Nhưng tiểu thư....

- Khống sao! Ở bên ngoài đợi ta!

- Vậy...vậy có chuyện gì tiểu thư nhớ gọi nô tì!

Sau khi cánh cửa đóng lại, Cao Yến Nguyệt nhếch môi châm biếm:

- Không sợ ta làm thương tổn ngươi sao?

- Nếu ta xảy ra chuyện ngươi cũng sẽ không được yên. Vả lại ta tin người còn lương tri của một người mẹ!

Nàng nhìn vào phần bụng nhô lên của nàng ta, ánh mắt lóe lên tia ngưỡng mộ, đau thương và nuối tiếc.

- Ngươi đến đây là muốn chế nhạo ta?

Nhận thấy ánh mắt của nàng, Cao Yến Nguyệt hơi mất tự nhiên lấy tay che bụng lại.

Thu hồi tầm mắt nàng nhìn xung quanh một lượt rồi nói:

- Thái hậu sắp xếp sao?

Cao Yến Nguyệt không phải kẻ ngốc nên hiểu nàng muốn nói đến điều gì.

- Ngoài bà ta ra thì còn ai.

Hoàng Yến Kiêu quả thật làm đúng như lời Sinh Phong nói, bà ta không động đến tính mạng của nàng ta nhưng về việc ăn uống và nơi ở thì bà ta không ngại nhúng tay vào.

- Ngươi có hối hận hay không?

- Lời này có phải quá vô ích?

- Ta cảm thấy ngươi không xấu xa như ta tưởng...

- Đó là do ngươi ngu ngốc!

Cao Yến Nguyệt cúi xuống khiến phần tóc có vẻ thô sơ che đi biểu cảm trên gương mặt.

- Kế hoạch của ngươi rất hoàn hảo nếu như diệt khẩu cả Trần Tửu. Nhưng ngươi đã không làm vậy, vì ngươi biết ông ta có một đứa con gái tám tuổi!

Mẫn Chi chậm rãi nói, ánh mắt vẫn luôn quan sát thái độ của người đối diện.

Quả nhiên lời này thật sự có ảnh hướng đến nàng ta..

Ánh mắt Cao Yến Nguyệt khẽ dao động, nhớ đến một đoạn hồi ức nhỏ..

"Tỷ tỷ kiếm cha của muội sao?"

"Tỷ tỷ đẹp thật là đẹp! Cứ như thiên thần vậy!"

"Cha rất thương muội và mẹ, ngày nào người cũng đem rất nhiều đồ ăn về nhà!"

"Có! Muội rất yêu cha và mẹ!"

Khóe môi Cao Yến Nguyệt khẽ cong lên, nụ cười nàng ta có chút nhẹ nhõm.

- Xem ra ngươi đã điều tra rất kỹ...

- Nhưng dù vậy ta cũng chưa từng hối hận vì điều mình đã làm. Điều ta hối tiếc nhất là không thể đẩy ngươi xuống hoàng tuyền!

Nàng ta ngẩng mặt lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn Mẫn Chi.

- Ta cũng không đến đây để giảng đạo lý với ngươi. Chỉ là có vài chuyện muốn nói với ngươi rõ ràng.

- Ta với ngươi có chuyện gì để nói sao?

- Ngươi... có phải là người của huyện Long Thành hay không?

- Phải hay không liên quan gì đến ngươi?

Nàng ta nhíu mày, không hiểu vì sao Mẫn Chi lại hỏi như vậy. Đúng thật nàng ta là người cùa huyện Long Thành nhưng điều đó thì có liên quan gì đến ngươi này...

Nhìn thái độ nàng ta, Mẫn Chi cũng có thể dễ dàng đoán ra điều mình nghĩ là đúng...

Tiểu cô nương năm đó thật sự là Cao Yến Nguyệt!

- Ta cảm thấy A Kì kia rất trung thành với ngươi.

Nàng lãng qua chủ đề khác, đã biết được đáp án mong muốn, trong lòng dường như có chút tạp vị...

- Chỉ là một con cẩu không đáng nói đến.

Cao Yến Nguyệt vô cảm nói.

- Đối với ngươi rốt cuộc như thế nào mới là bằng hữu thật sự?

- Ta chưa bao giờ cần loại quan hệ đó.

- Vậy còn A Kiều? Ngươi đối với muội ấy là như thế nào?



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK