Hứa Tuấn Lân ở một bên nhìn hắn bỗng nhiên không biết nên nói cái gì. Tâm tư phức tạp dâng lên trong lòng, vừa chua xót vừa ngọt ngào.
Mười chín năm trước khi mình còn là một thiếu niên vô tri, bởi vì các loại quan hệ phức tạp mà lựa chọn rời khỏi Vệ Trạch An. Y đang suy nghĩ, nếu là chính mình hôm nay, còn có thể rời khỏi hắn sao?
Y lắc đầu, hiện tại mình không còn là mình năm đó, Vệ Trạch An bây giờ cũng không phải Vệ Trạch An năm đó.
Nếu không tách ra, dựa theo thủ đoạn của Vệ Trạch Đồng lúc đó, còn không biết hắn sẽ làm ra chuyện gì. Sợ là ngay cả hài tử trong bụng y, y cũng không giữ được đi?
Bây giờ y nghĩ đến, Vệ Trạch Đồng nói để hắn kết hôn với hào môn là giả, ép buộc cam đoan Vệ Trạch An đời này không cưới mới là điều hắn làm.
Có lẽ năm đó Vệ Trạch Đồng đã thông qua một con đường nào đó biết sự thật thể chất dễ mang thai của mình đi?
Nghĩ tới đây, sau lưng Hứa Tuấn Lân đều là mồ hôi lạnh, như vậy Tiểu Bạch có thể bình an sinh ra, có phải coi như là một loại may mắn hay không?
Hứa Tuấn Lân ngẩng đầu nhìn Vệ lão thái thái phía trước, hiển nhiên, biểu tình của lão thái thái rất khiếp sợ. Bà nhíu mày nói: "Gả về? Ý con là sao?"
Vệ Trạch An dùng ngón út ngoáy ngoáy lỗ tai nói: "Còn có thể là có ý gì? Nếu không mẹ kiểm tra xem? Hiện tại dưới danh nghĩa của tôi chỉ có 50% cổ phần, nếu cho Vệ Hồng 9% thì Tập đoàn Trạch An của tôi sẽ có vấn đề. Ngài nên rõ ràng, tôi với tư cách là tổng giám đốc của doanh nghiệp tư nhân, trong tay dù sao cũng phải có chút lợi thế. Những cổ phần này là cơ sở để đảm bảo chuỗi vốn của tôi liên tục bị nứt. Có điều là ngài yên tâm, chuyện để Vệ Hồng đến công ty thực tập, tôi sẽ sắp xếp thỏa đáng. Còn có tiền lương hưu cho người già của ngài nữa, mỗi tháng cũng sẽ đúng hạn chuyển vào tài khoản của ngài. Về phía chị dâu bên kia, tôi cũng sẽ cố gắng giúp đỡ. Đứa con trai này qua sinh nhật liền bốn mươi tuổi rồi, cũng không cưới vợ, tốn thêm chút tiền lấy vợ, ngài hẳn là sẽ không phản đối đi?"
Đây là một yêu cầu bình thường và hợp tình hợp lý, cho dù không muốn, Vệ lão thái thái cũng không thể đưa ra bất kỳ dị nghị nào.
Bà chỉ có chút nghi ngờ hỏi: "Anh... Không phải nói không có ý định cưới vợ sao? Sao... Sao bỗng nhiên muốn kết hôn rồi?"
Vệ Trạch An cười nói: "Mẹ xem mẹ nói kìa, con trai muốn định gia lập thất, mẹ mất hứng sao? Trước khi anh trai tôi đi, chỉ bảo tôi đáp ứng hắn đem vốn liếng Vệ thị giao cho Vệ Hồng, cũng không nói không cho tôi cưới vợ. Hơn nữa, giấy trắng mực đen tôi ký rõ ràng, vốn liếng Vệ thị sau này đều là của Vệ Hồng. Cho dù tôi có con cái cũng sẽ không để cho nó chiếm nửa đồng nửa cắc của vốn liếng Vệ thị đâu. Dù sao con trai cũng lớn rồi, bây giờ coi như có thể kiếm được chút gia sản cho con cái của mình."
Vệ Hồng vừa muốn mở miệng: "Nhưng mà thúc thúc..."
"Cháu câm miệng cho ta!" Vệ Trạch An thập phần không kiên nhẫn nói: "Người lớn nói chuyện nhãi ranh như cháu được xen vào à?"
Vệ Hồng ngậm miệng lại, Vệ lão thái thái trừng mắt nhìn Vệ Hồng một cái.
Bà hắng giọng nói: "Anh muốn kết hôn cũng không phải không được, nhưng anh cũng không cần cho đối phương nhiều cổ phần như vậy đi? Cho chút sính lễ cũng được, cho dù anh cho hơn trăm triệu, cũng đủ giá trị rồi..."
Vệ Trạch An cười một tiếng nói: "Mẹ, mẹ không biết đấy chứ. Con dâu này tôi muốn cưới cũng không tầm thường đâu, chẳng những gia thế tốt, tu dưỡng tốt, lớn lên xinh đẹp, các phương diện đều mạnh hơn tôi. Nếu như có thể cùng người ta cường cường kết hợp, sau này sẽ càng có cơ hội kiếm tiền hơn thì sao?"
Hứa Tuấn Lân: "..."
Vệ Trạch An miệng bôi dầu, hắn đang nói lung tung cái gì đấy?
Hứa Kiêu Bạch trong phòng: "..."
Ba mình có thẩm mỹ vi diệu gì vậy? Tìm một người thích khoe khoang à?
Trong mắt Vệ lão thái thái lộ ra hồ nghi hỏi: "Anh muốn cùng nhà nào làm thông gia?"
Vệ Trạch An tạm thời không biên soạn được, chỉ hỏi một câu: "Mẹ cảm thấy toàn bộ thành phố H này, có thể chống lại tôi còn có thể có ai?"
Vệ lão thái trầm ngâm nói: "Cái này... Không phải là bá vương Lục gia chứ?"
Hứa Kiêu Bạch trong phòng thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu, nhà Lục Thành Nghiễm có nữ nhân vừa đến tuổi kết hôn sao?
Không riêng gì Hứa Kiêu Bạch phun máu, ngay cả cảm thụ nội tâm của Vệ Trạch An và Hứa Tuấn Lân cũng không sai biệt lắm.
Không đợi mọi người nghĩ ra nên làm thế nào để nói dối, Vệ lão thái bỗng nhiên ngẩng đầu nói: "Lục Thành Nghiễm có một người em họ hình như là vừa mới về nước, làm thiết kế trang phục, còn sáng lập ra thương hiệu của riêng mình. Người anh nói không phải là cô ta đi? Nếu là cô ta, giá trị những cổ phần này đúng là đáng."
Nghe xong những lời này, Vệ Trạch An giống như ăn phải ruồi chết. Lục Thành Nghiễm? Bất kỳ thân thích nào của con bọ kia hắn cũng không muốn dính vào, cho dù em gái của hắn là Thiên Tiên, thì chính hắn cũng không muốn quen biết cô ta. Huống chi, trong suy nghĩ của hắn chỉ có một Thiên Tiên, chính là Tiểu Lân Tử của hắn.
Vô tình hay cố ý, tất cả các dự án phát triển của mình sẽ mang theo tên của hắn. Kỳ Lân thành cùng Kỳ Lân giải trí cùng kỳ Lân quỹ đầu tư đều là đến từ Hứa Tuấn Lân, tiểu Kỳ Lân xinh đẹp này, rốt cục đã lại trở lại bên cạnh hắn rồi.
*Tên của ba Hứa có chữ Lân nghĩa là con lân, kỳ lân nhé
Có điều là lúc này cũng không phải là thời cơ phản bác Vệ lão thái thái, hắn không thừa nhận, nhưng cũng không phủ nhận, chỉ nói: "Lão nhân gia ngài chỉ đợi uống rượu mừng là được. Tóm lại, sau này con trai kết hôn, làm cho doanh nghiệp mạnh mẽ lớn mạnh hơn, ngài vẫn còn lo lắng không thể nghỉ hưu tốt sao?"
Vệ lão thái thái biết, hiện tại toàn bộ vốn liếng Vệ thị đều dựa vào Vệ Trạch An chống đỡ. Tuy nói trong lòng bà thiên vị góa phụ và con cái của Vệ Trạch Đồng, nhưng cũng rõ ràng, bọn họ thật sự không phải là thiên tài làm ăn.
Một lần hai lần cũng thôi, cứ ngựa quen đường cũ tiêu xài mấy trăm triệu, nói không đau lòng là chuyện không có khả năng.
Bà suy nghĩ một chút, cười tủm tỉm nói: "Trạch An à! Ta biết mấy năm nay để anh quản lý công ty Vệ thị là vất vả cho anh rồi. Nhưng cái này nói cái gì cũng là nhà chúng ta, anh cũng cẩn thận. Nếu sau này có cơ hội, có hợp tác với Cảnh Hoành tư bản Lục gia, nhất định phải giúp đỡ chị dâu anh nhiều hơn đấy."
Vệ Trạch An nói: "Vậy còn phải nói sao, mấy năm nay tôi khi nào không giúp đỡ chị dâu? Chờ sau khi tôi kết hôn, mấy trăm triệu đồng chẳng qua là chuyện nhỏ. Mẹ biết đấy, kết hôn và tài nguyên là nền tảng để kiếm tiền."
Hứa Tuấn Lân ở một bên sắp nghe không nổi nữa, luận về việc che mắt người khác, nếu Vệ Trạch An dám nhận thứ hai... Như vậy Tiểu Bạch nhất định là thứ nhất.
Dỗ xong có thể làm theo lời hắn nói hay không, vậy thì lại phải nói tiếp.
Rốt cục, Vệ lão thái thái cũng được Vệ Trạch An tiễn đi thành công. Mọi người thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng nhịn không được bắt đầu suy tư.
Đám cưới không tồn tại đó đến từ đâu?
Hứa Tuấn Lân liếc mắt nhìn Vệ Trạch An một cái, thầm nghĩ chính anh tự mình bịa ra những lời nói dối thì tự mình đi mà giải quyết, tôi sẽ không giúp đâu.
Nói xong y đứng dậy, gọi Tiểu Bạch lên tan tầm về nhà.
Vệ Trạch An thấy Hứa Tuấn Lân không để ý tới hắn, đành phải yên lặng đi theo phía sau, kết quả trước khi lên thang máy liền nhận được điện thoại, hắn đành phải quay lại lấy tài liệu.
Hứa Tuấn Lân và Hứa Kiêu Bạch đi xuống lầu, khi xuống dưới lầu thiếu chút nữa đụng phải "đội quân" của Vệ lão thái thái. Hai người chờ trong thang máy một lúc, nghe thấy trong thang máy độc quyền có tiếng nói chuyện.
Chỉ nghe thấy Vệ Hồng nói: "Bà nội, không phải đã nói xong là đưa con 9% cổ phần rồi sao? Sao lại không đưa nữa rồi?"
Vệ lão thái thái nói: "Cổ phần trong tay thúc thúc con phải đi làm chính sự, con thiếu tiền liền nói với ta, ta bổ sung cho con. Hơn nữa, con muốn những cổ phần này làm gì? Tất cả vốn liếng Vệ thị giữ lại cho con rồi, còn quan tâm chút thứ này trong tay thúc thúc con?"
Vệ Hồng tức giận nói: "Bà nội, bà không hiểu! Con chính là muốn cổ phần của Tập đoàn Trạch An, bằng không con sẽ giúp A... Làm thế nào để có được chỗ đứng trong giải trí Kỳ Lân chứ?"
Vệ lão thái thái dỗ dành: "Con có thân phận gì ai còn dám làm khó con? Được rồi, đứa nhỏ ngốc như con không hiểu, nhà chúng ta hiện tại không còn so với trước kia, nếu thúc thúc con thật sự có thể cùng Lục gia làm thông gia, nói không chừng còn có thể chấn hưng hùng phong vốn liếng Vệ thị chúng ta."
Vệ Hồng vẫn rầu rĩ không vui nói: "Cho dù là năm phần trăm cũng được mà. Công ty của thúc thúc tốt hơn so với công ty của mẹ con nhiều! Bà nhìn mẹ con xem, cả ngày chỉ biết đầu tư, có bao nhiêu dự án kiếm được ra tiền chứ? Ngược lại là thúc thúc, mỗi hạng mục ngày ngày tiền đổ vào. Bà ơi, bà cũng không nói mẹ con, nếu bà ấy cứ tiếp tục như vậy sớm muộn gì cũng sẽ mất hết tiền mất!"
Hứa Kiêu Bạch: "..."
Thanh âm dần dần xa, Hứa Tuấn Lân mới kéo Hứa Kiêu Bạch từ trong thang máy đi ra, đi đến gara dưới hầm.
Hứa Kiêu Bạch hỏi Hứa Tuấn Lân: "Ba, ba cảm thấy Vệ Hồng thế nào?"
Hứa Tuấn Lân đáp: "Quen rồi phải không?"
Đây là lần đầu tiên Hứa Tuấn Lân gặp Vệ Hồng, nếu như không phải có gia thế duy trì thì hắn cũng chính là một người trẻ tuổi bình thường mà thôi. Đặt trong đám đông, hắn chỉ một bộ đồ hàng hiệu là bắt mắt nhất. Ngược lại là Tiểu Bạch của y, gương mặt xinh đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt. Nhưng so với Hứa Tuấn Lân ôn nhã, Tiểu Bạch nhìn càng thêm càn rỡ.
Hứa Kiêu Bạch nói: "Hai ngày trước con nghe hơi nói hắn bắt đầu theo đuổi Trần Trình từ năm nhất đại học, còn lặng lẽ đi nhất trung xem mặt con. Nghe nói sau khi trở về liền từ bỏ, là lúc sắp tốt nghiệp mới một lần nữa theo đuổi tiếp."
Hứa Tuấn Lân suy nghĩ một chút nói: "Có thể là... Ham muốn chinh phục đi? Vệ Hồng là một người có diện mạo rất bình thường, nhưng cậu ta đánh bại con, sẽ làm cho cậu ta cảm thấy rất có cảm giác thành tựu."
Hứa Kiêu Bạch: "Ba, ba đang tự khen mình trá hình sao."
Hứa Tuấn Lân mở cửa xe, đầu đầy hắc tuyến liếc mắt nhìn Tiểu Bạch ngồi sau nói: "Ba tự khen mình từ khi nào?"
Hứa Kiêu Bạch nói: "Còn không phải là khen mình sao? Ý ba vừa rồi không phải là con đẹp trai sao? Mọi người đều nói con giống ba 100%, đây không phải là biến tướng khen ngợi chính mình sao?"
Hứa Tuấn Lân: "..."
Tiểu Bạch nằm sấp sau lưng ba cậu nói: "Ba, lời Vệ thúc nói là thật sao?"
Hứa Tuấn Lân hỏi: "Cái gì thật?"
Hứa Kiêu Bạch đáp: "Chính là thúc ấy nói, 10% cổ phần của thúc ấy chuyển cho vợ tương lai ấy."
Hứa Tuấn Lân sau khi nghe được từ vợ tương lai, vành tai có chút ửng đỏ nói: "Hắn chỉ nói hươu nói vượn, con còn coi là thật?"
Hứa Kiêu Bạch nói: "Nói hươu nói vượn? Tạo sao con lại cảm thấy không giống như giả vậy?"
Hứa Tuấn Lân khởi động xe nói: "Chuyện của người lớn con cũng không cần xen vào. Quay chương trình của mình cho tốt đi, đọc cuốn học tốt bài học mình và làm cho mình tốt lên. Miễn là con hạnh phúc, ba sẽ hài lòng." Hiện tại trong lòng y thấp thỏm, sợ nhất chính là người Vệ gia lại đến giống mười mấy năm trước. Lúc đó y chỉ là một nhân viên bình thường, làm sao có thể chống lại vốn liếng của Vệ gia?
Xe chạy ra khỏi gara dưới lòng đất của Tập đoàn Trạch An, Hứa Kiêu Bạch gật gật đầu nói: "Ba yên tâm đi đồng chí Hứa, con khẳng định mỗi ngày đều vui vẻ."
Lúc này điện thoại di động của Hứa Kiêu Bạch vang lên, là lời mời cuộc gọi video của Lục Thành Nghiễm.
Cậu suy nghĩ trước sau sau đó cúp máy tính bảng.
Hứa Tuấn Lân lái xe phía trước hỏi: "Sao không nhận?"
Hứa Kiêu Bạch nói: "Không có dung lượng, gửi tin nhắn là được rồi."
Cậu thè lưỡi, nhắn tin cho Lục Thành Nghiễm: "Tôi đang ở cùng ba tôi."
"À." Lục Thành Nghiễm trả lời, ngay sau đó gửi cho cậu một video của sân bay, cũng trả lời: "Đã hạ cánh, ngày mai sẽ rất bận rộn. Nhưng tôi sẽ dành thời gian để gửi tin nhắn cho em, em về nhà rồi sao?"
Hứa Kiêu Bạch trả lời: "Đang trên đường về nhà, tôi vừa vây xem một trận đại chiến đạo đức gia đình kịch tính."
"Có chuyện gì vậy?" Lục Thành Nghiễm trả lời.
Hứa Kiêu Bạch vừa đánh máy vừa bóc một cây kẹo mút có mùi sữa nói: "Tranh chấp cổ phần của Vệ gia. À, nghe nói Vệ Trạch An sắp cưới em họ chú đó."
Lục Thành Nghiễm: "..."
"Em họ tôi không kết hôn, hắn cũng không nhất định lọt vào mắt em tôi."
Hứa Kiêu Bạch vừa ăn vừa cười vừa nhắn tin cho Lục Thành Nghiễm: "Chú Lục, chúc mừng chú và Vệ gia kết duyên nha."
Lục Thành Nghiễm nhanh chóng trả lời: "Vẫn là quên đi, tôi đối với việc kết thân với Vệ gia không có hứng thú gì." Lúc nói lời này, Lục Thành Nghiễm chưa bao giờ nghĩ tới trong tương lai không xa sẽ sớm bị vả mặt.
Hứa Kiêu Bạch vui vẻ trả lời: "Nghe nói em họ nhà chú rất đẹp?"
Lục Thành Nghiễm gửi cho Hứa Kiêu Bạch một tấm ảnh, là một mỹ nhân tri thức rất tiên khí.
"Học thiết kế trang phục, hôm khác giới thiệu hai người quen biết sau, nó vừa mới sáng lập thương hiệu của mình, vừa vặn thiếu một người mẫu. Khí chất của em rất thích hợp, đến lúc đó đi qua thử xem."
Hứa Kiêu Bạch trả lời: "Nhanh như vậy đã bắt đầu kéo nghè cho tôi sao?"
Lục Thành Nghiễm: "Là sao?"
Hứa Kiêu Bạch tiếp tục cười, thầm nghĩ lại còn là người mẫu nữa chứ, qua hai ngày nữa bụng tôi to lên dọa chết chú luôn.
Hứa Tuấn Lân nhìn con trai mình từ trong gương chiếu hậu một cái hỏi: "Con cười cái gì vậy?"
Hứa Kiêu Bạch nói: "Không có gì đâu. Con vui thì vui thôi ba."
Hứa Tuấn Lân lẩm bẩm một câu: "Cùng ai nói chuyện vui vẻ như vậy, không biết còn tưởng rằng con lại yêu đương đấy."
Hứa Kiêu Bạch ngẩng đầu nhìn Hứa Tuấn Lân một cái, sờ sờ hai má mình, rõ ràng như vậy sao?
Cậu cũng không xác định mình có thích Lục Thành Nghiễm hay không, chỉ là ngủ qua một lần, ngoại trừ khi nhớ tới có chút cảm giác khác thường, cậu thậm chí căn bản không có ký ức đêm đó. Mà đêm đó, là như thế nào nhỉ?
Trên mặt Hứa Kiêu Bạch có chút đỏ, mỗi lần thấy Lục Thành Nghiễm, hắn đều là một thân tây trang cấm dục chính phái. Nói thật ra, ngoại trừ so với ba cậu hơi cứng rắn một chút, khí chất của hai người bọn họ ngược lại có chút tương thông.
Cậu tưởng tượng không ra bộ dáng Lục Thành Nghiễm hóa thân thành cầm thú, lại bỗng nhiên cảm thấy mình sắp hỏng rồi.
Bên kia Lục Thành Nghiễm lại gửi cho cậu một đoạn video nhỏ, chụp ảnh bãi biển ngoài cửa sổ Vancouver.
Hứa Kiêu Bạch hỏi: "Chú Lục ở bên kia là sáng sớm phải không?"
Lục Thành Nghiễm trả lời: "Ừm, tôi đang nằm trên giường."
Hứa Kiêu Bạch trả lời: "Oa, đúng là nhất trụ kình thiên*"
*Một cột trống trời
Lục Thành Nghiễm: "..."
Bên kia hơn mười phút không có động tĩnh, thẳng đến khi Hứa Kiêu Bạch về đến nhà, đối phương mới gửi cho cậu một chuỗi biểu tình tức giận.
Hứa Kiêu Bạch ở trên giường cười đến lăn lộn, lại không cẩn thận đắc ý quá mức, thiếu chút nữa đem cá ăn trong bụng phun ra.
Sau khi tán gẫu vài câu, cơn buồn ngủ của Hứa Kiêu Bạch ập đến, đứng dậy đi tắm rửa, sấy khô tóc liền ngủ.
Khó trách mấy ngày nay cậu lại ăn nhiều, lại nghiện buồn ngủ, thì ra đều là tiểu hỗn đản trong bụng đang quấy rối.
Hứa Kiêu Bạch ngáp một cái, trả lời Lục Thành Nghiễm một tiếng rồi ngủ ngon.
Một đầu kia Lục Thành Nghiễm trong lòng nhũn ra, tiểu hài tử này không có kháng cự hắn, có phải có nghĩa là hắn có cơ hội hay không? Có điều là hắn cũng không tiện xem nhẹ, dù sao cũng phải dỗ dành thật tốt. Kinh nghiệm theo đuổi duy nhất của hắn đến từ Hứa Tuấn Lân, không biết Tiểu Bạch có thể khó theo đuổi như nam thần hay không.
Đột nhiên có một số việc phát sinh nên chuyến đi Vancouver bên này của hắn sẽ kéo dài một tuần, hắn thực sự muốn tuần này trôi qua ngay lập tức.
Một tuần lập tức trôi qua là chuyện không có khả năng, hắn chỉ có thể làm việc từng bước một, buổi tối vừa cùng họp truyền hình cấp cao của công ty, vừa nhắn tin cho Hứa Kiêu Bạch đáng yêu của mình.
Hứa Kiêu Bạch ghi hình xong tập 3 của "Thám tử số 6", kỳ 1 chính thức bước vào kế hoạch tuyên truyền.
Cậu và Trì Dương đi theo nhân viên trong tổ đi tham gia chương trình truyền hình "Happy Run" mà trước đó đã định sẵn cho bọn họ, ngoại trừ Hàn Tử Phong sẽ xuất hiên từ đầu đến cuối ra các thành viên khác đều sẽ xuất hiện trong một trò chơi nhỏ kéo dài khoảng mười phút ở giữa. Trò chơi nhỏ này cắt đến cuối cùng cũng chỉ có năm sáu phút xuất hiện, nhưng Hứa Kiêu Bạch và Trì Dương đã vui vẻ đến tâm bay lên trời.
Hai người mỗi người mặc một bộ đồng phục màu trắng, mềm đến mức cơ hồ có thể bóp ra nước.
Nhân viên nhìn nửa ngày nói: "Tiểu Trì thay bộ đen đi! Để cho Tiểu Hứa mặc màu trắng. Tiểu Trì thích hợp với màu đen, Tiểu Hứa có loại cảm giác bạch mã tiểu vương tử."
Hứa Kiêu Bạch đầu đầy hắc tuyến, vì cái gì còn phải gọi theo chữ Tiểu trong tên cậu cơ chứ.
Hứa Kiêu Bạch tuy rằng đã mười tám tuổi, nhìn qua lại có một cảm giác phấn sữa, luôn làm cho người ta có một loại cảm giác vị thành niên.
Trì Dương giúp cậu thắt nơ nói: "Cậu quả thật thích hợp với âu phục màu trắng đấy, tiểu Vương Tử."
Hứa Kiêu Bạch nói: "Tiểu Vương Tử cái..." Cậu bịt miệng lại, dò xét trái phải không nhìn thấy camera, tật xấu thích nói bậy này của cậu nhất định phải sửa lại, cực kỳ không tốt.
Từ Tuệ chụp lại hình ảnh sửa sang lại nơ cho bọn họ, gửi cho tiểu biên tập của công ty, chuẩn bị bước tiếp theo tạo thế cho bọn họ.
Lần này "Happy Run" mời Hàn Tử Phong đến làm khách mời chuyến bay, Hàn Tử Phong có một bộ phim lấy hắn làm nhân vật chính sắp ra mắt, coi như là chạy tuyên truyền. Thuận theo đó vớt thêm tiểu huynh đệ của mình, nâng mông cho mọi người.
Vừa nghe nói chương trình truyền hình này là Hàn Tử Phong giúp đỡ dẫn dắt, tất cả mọi người đều thập phần cảm động. Vì thế Hứa Kiêu Bạch càng thêm chắc chắn, Hàn Tử Phong sở dĩ không nổi được nhất định là đắc tội lão đại nào đó rồi.
Hứa Kiêu Bạch trong lòng tính toán, dựa vào tính cách của hai lão đại thành phố H chắc chắn sẽ không thể phong sát tiểu sinh tuyến bốn như Hàn Tử Phong được. Tâm tư Vệ Trạch An đều ở trên người ba cậu, không có nửa điểm hứng thú với tiểu thịt tươi. Mà Lục Thành Nghiễm nếu như phong sát mà nói, như vậy phong sát hẳn là chính mình mới đúng chứ?
Ngẫm lại ba gã khổng lồ trong giới giải trí trong nước, ngoại trừ hai nhà Vệ Lục, còn có một nhà họ Chân.
Không giống như Vệ Trạch An và Lục Thành Nghiễm thích làm người phía sau màn, tên Chân Lãng này lại là một người mỗi ngày đều lên hot search.
Từ tác phong làm việc của hắn có thể nhìn ra được hắn không phải là đèn cạn dầu, nếu Hàn Tử Phong chọc phải hắn, vậy chính là cực kỳ không ổn.
Càng chết người hơn chính là, hợp đồng của Hàn Tử Phong ở truyền thông Tình Vũ, mà truyền thông Tình Vũ, chính là kế hoạch thu mua tiếp theo của Chân Lãng.
Hứa Kiêu Bạch khẽ thở dài, cậu cũng không dễ dàng mà. Nếu là truyền thông Tình Vũ sẽ không chịu nổi áp lực từ Chân Lãng, cúc hoa của Hàn Tử Phong sắp không giữ được rồi.
Rất nhanh, phía trước có người chào hỏi bọn họ. Hứa Kiêu Bạch đi theo đoàn đội đứng đến vị trí của mình.
Danh Sách Chương: