Hứa Tuấn Lân nhận lấy hoa hồng đặt lên bàn, suy nghĩ trong đầu lại bay đến mười tám năm trước.
Khi đó Vệ Kiêu quả đúng là có vài phần lãng mạn, biết Đông thành có một khu vườn hoa hồng lớn, liền cố ý dẫn y đến đó ngắm phong cảnh. Nhân lúc y không để ý, hắn liền lấy bó hồng trong cốp xe ra. Giả vờ để mình vào cốp xe lấy dụng cụ dã ngoại, nhấc cốp xe lên, đầy hoa hồng bung ra.
Quả bóng hydro đầy màu sắc bay lên bầu trời, Vệ Kiêu từ sau lưng ôm lấy y, cũng ở bên tai y nói: "Anh muốn yêu em lâu đến mức căn bản không đếm được thời gian..."
Cẩu huyết lại không tục như ngôn tình tỏ tình dưới đoạn cầu, Hứa Tuấn Lân ngoài mặt không gợn sóng nhưng trong lòng lại cực kỳ vui sướng.
Hôm nay lại nhìn thấy hoa hồng trong vườn hồng Đông thành, lúc nhất thời trong lòng Hứa Tuấn Lân ngũ vị trần tạp, không biết nên nói cái gì.
Vệ Trạch An lại cao hứng vô cùng, hắn quả thực giống như một con chó ngao Tây Tạng đói bụng mười mấy năm, vừa đụng phải Hứa Tuấn Lân hận không thể nuốt người vào bụng. Lại sợ mình nếm không đủ tư vị kia, cố gắng khắc chế chính mình, chỉ có thể chậm rãi ăn từng ngụm từng ngụm nhỏ.
Nhưng mà càng là tình triều đè nén mình, càng làm cho hắn lưu luyến quên về, càng đối với y mê luyến.
Hắn ôm lấy Hứa Tuấn Lân nói: "Tiểu Lân Tử, tôi muốn làm chết em..." Nói xong hắn liền ôm Hứa Tuấn Lân lên, đặt lên sô pha.
Hứa Tuấn Lân đẩy hắn nói: "Trở về phòng."
Vệ Trạch An bất động nói: "Không phải nói Tiểu Bạch không trở về sao? Tôi sẽ để lại hương vị của tôi trên ghế sofa nhà em."
Hứa Tuấn Lân: "..."
Quên mất, đây là một sói, hắn thích đánh dấu địa bàn ở khắp mọi nơi.
Trên mặt y nóng đến dữ dội, trái tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, lại cũng không muốn đẩy hắn ra. Y hoài niệm điên cuồng mà Vệ Kiêu mang đến cho mình, mời mấy năm yên lặng, rốt cục lại xao động lần nữa.
Mà Hứa Kiêu Bạch đang ngủ thật ngon trong phòng bỗng nhiên bị từng đợt thanh âm bí ẩn đánh thức. Cậu mơ mơ màng màng mở mắt ra, có vài phần mê mang. Từ khi phát hiện trong bụng có đứa bé, cậu càng ngày càng buồn ngủ.
Theo tiếng khả nghi kia nhìn điện thoại di động, đã hơn chín giờ, cậu ngủ đại khái đã được hơn ba tiếng đồng hồ rồi.
Nhưng mà trên điện thoại sao lại có nhiều cuộc gọi nhỡ như vậy?
Cậu mở khóa màn hình nhìn xuống từng cái một, đều là đồng chí Hứa và Sở Vi gửi tới. Hứa Tuấn Lân gọi cho cậu ba cuộc điện thoại, gửi một tin nhắn, hỏi cậu khi nào trở về.
Sở Vi gọi cậu hơn mười cuộc điện thoại, nhiều lần hỏi cậu đi đâu, đừng có mà nghĩ không thông, bảo cậu gọi lại cho lão Hứa, đừng để y lo lắng.
Đương nhiên, trọng điểm là Sở Vi nói với cậu là vì giúp cậu nói dối, hắn nói dối Tiểu Bạch đi tìm hắn.
Lúc này Tiểu Bạch rốt cục cũng hoàn toàn tỉnh lại, rốt cục cũng hiểu được thanh âm bên tai là cái gì.
Cậu lặng lẽ đứng dậy, đẩy khe cửa ra lặng lẽ nhìn thoáng qua, vừa nhìn cậu liền sợ tới mức vội vàng đóng cửa lại.
Trong phòng khách là đồng chí Hứa và Vệ thúc, dù không cởi hết quần áo nhưng hình ảnh này cũng quá hạn chế đi thôi. Cũng may đồng chí Hứa biết giữ mặt mũi, đắp một tấm chăn ở đoạn giữa, nếu không đã bị Tiểu Bạch nhìn thấy hết sạch.
Cậu run rẩy nhắn tin cho Sở Vi: "Tôi đang ở nhà đây. Chúng ta dường như gặp rắc rối lớn rồi!!!"
Sở Vi trả lời: "Sao? Cuối cùng cậu cũng gửi lại tin nhắn cho tôi rồi à? Cậu đi đâu đấy? Gây ra tai họa gì rồi?"
Hứa Kiêu Bạch đáp: "Tôi ngủ ở nhà."
Sở Vi: "..."
Hứa Kiêu Bạch lại nói: "Nhưng bây giờ tôi đang xem xxx trên ghế sofa phiên bản người thật đây này!"
Sở Vi:???
Hứa Kiêu Bạch sắp khóc, lúc này nên làm sao bây giờ? Đồng chí Hứa sẽ giết cậu đi? Khụ, sau này nếu như mình gặp phải loại tình huống này nhất định phải thận trọng! Đứa bé quả thực chính là một cái bóng đèn cỡ lớn 10.000w!
Sau khi đem tình huống nói với Sở Vi một chút, Sở Vi còn rất ngoài ý muốn: "Chú Hứa có bạn trai rồi sao? Wow! Chúc mừng chức mừng nha!"
Hứa Kiêu Bạch trả lời: "Đừng vội chúc mừng! Tôi phải làm gì bây giờ? Tôi không dám ra ngoàiiii."
Sở Vi nghĩ tới nghĩ lui trả lời: "Có cách rồi! Cậu làm bộ như còn đang ngủ, đừng đi ra ngoài, lát nữa tôi gọi điện thoại cho chú Hứa, nói với chú ấy không biết vì sao cậu vẫn không tới, điện thoại cũng không liên lạc được. Chú ấy nhất định sẽ tìm cậu, phản ứng lại sẽ muốn xem xem cậu có ở trong phòng hay không. Đến lúc đó cậu liền giả vờ còn đang ngủ, cái gì cũng không nghe thấy là được."
Hứa Kiêu Bạch đầu đầy hắc tuyến nói: "Thanh âm có chút... Lớn..."
Sở Vi phát ra một cái kinh hỉ lộ ra chút biểu tình gian trá nói: "À? Bạn trai của chú Hứa mạnh mẽ như vậy sao?"
Hứa Kiêu Bạch không thể tiếp tục đề tài này nữa, cậu nói: "Tình cảm của bọn họ nhìn qua cực kỳ tốt, làm cho người ta hâm mộ, tôi có thể nhìn ra Vệ thúc rất thích ba tôi."
Sở Vi nói: "Nếu đã như vậy, vậy chúng ta đương nhiên cũng chúc phúc cho chú Hứa rồi. Cậu phải rộng lượng một chút, đừng vì chú Hứa tái hôn mà nổi giận."
"Tôi là người như vậy sao? Dù sao bất luận như thế nào, nhìn thấy nửa đời sau của đồng chí Hứa có hậu, tôi đều rất vui vẻ."
Cùng Sở Vi tán gẫu trong chốc lát, động tĩnh trong phòng khách hơi nhỏ một chút. Lại một lát sau, Hứa Kiêu Bạch nghe được trong phòng khách có tiếng kéo rèm cửa sổ cùng với tiếng mở cửa sổ thông gió. Ngay sau đó là tiếng nói chuyện của Vệ Trạch An: "Tiểu Lân Tử, em thật tốt..."
Thanh âm Hứa Tuấn Lân có chút khàn khàn nói: "Anh mau bỏ ra, tắm rửa, chuẩn bị ăn cơm đi!"
"Ăn cơm sao?" Hứa Kiêu Bạch cũng đói bụng ở trong phòng vô cùng khổ sở, cậu cũng muốn ăn cơm ¯_༼ ಥ ‿ ಥ ༽_/¯
Vệ Trạch An ngược lại nghe lời, đi tắm rửa. Hứa Tuấn Lân bưng thức ăn lên bàn, nhìn đồng hồ, đã gần mười giờ, Tiểu Bạch còn chưa gọi điện thoại cho mình? Y có chút lo lắng, liền lấy điện thoại di động ra, vừa định gọi điện thoại cho Tiểu Bạch, điện thoại của Sở Vi liền gọi tới trước.
Vừa nhận điện thoại, Sở Vi liền có chút sốt ruột nói: "Alo? Chú Hứa, cháu vẫn không thấy Tiểu Bạch tới. Điện thoại của cậu ấy vẫn không liên lạc được, cháu liền nhắn tin cho đồng nghiệp trong công ty cậu ấy hỏi. Đồng nghiệp của cậu ấy nói cậu ấy đã về nhà từ sớm rồi."
Hứa Tuấn Lân nhíu mày hỏi: "Về nhà rồi?" Hỏi xong lời này, trong lòng y lộp bộp một tiếng, quay đầu nhìn về phía phòng Tiểu Bạch.
Cửa phòng Tiểu Bạch đóng lại, dép lê còn để ở cửa, y bình thường đều căn cứ vào Tiểu Bạch có đổi dép lê hay không để phán đoán Tiểu Bạch có về nhà hay không. Hôm nay thằng bé không thay dép, chẳng lẽ mang giày thể thao vào phòng? Bình thường nó cũng không có thói quen này mà.
Tim Hứa Tuấn Lân lại bắt đầu gia tốc, tình huống này... Có một chút kích thích... Tiểu Bạch sẽ không... Giống như lần trở về trước, lại vây xem toàn bộ hành trình đi?
Y khẩn trương lòng bàn tay liền dễ dàng đổ mồ hôi, hai chân giống như rót chì đi về phía phòng Tiểu Bạch.
Y có chút thấp thỏm nắm lấy tay nắm cửa, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, ngẩng đầu liền nhìn thấy Tiểu Bạch đang đắp chăn nằm trên giường, nhắm mắt lại, đang ngủ say.
Y thở phào nhẹ nhõm, nguy hiểm quá, thằng con trai của mình vẫn đang ngủ thiếp đi.
Nhớ lại động tĩnh vừa rồi của mình, không đánh thức nó xem như là may mắn rồi.
Hứa Tuấn Lân quả thực muốn cho mình một cái tát, về sau không thể như vậy nữa. Tiểu Bạch nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, người làm cha mẹ như mình quả thực làm hướng dẫn sai lầm nhất.
Trong lòng y có chút tức giận, nghĩ lại là mình để cho hắn tới, cũng không trách được người khác.
Chỉ có thể tự mình tức giận mình, trong lòng âm thầm thề, cho dù nhịn không được nữa, cũng nhất định phải tránh Tiểu Bạch.
Lúc này Vệ Trạch An tắm rửa xong, hắn mặc áo ngủ đi tới chỗ Hứa Tuấn Lân, vừa định ôm y vào trong ngực đã bị y đẩy ra.
Vệ Trạch An cười nói: "Xách quần lên lại không nhận chồng em nữa sao. Tiểu Lân Tử, sao em lại vô tình như vậy?"
Hứa Tuấn Lân hô lên một tiếng nói: "Đừng ầm ĩ!"
Nhưng đã muộn, Tiểu Bạch xoay người, lông mi nhẹ nhàng run rẩy một chút, còn lấy tay chặn ánh đèn chiếu tới trong phòng khách, giọng mũi thập phần nồng đậm nói: "Ai đấy?"
Diễn xuất này chính cậu cũng phải chấm cho mình một trăm điểm!
Hứa Tuấn Lân lập tức nhìn Vệ Trạch An một cái, Vệ Trạch An hiểu ý, vội vàng xoay người đi vào phòng khách, đem hiện trường bọn họ làm cho hỗn độn thu dọn xong, cũng đem dụng cụ gây án từ trong thùng rác nhặt ra xả vào bồn cầu.
Hứa Kiêu Bạch trong lòng nghẹn cười đến khó chịu, hai vợ chồng này ngược lại lại biết phối hợp chiến đấu ghê đấy.
Hứa Kiêu Bạch vẻ mặt không tỉnh ngủ, xoa xoa mái tóc rối bời của mình nói: "Mấy giờ rồi? A, Vệ thúc sao?"
Vệ Trạch An đã lấy thế sét đánh không kịp bưng tai mặc quần áo, cũng thay đổi thành một bộ biểu tình hiền lành mở miệng nói: "Tiểu Bạch tỉnh rồi sao? Đói không? Ba cháu đã nấu xong bữa ăn rồi, mau dậy ăn cơm đi."
Hứa Kiêu Bạch đáp một tiếng, rời giường đi rửa tay.
Sau đó, Hứa Tuấn Lân và Vệ Trạch An liền nhìn thấy Hứa Kiêu Bạch ăn hơn phân nửa thức ăn như hổ đói.
Cuối cùng Hứa Tuấn Lân rốt cục nhịn không được hỏi: "Tiểu Bạch, cơm ở tổ tiết mục... không ổn sao?"
Hứa Kiêu Bạch không muốn ở trước mặt đối thủ sống chết của Lục Thành Nghiễm bôi đen hắn, liền nói: "... Làm gì có! Đó là do... Gần đây cơ sở tiêu hao quá lớn, động một chút liền đói. Lại nói tiếp vẫn là đồng chí Hứa tài nấu nướng của ba rất tốt, đồ ăn bên ngoài luôn không hợp khẩu vị con."
Hứa Tuấn Lân: "..."
Đời này xem như y ngã vào miệng hai cha con nhà này, dỗ dành người đến giống như rót mật, nổi lên người cũng không hàm hồ.
Cơm nước xong, Vệ Trạch An cũng không thể ở lại nhà họ Hứa. Hắn thập phần khách khí nói lời tạm biệt với Tiểu Bạch rồi đi thang máy xuống lầu.
Vừa xuống lầu hắn liền nhận được tin nhắn của Hứa Tuấn Lân: "Mấy ngày nay thu liễm một chút đi!"
Vệ Trạch An sờ sờ mũi, vừa nghĩ đến chuyện vừa rồi cùng Tiểu Lân Tử ủ nước sốt trong phòng khách, nhịn không được nở nụ cười, trả lời: "Lần sau tôi vào phòng có giường lớn đi?"
Hứa Tuấn Lân không trả lời tin nhắn của hắn nữa, Vệ Trạch An biết da mặt y mỏng nên cũng không nói gì nữa.
Ngày hôm sau Hứa Kiêu Bạch ngủ đủ mười tiếng tinh thần tràn đầy, buổi sáng cũng ăn no, bắt đầu ghi hình kỳ thứ hai.
Quay xong kỳ thứ hai, kỳ đầu tiên bắt đầu chuẩn bị tuyên truyền. Vốn dĩ đạo diễn nói chỉ có tuyên truyền trên mạng, hôm nay bỗng nhiên tạm thời thông báo cho bọn họ, tại hội nghị có một chương trình truyền hình có rating cũng không tệ lắm. Để năm khách mời bọn họ nhảy dù vào góp mặt, làm một vài trò chơi nhỏ như NPC.
Mọi người vừa nghe, ngoại trừ Hàn Tử Phong từng tham gia không ít chương trình truyền hình, đều hưng phấn vô cùng. Nhất là Hứa Kiêu Bạch và Trì Dương, hai người bọn họ là những người mới, đừng nói lên TV trương trình tạp kỹ, trương trình tống nghệ đều là lần đầu tiên quay.
Hai người líu ríu trò chuyện nửa ngày đến lúc đó mặc cái gì liền bị đạo diễn một câu cấm nói: "Mặc cái gì mà mặc, người ta để cho các cậu đi làm NPC, nhất định là thống nhất ăn mặc! Tổng cộng chỉ có mười mấy phút lên ống kính thôi, xem tiền đồ của các cậu kìa."
Mặc dù bị đạo diễn dội nước lạnh nhưng hai người bọn họ vẫn vô cùng hưng phấn, tiếp tục vui vẻ tán gẫu cảm nghĩ lần đầu tiên lên TV.
Vui mừng, lo lắng, phấn khích!
Chị Từ sau khi biết càng cố ý gửi video cho hai người, liên tục nói: "Không tồi, không tồi, đây là một khởi đầu tốt. Hai người các cậu nhất định phải quý trọng thật tốt, tranh thủ đem chiếc thuyền nhỏ này của chúng ta căng buồm ra khơi."
Hứa Kiêu Bạch còn đang cùng Từ Tuệ nó: "Yên tâm đi chị Từ! Cả hai bọn em đều là những người có thể lái tàu du lịch!"
Trì Dương cũng nói: "Nhất định không phụ kỳ vọng của công ty! Bọn em sẽ làm việc chăm chỉ."
Chị Từ nhếch miệng cười cười, đấm vào ngực tiểu tử hắc tráng ánh mặt trời. Lại xoay người nói với Hứa Kiêu Bạch: "Tiểu Bạch, cậu có cảm giác, dựa vào năng lực của mình cố gắng đạt được thành tích, là có cảm giác thành tựu nhất sao?"
Hứa Kiêu Bạch sâu sắc cho là đúng, cũng gật gật đầu theo nói: "Đúng vậy. Mặc dù bọn em không có gia thế tốt, nhưng chúng em làm việc chăm chỉ!"
Hai thiếu niên đơn thuần nhìn vào mắt Từ Tuệ, tràn đầy hưng khí cùng vui mừng.
Trì Diễm hắng giọng, phảng phất muốn nói lại thôi.
Bởi vì hai người bọn họ ở trong công ty hiện tại nghiễm nhiên tồn tại như nhất ca, Từ Tuệ liền cố ý cho hai người bọn họ phụ trợ. Ban đầu nhóm trợ giúp Tiểu Lưu hiện tại đã trở thành trợ lý toàn thời gian của hai người bọn họ, Tiểu Lưu còn có thể lái xe, thuận tiện đảm nhiệm vai trò tài xế.
Tổng giám đốc công ty cố ý dặn dò, đem chiếc xe hơn mười vạn mua kia cho hai người. Ngoài ra, còn cho hai người bọn họ một phòng nghỉ kiêm phòng thay đồ độc quyền sửa lại.
Vinh dự như vậy, làm cho một đám trẻ cùng công ty hâm mộ vô cùng. Hiện tại hai người bọn họ đi lại trong công ty cũng có thể thở ra dáng vẻ, ai cũng gọi Bạch ca cùng Trì ca.
Dù sao trong công ty đều là tiểu hài tử mười lăm đến hai mươi tuổi, cho dù lớn hơn bọn họ một hai tuổi, cũng không sợ bị gọi thấp đi vai vế, đều thống nhất gọi là ca.
Buổi tối bọn họ trở về công ty một chuyến, không gặp ông chủ, chị Từ lại mua thêm cho bọn họ mấy bộ nghề. Mỗi người một bộ âu phục mấy ngàn đồng, một bộ đồ thể thao của Nike, hai đôi giày da và giày thể thao, còn có vài bộ quần áo chất lượng bình thường nhưng nhìn qua rất trào lưu rất đẹp trai.
Trì Dương và Hứa Kiêu Bạch vô cùng vui vẻ, tuy rằng mấy thứ này bọn họ cũng có thể mua được, nhưng đây là công ty đối với bọn họ sự tán thành.
Vừa vặn người quay phim vẫn chưa tan tầm, chị Từ liền bảo bọn họ thay quần áo, chụp cho bọn họ mấy tấm ảnh tùy hứng. Qua hai ngày, "Thám tử số 6" sẽ được phát sóng trên mạng, phòng làm việc của bọn họ tuy rằng là văn phòng nhỏ nhưng cũng có bộ phận tuyên truyền.
Chị Từ dặn dò: "Bây giờ các cậu coi như là một nửa nhân vật công chúng rồi, không có việc gì cũng không thể chạy loăng quăng khắp nơi được, chú ý lời nói và hành động của mình một chút. Một số hành vi bây giờ, thường sẽ đưa ra sau khi mình cắm rễ sâu rồi."
Hai người liên tục đáp ứng, Tiểu Bạch cùng Trì Dương kề vai sát cánh, tính toán cùng nhau đi ăn chúc mừng.
Hứa Kiêu Bạch nói: "Chúng ta đi ăn trước đi, sau này trở nên giàu có sẽ mời đám nhóc trong công ty ăn cùng sau."
Trì Dương hắng giọng nói: "Đừng... Không cần đâu Tiểu Bạch, để tôi mời cậu ăn đi!l."
"Ừm?" Hứa Kiêu Bạch kỳ quái nói: "Vì sao phải mời tôi? Đây không phải là công việc của chúng ta sao? Chị Từ nói tháng này phát tiền thưởng cho chúng ta, cả hai chúng ta đều có phần."
Trì Dương hắng giọng nói: "Kỳ thật... Tôi có chuyện muốn thú nhận với cậu."
Hứa Kiêu Bạch bỗng nhiên khẩn trương lên, thầm nghĩ tiểu tử này sẽ không phải muốn tỏ tình với mình chứ? Đừng mà! Tuy rằng Trì Dương bộ dạng rất đẹp trai, Tiểu Hổ Nha cũng rất đáng yêu như ánh mặt trời lại khỏe mạnh. Nhưng... Cậu thực sự không cần, cũng không thích loại như hắn.
Ngay khi Hứa Kiêu Bạch khẩn trương, Trì Dương nói: "Tôi... Tôi thật ra... Thật ra tôi là cháu trai của Trì Trăn Hoàn, cậu tôi chính là tổng giám đốc của cơ sở điện ảnh và truyền hình Trăn Hoàn. Nhưng những gì tôi thường nói với cậu là sự thật, tôi cũng không nói dối cậu. Ba mẹ tôi ly hôn ném tôi cho ông ngoại nuôi, tôi cũng ở Thiếu Lâm Tự nhiều năm. Hai năm nay bọn họ đón tôi trở về, nói là muốn bù đắp cho tôi. Nhưng tôi... Tôi cũng không muốn những bù đắp này, chỉ muốn tự mình lang bạt giang hồ."
Hứa Kiêu Bạch hiểu rõ, vẻ mặt cậu ngoài ý muốn vỗ vỗ cánh tay Trì Dương nói: "Được lắm! Không nghĩ tới công ty chúng ta còn ẩn giấu một phú nhị đại? Sao anh không nói sớm? Ha ha vậy tôi không cướp đơn với anh nữa, anh đến mời đi."
Điểm này Hứa Kiêu Bạch thật đúng là không nghĩ tới, Trì Dương bình thường khiêm tốn thậm chí còn giống như một đứa nhỏ bình dân.
Lúc hắn mới tới công ty, trên người chỉ mặc một bộ quần áo thể thao bóng rổ, bộ đồ nhìn qua giống như có giá hơn mười đồng một bộ mua ở chợ. Một đôi giày thể thao màu trắng, ngay cả chữ cái cũng đánh vần sai, vừa nhìn đã biết là vi phạm bản quyền. Người như vậy ấy thế mà lại là một phú nhị đại ẩn giấu.
Điều này làm cho hắn nghĩ đến cháu trai Vệ Trạch An, cũng đồng dạng là cháu trai, vì sao chênh lệch làm người lại lớn như vậy?
Vệ Hồng hận không thể để cả thế giới đều biết thúc thúc của mình là Vệ Trạch An.
Buổi tối Trì Dương muốn mời Hứa Kiêu Bạch ăn một chút, cuối cùng Tiểu Bạch vẫn lựa chọn ăn lẩu. Lẩu là món yêu thích của cậu, ngon hơn bất kỳ sơn hào hải vị nào.
Ăn cơm xong Hứa Kiêu Bạch lại cùng Trì Dương đi dạo, mỗi người mua một cặp kính râm.
Hai đứa nhỏ tâm tình đều không tệ, đi dạo đến hơn chín giờ mới mỗi người đi xe buýt lên tàu điện ngầm về nhà.
Hứa Kiêu Bạch ngồi trên xe trò chuyện wechat với Sở Vi, Lục Thành Nghiễm lại gọi điện thoại video cho cậu. Cậu cảm thấy Lục Thành Nghiễm dây dưa như vậy cũng không phải biện pháp, cậu phải làm cho hắn biết khó mà lui mới được.
Vì thế Hứa Kiêu Bạch liền đeo tai nghe nhận video.
Lục Thành Nghiễm ở một đầu video hẳn là vẫn còn ở văn phòng, cửa sổ sát đất to như vậy, thu hết phồn hoa ở khu Đông thành phố H.
Trong khu thương mại trung tâm của đông thành phố, tòa nhà văn phòng của Tập đoàn Lục thị là tòa nhà mang tính bước ngoặt bắt mắt nhất.
Đầu tiên là một trận tiếng người ồn ào lọt vào tai, ngay sau đó phản chiếu khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Hứa Kiêu Bạch, cậu đang tò mò nhìn Lục Thành Nghiễm, lập tức quay sang một bên nói: "Tôi ở trên xe buýt, chú Lục tìm tôi có chuyện gì sao?"
Lục Thành Nghiễm bỗng nhiên cảm giác được khói lửa nhân gian đã lâu không gặp, hắn cười cười nói: "Trễ như vậy còn chưa về nhà?"
Hứa Kiêu Bạch nói: "Tụ tập ăn cơm với bạn bè, vừa mới kết thúc. Mới hơn chín giờ thôi, cuộc sống về đêm của những người trẻ tuổi của chúng tôi chỉ mới bắt đầu thôi."
Lục Thành Nghiễm cười cười nói: "Vậy người trẻ tuổi này, cậu có thể nể mặt cùng nhau đi ra ngoài ăn đêm không?"
Tiểu Bạch nói: "Không phải chứ? Tôi đã ăn no rồi, tôi không thể ăn bất cứ thứ gì nữa đâu."
Lục Thành Nghiễm thở dài nói: "Tiểu Bạch, cậu đang trốn tôi sao?"
Hứa Kiêu Bạch:...Quả nhiên là một lão hồ ly, dễ dàng như vậy liền nhìn ra.
Danh Sách Chương: