Cả người Đàm Nhu Nhi dựa vào lồng ngực của người đàn ông, đầu óc cho dù mơ hồ, cô vẫn có thể nghe thấy tiếng trái tim của người kia đang đập, thật nhanh, còn rất mãnh liệt.
"Bé con, tôi vừa về đã nhanh chóng theo dấu em chạy đến nơi này. Ngồi chờ lâu như vậy, thứ tôi nhận lại là một cô bé mặt mũi đỏ ửng vì say của em hay sao?
Giọng nói... Thật quen tai, trong thời gian ngắn cô không thể nhớ ra chính xác là ai.
Chóp mũi ngưởi thấy mùi đàn hương êm dịu, đại não nhờ vậy mà ít nhiều tỉnh đi đôi chút. Trong đầu vang lên suy nghĩ...
Cảm giác này... Sao lại quen thuộc đến như vậy.
Hàn Dương vừa đuổi tới đã thấy Đàm Nhu Nhi nằm trong vòng tay người đàn ông khác. Ánh mắt phượng dài ánh lên tia tà ác. Nhanh chân chạy lại, cất cao giọng nói.
"Anh là ai, mau buông bạn gái tôi ra."
Đôi mắt ngọc bích xinh đẹp hơi tối lại, nhìn cô gái diễm lệ trong lòng, ánh mắt mông lung, hai má cũng đỏ ửng, đuôi lông mày của hắn khẽ nhíu lại.
"Bạn gái?"
Hàn Dương lúc này đang đứng cách người đàn ông kia một khoảng, nhưng vẫn bị hàn khí trong lời nói của người kia làm cho lạnh sống lưng.
Nếu ánh mắt có thể giết người, Hàn Dương nghĩ bản thân có lẽ đã bị tên đối diện này đâm nát...
Nhưng miếng ngon đến tay mà để tụt mất, Hàn Dương không chấp nhận được, vậy nên cậu ta vẫn cứng họng ngẩng cao đầu đáp lại.
"Đúng vậy, bạn gái tôi, anh đang làm phiền đến bạn gái tôi đấy, phiền anh buông tay ra!"
Lâu Vĩnh khẽ cười, nhưng ý cười không chạm tới mắt, nhấc bổng Đàm Nhu Nhi lên. Ghé vào tai của cô thủ thỉ, đáy mắt là sự ôn nhu khó giấu.
"Thằng nhóc người như thằn lằn này là bạn trai em sao bé con? Em chỉ cần gật đầu, tôi liền lập tức thả em ra."
Đàm Nhu Nhi nhờ mùi đàn hương từ trang phục của người đàn ông này tỏa ra mà dần lấy lại chút ý thức. Đôi mắt đen láy mở to nhìn người trước mặt... Khóe môi cong lên nụ cười thật đẹp...
Là hắn... Hóa ra là hắn...
Tay bất giác vòng qua cổ hắn ôm thật chặt. Cô hiểu rồi, hiểu cảm giác quen thuộc ấy là từ đâu tới rồi... Người duy nhất trên thế giới này sẵn sàng dang rộng vòng tay bao bọc lấy cô à, hắn đã trở về rồi...
Lâu Vĩnh thấy bé con đột nhiêm ôm mình, cách một lớp quần áo hắn còn có thể ngửi thấy thoang thoảng mùi hoa oải hương, trộn lẫn vào đó là hương rượu ngọt ngào. Trong tính tắc, lòng bàn tay hắn chậm rãi nắm chặt, áp chế dục vọng đang bừng lên trong tâm thức của mình.
Đàm Nhu Nhi giờ này không để ý đến chuyện đó lắm, chẳng qua cô đã dần dần nhận ra được vấn đề đầu đau cùng với sự choáng váng bắt đầu từ đâu.
Hàn Dương này không phải vì nhìn thấy người gặp nạn tới cứu. Mà chính hắn chính là kẻ đưa cô vào trong đại nạn này. Điều mà hắn đang suy nghĩ chắc hẳn rằng mồi ngon của mình đang bị người khác đứng ra làm kỳ đà cản mũi nên mới xốc nổi như vậy.
Kề sát môi vào tai của Lâu Vĩnh, Đàm Nhu Nhi nhỏ giọng kể lể.
"Không phải bạn trai em, hắn là người bỏ thuốc trong rượu đấy."
Ánh mắt Lâu Vĩnh ban đầu nhìn Hàn Dương đã không tốt đẹp gì, nay lại càng tối tăm hơn. Tựa hồ như thật sự muốn dùng ánh mắt này để chém đôi tên nhãi này ra từng mảnh.
Nhưng vẫn may, hắn kìm lại được, bởi vì trong ngực đang có cô gái nhỏ của hắn. Bây giờ chưa phải lúc...
Bàn tay lớn với từng khớp tay cứng cỏi nhẹ nhàng bế cô theo kiểu công chúa, đôi mắt màu ngọc bích hơi hướng về phía khán đài như ra lệnh cho một ai. Sau đó khuyến mãi cho Hàn Dương thêm một ánh mắt khinh bỉ, rồi mới từ từ bước ra bên ngoài, nơi chiếc ferrari đã đậu sẵn từ lâu.
Hàn Dương đáy mắt đã nổi lên thịnh nộ, cậu ta dù gì cũng là thiếu gia của một gia tộc danh giá, bây giờ lại bị kẻ không tên tuổi coi thường trước mặt bao nhiêu người. Cậu ta không thèm suy nghĩ nhiều mà theo hướng cửa ra mà chạy theo.
Tuy nhiên còn chưa kịp nhấc chân, hai tay của Hàn Dương đã bị giữ lại, còn chưa kịp nhìn người tới là ai, sau gáy đã truyền đến tiếng va đập rất lớn. Hàn Dương cũng vì cú choáng này mà dần mất đi ý thức...
...
"Cầm lấy."
Trong xe, Lâu Vĩnh sau một hồi lục đục tìm thứ gì đó, cuối cùng cũng lôi ra một bao thuốc nhỏ, đi kèm là chai nước. Đàm Nhu Nhi mở bao bọc ra, bên trong thuốc còn chưa bóc nhãn, nhìn là biết có chuẩn bị trước.
"Anh..."
"Đúng vậy, từ đầu tôi đã biết em ở bar, tôi chỉ nghĩ rằng em sẽ uống rượu nên mua thuốc giải rượu cho em, nhưng không ngờ lại bắt gặp một màn bạn trai của em chuẩn bị đưa em về nhà đấy."
Bốn chữ "bạn trai của em" từ trong miệng Lâu Vĩnh thốt ra thật khó khăn, giống như gằn xuống cho cô nghe vậy. Nhưng mà cô chẳng phải đã giải thích rồi sao?
Hơn hết, sao Lâu Vĩnh lại cho cô cảm giác đi chơi lén bị người yêu bắt gian tại trận vậy? Nhưng cô đối với Lâu Vĩnh là tình cảm anh em trong sáng nha... Nghĩ đến đây, Đàm Nhu Nhi bất giác dừng lại, đôi mắt lơ đãng nhìn sang.
Thông qua ánh đèn mờ ở trên đường chiếu yếu ớt vào trong xe, Đàm Nhu Nhi nhìn thấy một góc mặt của nam nhân bên cạnh. Hắn cũng đang nhìn cô, trong đôi mắt yên tĩnh kia là thứ cảm xúc gì? Cô đoán không ra được, nhưng mà...
Hình như... Cô cảm thấy bản thân đối với hắn có hơi không giống anh em lắm.
Đem thuốc bỏ vào miệng, sau đó nhanh chóng uống cạn. Thật may, thành phố V xem thuốc kích dục là vật phẩm bị cấm, cô nghĩ rằng thứ Hàn Dương cho vào đến 8 phần là thuốc mê. Bởi vì cô uống ít, cũng như thuốc của Lâu Vĩnh đưa cho cô là thuốc giải rượu, ngồi một chút cô đã dần tỉnh táo lại.
Bởi vì ánh mắt gắt gao của hắn nhìn chằm chằm khiến cô không thoải mái. Đàm Nhu Nhi khác với cảnh ôm cổ hắn lúc nãy, giờ phút này dường như đang né tránh. Cô nhanh chóng dời sự chú ý của mình ra bên ngoài cửa sổ. Không nhìn vào mắt hắn, cô mới bắt đầu bình tâm lại, chậm rãi đặt câu hỏi.
"Anh đi du học về đã lâu chưa?"
Danh Sách Chương: