“Phi là ai?”
Lâu Chính Thần bị câu hỏi đột ngột này của Lâu Vĩnh làm cho đứng hình, môi mỏng mấp máy, rất lâu sau đó cũng không thể nói ra thành câu hoàn chỉnh.
…
Ở một diễn biến khác, tại nơi cánh đồng cỏ lau bao lao, dưới bầu trời đêm là khoảng không vô tận. Người đàn ông nhìn vào tấm bia mộ khắc bằng đá sơ sài, phía trên không hề có ảnh, thậm chí tên cũng không có, đang nằm yên tĩnh dưới sự bao bọc của tán cây cổ thụ. Bên tai là tiếng gió vi vu lướt qua mái tóc, ngang qua sườn mặt góc cạnh của nam nhân, cho đến khi xuyên qua đôi mắt có phần ẩm ướt.
“Nè cô bé, quán của mẹ vừa cho ra lò bánh dâu tây vị mới, anh bảo với bà rằng nó không ngon, nhưng bà nhất quyết không tin tưởng anh, nói rằng chỉ có mình em mới có thể đánh giá chính xác hương vị của nó. Anh không phục, vậy nên anh mang tới cho em…”
“Em giúp anh được không?” - Dưới bóng đêm tĩnh lặng, bóng lưng của người đàn ông trở nên cô đơn đến lạ thường… Bất giác mang cho người ta cảm giác thương cảm nồng đậm.
Đặt hộp bánh màu xanh dương xuống bên cạnh tấm bia đá, người đàn ông đó cũng thuận thế mà ngồi xuống. Hoắc Kỳ Vũ không nói gì, chỉ là không che dấu nổi sự lưu luyến dưới đáy mắt. Gục đầu xuống tấm bia đá lớn, hắn ta cơ hồ đã khóc thành từng tiếng nhỏ:
“Cô bé, em biến mất lâu quá rồi đó…”
“Không sao cả, chỉ cần em vẫn ở ngoài kia trên thế giới này, anh rồi sẽ tìm được em. Em không cần làm gì cả, chỉ cần giúp anh một chuyện… Hãy giúp anh chăm sóc chính bản thân mình thật tốt, trước khi anh tìm ra em, làm ơn hãy sống thật tốt. Nếu không chính anh cũng sẽ chết mất…”
Bàn tay vươn ra trong không trung, nhiệt độ nóng bỏng của bàn tay không thể nào làm ấm nổi phiến đá lạnh lẽo. Hắn vuốt thật lâu, thật lâu… Cho đến khi bầu trời dần hửng sáng, dưới chân trời bắt đầu phát ra tia sáng nhàn nhạt thay thế cho bầu trời đêm, Hoắc Kỳ Vũ mới lưu luyến rời đi.
Thật lâu sau khi hắn rời đi, tại gốc cây lúc nãy, một cơn gió đột ngột đáp qua, đem hộp bánh nhỏ kia lật ngược xuống.
Ngay tại thời khắc ấy, một đôi giày da mỏng dừng lại trước hộp bánh, đặt lại nó trở về chỗ cũ, sâu trong đôi mắt là tia phức tạp khó đoán.
…
Hoắc Kỳ Vũ vừa lái xe xuống sườn núi liền bị một đám đông lớn chắn đường ở phía trước. Nhìn sơ qua thì có vẻ là một cuộc tai nạn giao thông, chiếc xe tải cỡ lớn đang nằm ngang chắn nửa phần đường kia có thể đã tông vào vách đá gần đó, khiến cho đất đá rơi đầy đường. Hên là chỉ mới vừa sáng sớm, xe cộ qua lại chưa đông nên phần đường chỉ ùn tắc một khoảng nhỏ. Theo tình hình này thì chỉ vài phút nữa phần đường sẽ được dọn sạch sẽ.
Tuy nhiên để đảm bảo an toàn cho người dân, một số cảnh sát đã được điều động để trợ giúp các cánh lái xe để qua làn đường một cách an toàn. Người trợ giúp cho Hoắc Kỳ Vũ là một cô gái tóc dài được búi gọn, bởi vì đeo khẩu trang mà hắn ta chỉ nhìn thấy đôi mắt nâu đang nghiêm túc giúp đỡ.
Cửa kính xe được hạ xuống, mắt đối mắt nhìn nhau, bên tai hắn vang lên giọng nói thanh thoát của nữ cảnh sát:
“Thực xin lỗi anh vì sự bất tiện này, nhưng con đường tạm thời đang bị phong tỏa, phiền anh làm theo hướng dẫn của tôi để có thể rời khỏi đây an toàn nhé?”
Kể từ lúc cô gái kia cất tiếng, dưới đáy mắt Hoắc Kỳ Vũ là tia rung động khó nắm bắt. Không hiểu vì sao, mọi giác quan của hắn đều cảm nhận được sự gần gũi của cô ấy. Bất quá, phía sau hắn vẫn còn kha khá xe kẹt lại, là một người tuân thủ luật lệ, hắn cũng không thể vì chuyện riêng của mình mà khiến những người lạ kia phải chờ đợi.
Hơn cả, nếu hắn đặt câu hỏi lúc này, khả năng cao cô gái kia sẽ nghĩ rằng hắn ta dùng mấy mánh khóe sơ sài tán gái. Suy nghĩ trong vòng vài giây, Hoắc Kỳ Vũ liền gật đầu đáp ứng.
Chờ đến khi xe của Kỳ Vũ đã vượt khỏi đoạn dốc thành công, cô gái kia mới mở khẩu trang ra để hít thở một chút không khí trong lành, lộ ra sườn mặt tinh tế, xinh đẹp mĩ miều. Mà người phía sau cũng cùng lúc gọi đến cô:
“Linh Châu, đường bên này cũng ổn rồi, công việc ở đây xem như tạm ổn.”
“Đã gọi xe di chuyển chiếc xe tải này rời đi chưa?”
“Gọi rồi, bên giao thông nói sẽ mang xe đến sau 10 phút nữa, chúng ta đứng chờ ở đây một chút, sau đó mình sẽ dắt cậu đi ăn sáng, dạo gần đây mới mở một quán bún cá mới, nghe nói phần nước dùng khá ngon.”
Linh Châu gật đầu, đuôi mắt không khống chế được mà quay lại nhìn xuống sườn núi, khi những chiếc xe chỉ còn là chấm nhỏ trong tầm nhìn của mình, khẽ chậc lưỡi hỏi cô bạn cùng ngành của mình:
“Cậu nói xem, một người khi lớn lên dung mạo có thể thay đổi đến thế nào nhỉ?”
Cô gái bên cạnh không biết Linh Châu dùng tâm tư gì để đặt ra câu hỏi ấy, đưa tay vuốt cằm vài cái, sau đó đáp lại câu hỏi:
“Mình nghĩ cũng tùy theo người ấy, có đợt anh họ mình đi học nước ngoài, mấy năm trở về, mình còn không thể nhận ra anh ấy. Lúc nhỏ anh ấy vừa gầy vừa đen, mặt cũng hốc hác như ăn xin, vậy mà lớn đùng một cái thành thanh niên trắng trẻo, cơ bụng tám múi… Chậc chậc đúng là khác đến mức không thể nhận ra.”
Linh Châu nghe câu chuyện của cô bạn, không khỏi bật cười. Thâm tâm lại nhẹ nhàng an ủi bản thân, có lẽ là nhìn nhầm thôi, cũng có lẽ đã lâu quá rồi, cô đã dần nhớ nhớ quên quên bóng hình kia mất rồi."
Danh Sách Chương: