• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm ấy, sau khi mặn nồng thoả mãn, phò mã ôm công chúa ngủ say. Đến nửa đêm lại cảm giác dường như trong phòng lại có thêm ai đó, nàng giật mình mở mắt nhìn thử. Phát hiện trước mặt thật sự có người, nàng phát hoảng đang muốn la lên gọi hộ viện nhưng lại nghe thấy người đó nói trước:

- Ta có chuyện muốn nói. Đừng đánh thức nàng ấy. Theo ta!

Việt Nữ nói xong, đi trước một bước ra đến cửa rồi dừng lại. Minh Anh cảm thấy người đến không có ác ý, nàng mới thu hồi hoảng sợ, chậm rãi ngồi dậy khoác y phục bước ra.

Đến mái đình hóng mát dưới bóng cây trong viện, Việt Nữ quay đầu lại ngẩn người nhìn Minh Anh. Minh Anh cũng thận trọng quan sát nữ nhân trước mắt nàng. Người này tuổi độ ba mươi mấy, ngũ quan tinh tế, lúc còn trẻ hẳn cũng là một tiểu mỹ nhân. Đường nét thần thái trên khuôn mặt kia thật sự uy mỹ. Tuy rằng vẻ thâm trầm và u tịch bao trùm lấy nàng ấy, Minh Anh vẫn cảm giác đây hẳn là một danh gia tiểu thư nào đó chứ không đơn thuần chỉ là một thôn nương sơn dã.

Nhác thấy ánh mắt của nữ nhân trước mắt cứ nhìn thẳng mình một cách không ưu nhã, Minh Anh không thoải mái lên tiếng:

- Không biết đại tỷ tìm ta là có việc gì chăng?

- Đại tỷ sao? - Giọng Việt Nữ đầy giễu cợt. - Ngươi sao có thể gọi ta là đại tỷ?

Minh Anh ngại ngùng nhìn cô nương trước mặt vừa tò mò vừa khó hiểu. Người đó nửa đêm xông vào tận phòng tìm nàng mà ngay cả cao thủ như Lục Tiểu Phụng cũng không phát hiện. Người này không có ác ý nhưng cũng không giống là có nhã ý đến tìm nàng nói chuyện chơi.

Qua một lúc sau, Việt Nữ nói:

- Ngươi nhận ra kí hiệu này không? - Nàng đưa lên một thiết nhẫn có khắc chữ, hướng mặt nhẫn sang cho Minh Anh nhìn thấy. - Đây là vật riêng biệt đặc hữu của Hồ Vận Việt ta.

Quả nhiên, cái tên Hồ Vận Việt mới khiến Minh Anh chú ý. Lần đó ở phủ thái sư, thái sư và mẫu thân của Hứa Du Nhiên đã vì cái sẹo nhìn chữ Việt trên tay nàng mà nhắc đến cái tên Hồ Vận Việt này. Như vậy cái sẹo và chiếc thiếc nhẫn của Hồ Vận Việt này...

- Vết sẹo của ngươi là do ta dùng chiếc nhẫn này để lại.

Minh Anh càng lúc càng không hiểu nổi nhìn Việt Nữ. Nàng ấy để sẹo này trên người nàng lúc nào? Không lẽ là lúc ở trong động có tượng mỹ nhân kì lạ kia? Hơn nữa, kí hiệu đặc hữu của nàng ấy để lên người nàng lại là ý gì?

- Ta đường đột đối xử với ngươi như vậy, ngươi không thắc mắc gì sao?

- ---------

Lúc đó, tại Nam Bình trấn, Lưu phu nhân đang cho người lùng tung cả Phù Dung cốc, cả các khu vực lân cận rồi đến trong trấn để tìm Việt Nữ. Tại sao Việt Nữ lại thoát đi chứ? Nàng ấy ngay từ lúc bị bắt đưa đến chưa từng có một ý niệm phản kháng, tại sao bây giờ lại bỏ đi?

- Hồ Vận Việt, rốt cuộc ngươi muốn làm gì đây?

Lưu phu nhân bóp chặt nắm tay, đè nén cảm xúc giận dữ. Một lúc sau mới quay sang thủ hạ nói:

- Truyền tin cho thiếu chủ, bảo hắn ở kinh thành hành động cẩn thận không được khinh suất.

Lưu phu nhân nghĩ đến Việt Nữ có thể đã trở kinh thành. Cũng chỉ ở kinh thành mới có những điều làm ấy lưu luyến. Nhưng cũng bởi vì nàng ấy đi kinh thành có thể sẽ khiến cho âm mưu và kế hoạch của Trùng Quang hội của nàng bị ảnh hưởng. Lưu phu nhân nặng nề thở dài một tiếng.

"Việt Nữ, ta mong ngươi đừng làm những chuyện vô bổ vô nghĩa. Càng là đừng cố chấp xen vào chuyện của người khác. Bổn phu nhân cũng đã giữ ngươi lâu như thế, thật cũng không muốn sẽ phải giết ngươi!"

- ---------

Vĩnh Ninh tỉnh giấc nhìn sang trời vẫn còn tối nhưng nàng lại không thấy bóng dáng phò mã. Nàng mới xuống giường tìm kiếm. Thoáng thấy ánh đèn nhàn nhạt phía hồ tắm góc phòng, nàng liền lần tới. Quả nhiên phò mã rất thích hồ tắm vừa được làm rộng lớn. Lần đầu tiên nàng nhìn thấy phò mã đến tắm ở chỗ của nàng. Nghĩ đến có thể sẽ màn uyên ương tế thủy ngọt ngào, Vĩnh Ninh mỉm cười hạnh phúc, cũng cởi bỏ xiêm áo nhẹ tiến bên hồ rồi thật nhanh sa vào lòng phò mã. Phò mã ân cần đón lấy, lại nâng mặt công chúa hôn lên mắt, lại dùng mũi cọ cọ trên mặt công chúa gây ngứa ngáy, giọng êm êm hỏi:

- Sao không ngủ nữa? Ta làm ồn khiến nàng thức giấc hả?

Công chúa khẽ lắc đầu, như con mèo con trốn vào trong lòng phò mã nũng nịu nói:

- Là tỉnh giấc không nhìn thấy phò mã, không an tâm.

Trái tim Minh Anh như được tưới vào một xô nước ấm. Nàng nhu tình nâng mặt công chúa, mắt giao mắt trao tình đổi ý:

- Vĩnh Ninh, nàng cứ mỗi lúc một đáng yêu thêm như vậy, ta thật sắp không kiềm chế nổi rồi đó?

- Thế nào là không kiềm chế nổi? Phò mã vốn có từng kiềm chế hay sao?

Công chúa lượn mắt lườm nhẹ phò mã. Cái người này, nhìn thì trung hậu hiền lành như thế nhưng lại là một kẻ rất biết tranh thủ, được một tấc sẽ lấn lên một thước. Vốn là lúc đầu, nàng rất muốn chiếm lấy phò mã, nàng muốn phò mã mãi mãi là của nàng, không còn bất cứ khoảng cách nào nữa. Thế nhưng ở lúc nàng ôm lấy phò mã, lại sực nhớ đến cỗ người này không biết đã từng chịu đựng qua bao nhiêu mưa bão thịnh nộ từ sát tâm của nàng. Người này thật khiến cho nàng áy náy quá nhiều, nàng không nỡ, không đành lại sẽ khiến cho phò mã bất cứ đau đớn nào thêm. Nữ quan trong cung đã từng nói lần đầu tiên đó sẽ rất đau. Cho nên nàng không muốn phò mã phải nếm trải. Nhưng hai người thật không dễ mới có thể đi đến bước này, đã như thế rồi nếu không làm gì cả phò mã sẽ hụt hẫng không? Hơn nữa từ lúc nàng nhận ra mình có tình với phò mã, cũng nhận thấy phò mã vẫn luôn rất được nhiều nữ nhân thầm mến. Chuyện Tiểu Linh vì phò mã mà tinh thần chật vật nàng có thể không tính nhưng sao có thể không nhìn thấy tình ý của Thu Huyên, của Vũ Nguyệt Tuyền và cả nữ danh kĩ Đỗ Ngân Tiên kia nữa. Bọn họ ngoài Đỗ Ngân Tiên ra đều biết phò mã là nữ nhưng đều lại đem tâm say đắm. Mới đầu, Vĩnh Ninh không hiểu, đến khi chính mình cũng nếm trải cảm giác rung động sâu sắc, nàng mới thấu triệt, yêu thật ra là bởi chính người đó, không phải chỉ vì người đó là nam hay nữ.

Sau đó nàng bắt đầu cảm thấy căng thẳng, lo lắng. Nàng sợ nàng còn chưa thể đến gần được phò mã thì tâm phò mã đã bị những người kia cướp đi. Nhất là Đỗ Ngân Tiên. Ả vừa xinh đẹp lại quyến rũ, đa tài đa nghệ lại rất khéo làm người vui. Phò mã lại cùng ả ta sớm ngày ở chung trong Xướng Âm các, bị ả ta lả lơi chiêu dụ, trước sau gì cũng sẽ xiêu lòng ngã ý mà thôi. Chính vì vậy cho nên khi vừa biết được tâm ý phò mã đối với mình, nàng lập tức bám chặt. Khoảnh khắc phải tước bỏ bộ dạng kiêu căng bá đạo ngày thường để gạ gẫm phò mã, công chúa thật đã bỏ ra hết dũng khí của mình. Cũng may phò mã trân trọng đáp lại. Công chúa thầm cảm thấy mình may mắn nên càng quí trọng, không để lỡ một phân nào tình cảm của phò mã lạc đi. Vậy nên mới có màn nàng chủ động cầu hoan. Nàng muốn tâm tâm niệm niệm của phò mã đều phải hướng hết về nàng. Còn có mọi thứ về nàng, nàng đều muốn đưa ra, thân tâm ý tất cả đều muốn giao cho phò mã.

Lúc này, nàng đang yên ổn trong lòng phò mã. Giữa hồ nước thanh mát sãng khoái nhưng lại cảm nhận được phò mã dường như không vui. Nàng nhón tay ôm mặt phò mã, thân tình quan tâm:

- Phò mã sao vậy? Đêm không ngủ lại ra tắm, phò mã có tâm sự sao?

Phò mã cười gượng, lắc đầu:

- Ta nằm ác mộng thôi.

- Ngươi thấy điều gì? Có phải vết thương còn đó, nhớ đến chuyện cũ, vẫn còn giận bổn cung phải không?

Vĩnh Ninh áy náy, tay nhẹ nhàng chạm lên vết bỏng trên lưng Minh Anh. Vết bỏng bị thiết ấn gây ra tổn thương rất sâu cho nên vừa lâu lành còn để lại kí ấn không thể phai xoá. Khi Vĩnh Ninh chạm đến, trên vết thương đã kéo mài nhưng thân thể phò mã vẫn giật nhẹ, hẳn là vẫn còn đau.

- Phò mã, xin lỗi!

Ngoài xin lỗi ra nàng cũng không biết làm sao. Tội ác nàng cũng đã gây ra, tổn thương của phò mã vẫn rõ ràng ở đó.

- Vĩnh Ninh ngốc! Nàng cũng nói là chuyện cũ, sao ta có thể giận nàng đây? Huống hồ chi vết thương này ta chịu cũng rất có giá trị nha. Nàng quay lưng lại hướng vết thương đến trước mặt Vĩnh Ninh. - Đây là kí ấn của phu nhân ta. Sau này dù ta đi đến đâu, ta cũng là của nàng.

Vĩnh Ninh bất ngờ kéo phò mã lại mà ghì hôn ngấu nghiến. Người xấu xa này! Sao ngươi nói câu nào cũng khiến bổn cung không chịu nổi.

- Phò mã! - Công chúa lại xúc động rưng rức khóc - Ngươi nhất định phải cùng bổn cung cả đời đó. Không cho phép ngươi đau đớn, không cho phép ngươi có chuyện, cũng không cho phép...không cho phép ngươi một khoảnh khắc nào rời khỏi bổn cung.

- ...

- ...

- Vĩnh Ninh, ta nằm mơ thấy phụ hoàng của nàng muốn giết ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK