• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tin tức thái tử muốn nạp Đỗ Ngân Tiên làm trắc phi đã lan toả ra khỏi hoàng cung. Minh Anh ở phủ công chúa cũng biết. Nàng cũng không phản ứng gì cả. Nếu đã là số mệnh của Ngân Tiên nàng ấy, nàng cũng không còn cách nào can thiệp nổi.

Vốn trong lịch sử có viết rằng thái tử Triệu Thành sau khi đăng cơ đã sa vào tửu sắc, lại mê muội một vị Phùng quý phi mà buông lỏng triều cương. Kết quả Phùng quý phi kết bè kết cánh, điên đảo hậu cung. Sau đó còn sát hại thái hậu Hồ thị, tàn sát hoàng thất và các hiền thần trung lương. Đến sau Phùng quý phi còn muốn giết Triệu Thành để tự lập làm nữ đế. Là Vĩnh Ninh công chúa đã dẫn binh đánh vào cung diệt yêu phi truất hôn quân, sau đó phù trợ Triệu Vinh lên ngôi.

Nhưng đó là những gì trong lịch sử thôi. Hiện tại mà nói thì Vĩnh Ninh công chúa này...chắc chỉ có thể ăn hại. Nhìn vào mà xem, từ sau đêm trung thu đến nay Vĩnh Ninh nàng ấy chỉ có một chuyện là bám dính phò mã mà thôi. Tuy rằng biết là nàng ấy vì thương nàng ấy vì lo, nhưng mà đến mức một bước không hở thế này thì...đúng là quá lố!

- Công chúa à, nàng ngồi sang bên kia một chút có được không? Như thế này, ta viết không được tiện tay.

Phò mã khổ sở kêu xin. Công chúa này thật là càng lúc càng nư. Nàng lấy lí do phò mã bị thương liền bắt phò mã ở yên trong phòng với nàng. Phò mã muốn vẽ tranh viết chữ hay đánh cờ nàng đều sẽ bồi. Thật ra, hai người đương độ tình hồng rực rỡ, ân ái gần gũi một chút cũng không phải quá đáng. Nhưng mà hiện tại tâm trạng phò mã rất căng thẳng. Nàng đang cần yên tĩnh suy nghĩ nhưng công chúa cứ quấn quýt như thế, tâm tư nàng bị quấy nhiễu sao có thể nghĩ thông đây?

Công chúa cũng không biết tại sao nhưng nàng luôn có linh cảm nàng và phò mã sắp sẽ phải xảy ra chuyện gì đó. Nàng lo lắng, căng thẳng nhưng lại không thể nói. Nàng không muốn phò mã phải mệt mỏi, càng không cần nàng ấy phải cùng nàng âu lo. Chuyện phía phụ hoàng nàng đã âm thầm dò la. Thật sự phụ hoàng đối với phò mã thập phần nghi kị và sát tâm luôn sẵn sàng bùng nổ. Công chúa cũng biết bản thân mình vô lực đối chọi với hoàng thượng lại không có cách đưa phò mã đi khỏi. Nàng chỉ đành tranh thủ từng lúc ở bên phò mã, đồng thời không muốn phò mã chêm dự vào bất cứ chuyện gì bên ngoài kia.

- Phò mã, ngươi có thích trẻ con không? - Công chúa bị đuổi nhưng vẫn lì lợm ngồi trong lòng phò mã, còn ỏng ẹo nũng nịu ôm cổ phò mã mà đu đưa.

Phò mã chịu hết nổi buông bút xuống, nhẹ nhàng nhấc chân để "dời" công chúa sang một bên, nhưng vẫn để công chúa ôm mặt nàng, bốn mắt nhìn nhau nhẹ nhàng hỏi:

- Công chúa thích trẻ con sao? Nhưng ta lại không thể...

Công chúa che miệng phò mã lại.

- Không thích. Bổn cung chỉ thích phò mã. Và nhất là thích phò mã nuông chiều bổn cung như trẻ con thế này.

Công chúa nép sát vào lòng nàng. Phò mã thương quá, ghì lấy nàng mà hôn miết:

- Nàng cũng biết là nàng trẻ con sao? Nàng xem, trẻ con cũng không có nư đến mức dính chặt người ta không chịu nổi như nàng.

Phò mã vừa nói vừa cưng chiều cụng mũi với nàng. Công chúa lưu luyến không muốn rời. Nàng đan chặt tay cùng phò mã, dịu dàng nói:

- Kì Anh, ta yêu nàng. Nàng cũng sẽ yêu ta mãi mãi có phải không?

Phò mã quay nhìn công chúa thật lâu. Lần đầu tiên nàng nghe công chúa gọi tên nàng mà gọi một cách thân tình như thế. Giọng điệu công chúa giống như có gì đó ẩn khuất. Công chúa đang lo lắng sợ hãi, hay là công chúa không tin tưởng nàng?

- Công chúa, sau này nếu ta không yêu thích nàng hoặc làm lỗi gì đó với nàng, nàng có thể chặt đầu ta xuống...

- Nói bậy! Bổn cung sẽ không để ngươi chết.

Công chúa kích động kêu lớn. Minh Anh cũng là tùy tiện nói, không nghĩ công chúa lo lắng đến hết toáng lên.

- Công chúa, nàng nằm xuống, ta kể cho nàng nghe một câu chuyện nha!

Phò mã muốn chuộc lỗi nên để công chúa gối đầu trên đùi mình, tay nhịp nhàng nhẹ vuốt trên tóc nàng, giọng trầm trầm khẽ kể:

- Ở một nơi xa xôi nọ có một bé gái sinh ra trong một gia đình khấm khá, từ nhỏ đã yêu thích nghe kể chuyện và sau đó lại si mê bởi vì câu chuyện của một nàng công chúa....

- ---------

Trong lúc đó, tại doanh trại của Thần Vũ quân đột nhiên phát ra những tiếng nổ. Binh sĩ kinh sợ tháo chạy, sau đó lại nổi lên lời đồn thổi linh tinh. Đặng Thắng, Tề Thiên Phúc và một số đô thống trực tiếp ra xem hiện trường phát nổ sau đó báo lại với cấp trên. Đêm đó Tề Thiên Phúc nửa đêm mặc hắc y rời khỏi doanh trại đến một ngôi miếu hoang. Bên trong có một nam nhân che mặt đứng chờ sẵn. Tề Thiên Phúc bỏ vũ khí xuống, hướng người bên trong chắp tay cung kính hỏi:

- Chủ nhân, hôm nay ngài cho doanh trại phát nổ, không biết là có dự định gì ạ?

- Dự định gì sao? Là dự định bắt ngươi ấy!

Nam nhân quay đầu lại, lộ ra khuôn mặt chính là tứ vương gia Triệu Vinh. Tề Thiên Phúc hoảng hốt định bỏ chạy nhưng lối ra đã bị thủ hạ của An Định vương vây lấy. Nhác thấy Tề Thiên Phúc giấu trên tay một ống tre nhỏ. Triệu Vinh vung roi da giật lấy, sau đó bảo thuộc hạ bắt giữ Tề Thiên Phúc áp giải đi. Đợi khi thủ hạ đã rời đi, Triệu Vinh mới mở ống tre ra xem thứ bên trong sau đó liền biến sắc.

- -----------

Trong cung, đại lễ sắc phong trắc phi cho thái tử đang được tiến hành long trọng. Vốn là công chúa không muốn phò mã mình lại xuất đầu lộ diện nên nàng lấy lí do phò mã còn bị thương để thoái thoát, nhưng phò mã lại kiên quyết muốn đi. Rốt cuộc khi đến được Đông cung, phò mã mới chấn kinh khi được nghe danh tự của trắc phi nương nương. Nàng ấy không còn là Đỗ Ngân Tiên là cư nhiên lại là nữ nhi của Phùng ngự sử Phùng Quán Phi, tên gọi Phùng Ý Nhi.

- Phùng Ý Nhi! - Phò mã kinh sợ bật gọi ra cái tên kia.

"Sao có thể như vậy? Đỗ Ngân Tiên sao lại trở thành yêu phi hại nước hại dân Phùng Ý Nhi chứ?"

Minh Anh kinh sợ thất thố, lại không để ý công chúa ở cạnh bên lại vô cùng để tâm thái độ kì cục này của nàng.

- Phò mã, ngươi đừng nói là ngươi không nỡ...

Nàng chợt nhìn lại thái độ kì lạ của phò mã, liền rút lại ý đùa, nghiêm túc nói:

- Thật ra thì cũng không có gì lạ. Đỗ Ngân Tiên xuất thân từ danh kĩ ở Tụ Oanh các. Tuy rằng nàng chỉ bán nghệ, còn được Xướng Âm các của hoàng gia đề bạt nhưng trong giới quan lại không ít người nhận ra nàng từng ở Tụ Oanh các. Như vậy đối với danh dự của thái tử và hoàng gia sẽ ảnh hưởng không hay. Cho nên mượn danh nghĩa ở chỗ Phùng đại nhân đối với Đỗ Ngân Tiên hay thái tử cũng đều tốt.

Ra là như vậy!

Nhưng mà như vậy, việc Đỗ Ngân Tiên "tái sinh" thành Phùng Ý Nhi cùng với Phùng Ý Nhi người thật việc thật trong lịch sử sẽ trùng khớp không? Nếu như về sau Đỗ Ngân Tiên sẽ làm ra những chuyện tày trời như thế, Lưu đại nhân nàng sẽ làm thế nào, ngăn cản hay là mặc tình cho lịch sử diễn ra đây?

- Công chúa, chúng ta về thôi.

Rượu mừng đã uống xong, tình bằng hữu xem như đã trọn. Phò mã dắt tay công chúa rời khỏi Đông cung.

"Đỗ Ngân Tiên, thân là bằng hữu ta không quản nàng có thật sự sẽ trở thành Phùng Ý Nhi lộng thế vô thiên hay không. Chỉ cần, nàng không hại đến Vĩnh Ninh. Ta cũng chỉ mong nàng đừng hại đến Vĩnh Ninh. Ta không muốn sẽ đối đầu với nàng."

Lúc đó, cung nữ cũng đưa đến tân phòng của trắc phi một phong thiệp nhỏ. Là những dòng chữ chân thành của Lưu phò mã:

"Thân là tri kỉ, Kì Anh thực mong nàng có thể tiêu dao hạnh phúc. Chỉ mong nàng ngôi cao tâm rộng, hãy nên trân trọng duyên phận mà vận mệnh đã mang đến, đừng truy cầu những điều vô nghĩa mà quên đi cốt lõi chân tình. Sau này gặp lại, không thể gọi nàng là Ngân Tiên nhưng trong lòng Lưu mỗ, vị trí Ngân Tiên cô nương vẫn là bằng hữu mà ta trân quý nhất."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK