“Sao anh biết chuyện này?”
Đỗ Nhược Vi hơi bất ngờ hướng mắt về phía Quách Thừa Nhân, cô mím chặt môi, dường như đang âm thầm đánh giá. Lông mày trên khuôn mặt người con gái bất giác nhíu chặt, hơi thở trở nên nặng nề, tâm trạng trùng xuống, trong đầu liên tục xuất hiện nhiều suy nghĩ rối ren đan xen lấy nhau. Cô nàng đặc biệt cảm thấy hoài nghi về Quách Thừa Nhân ở phía đối diện.
Chẳng lẽ hắn theo dõi cô à?
Sao chuyện gì liên quan tới Đỗ Nhược Vi hắn đều biết vậy?
Người đàn ông đưa tay gãi gãi đầu, bất giác chột dạ lảng tránh, ấp úng trả lời: “Nhược Vi, em tránh nghĩ nhiều quá, tôi chả qua là chỉ vô tình chứng kiến thôi. Nhưng tôi thật sự muốn biết em định làm thế nào khi đứng trước lời cầu hôn từ Trịnh Hi Ngôn. Nhược Vi, liệu cơ hội dành cho tôi vẫn còn chứ?” Quách Thừa Nhân hồi hộp đến mức dây thần kinh trong cơ thể căng cứng như dây đàn, chỉ cần chạm nhẹ vào thôi hoàn toàn có thể đứt đôi chờ đợi câu trả lời Đỗ Nhược Vi chuẩn bị thốt lên.
Vì sợ cô cho rằng bản thân mang ý đồ xấu nên Quách Thừa Nhân mới tỏ ra cuống cuồng như thế kia, hiện tại, điều làm hắn hoảng sợ nhất chính là sự bài xích, phẫn nộ bởi hiểu lầm đến từ Đỗ Nhược Vi, giống hệt cái cảm giác năm xưa Quách Thừa Nhân gây ra đối với người con gái. Càng nhắc hắn càng cảm thấy chính mình quá đáng.
Nhưng sự thật đúng như những lời Quách Thừa Nhân nhả ra vừa rồi, hắn chỉ vô tình chứng kiến cảnh tượng khiến trái tim bản thân nhói lên từng nhịp.
Tuy nhiên, Đỗ Nhược Vi tỏ ra vô cùng hời hợt, cô im lặng nhìn sang chỗ khác lảng tránh, dường như chẳng có ý định trả lời cho Quách Thừa Nhân biết.
Với cả hiện tại cô nàng hoàn toàn chưa biết bản thân nên làm như thế nào để mở lời với Trịnh Hi Ngôn nữa. Việc anh cầu hôn với Đỗ Nhược Vi, đây là sự thật không thể chối cãi. Lần đó, cô đang chăm sóc con trai trong phòng thì bị Trịnh Hi Ngôn kéo đi ngay sau khi thằng bé ngủ say, Quách Thừa Nhân đề nghị ở đấy trông coi và Đỗ Nhược Vi bất ngờ nhận được thông tin ấy từ người bạn mà bản thân chơi cùng nhiều năm trước.
Nhớ tới lúc đó, Đỗ Nhược Vi còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô thậm chí hoang mang nhìn chằm chằm Trịnh Hi Ngôn, ngờ nghệch hỏi: “Anh tính nói gì với em hả?”
“Vi Vi, hiện tại em có cảm giác gì với anh không? Cho anh một cơ hội chăm sóc mẹ con em được chứ? Kết hôn với anh, anh nhất định nâng niu, làm bến đỗ cho em dựa dẫm đến hết cuộc đời.” Trịnh Hi Ngôn tròn mắt dán chặt lên thân thể người con gái trước mặt, thanh âm lộ rõ sự căng thẳng tột cùng, gắng gượng thốt ra từng lời: “Thời gian chúng ta ở bên cạnh nhau lâu như vậy, chắc hẳn em từng nảy sinh với anh chút rung động chứ nhỉ? Vi Vi, anh cam địa rằng, lựa chọn anh là quyết định đúng đắn nhất mà em đưa ra. Thầm lặng theo đuổi em lâu như vậy anh thật sự muốn biết rốt cuộc em nghĩ thế nào? Liệu em có chấp nhận để anh bước vào cuộc đời em không?” Khóe môi Trịnh Hi Ngôn cong lên một đường, những tia hy vọng lóe lên từ tận sâu nơi ánh mắt.
Trông có vẻ Trịnh Hi Ngôn đang vô cùng gấp gáp.
Mà anh chàng chưa từng phủ nhận điều này.
Sự xuất hiện của Quách Thừa Nhân ở bệnh viện cùng với việc tỏ ra dáng vẻ thâm tình, quan tâm tới mẹ con Đỗ Nhược Vi từng li từng tí kia dọa Trịnh Hi Ngôn bất an cực kỳ. Anh bỏ ra bao nhiêu, hy sinh vì Đỗ Nhược Vi nhiều như vậy, nói bản thân không có chút tham vọng nào thì chính là đang nói dối. Thậm chí Trịnh Hi Ngôn đặc biệt mong chờ cái ngày Đỗ Nhược Vi chấp nhận mình càng sớm càng tốt.
Dù sao đều là anh ở cạnh đối phương mà.
Trịnh Hi Ngôn vốn dĩ định dùng tình cảm mưa dầm thấm lâu, chờ đợi Đỗ Nhược Vi sẵn sàng mở lòng lần nữa, tuy nhiên, Quách Thừa Nhân khiến anh phải đề phòng mọi lúc mọi nơi. Nói thế nào thì nói trước kia hắn cùng cô gái Trịnh Hi Ngôn yêu sâu sắc từng là vợ chồng, rồi Đỗ Nhược Vi yêu hắn hết lòng, anh vô cùng quan ngại việc người đang đứng trước mặt đâm đầu vào nguy hiểm giống với việc con thiêu thân lao về phía ngọn lửa hừng hực bốc cháy.
“Việc… việc này…” Tự dưng nhận được lời cầu hôn bất ngờ, Đỗ Nhược Vi có chút lúng túng, lắp ba lắp bắp chả biết nên trả lời thế nào, đặc biệt khi phải đối diện trực tiếp với niềm mong chờ tràn trề trên khuôn mặt Trịnh Hi Ngôn kia.
Cô nàng vô cùng rối rắm.
Thiệt sự Đỗ Nhược Vi cảm thấy vô cùng biết ơn trước những gì anh làm cho mẹ con cô, với người con gái, Trịnh Hi Ngôn chính là ân nhân lớn nhất trong cuộc đời, trong khi ai nấy cũng xa lánh Đỗ Nhược Vi thì chỉ có mình chàng trai ấy quan tâm tới cô, tuy nhiên, đang làm bạn với nhau tự dưng kết hôn, cô nàng cực kỳ khó xử, nhất thời chưa biết phản ứng thế nào. Cô thừa nhận Trịnh Hi Ngôn rất tốt, đáng để bất kỳ cô gái nào dựa dẫm vào, Đỗ Nhược Vi cũng từng mong ngóng điều ấy từ Quách Thừa Nhân, chỉ là hiện tại cô luôn cảm thấy bản thân không xứng đáng với tấm lòng Trịnh Hi Ngôn dành cho mình.
Anh hoàn toàn có thể tìm một người phù hợp, ngoài kia có biết bao cô gái đáng để Trịnh Hi Ngôn đặt tình cảm, nhưng đối phương vẫn luôn cố chấp với Đỗ Nhược Vi. Cô trải qua quá nhiều thăng trầm rồi, với Trịnh Hi Ngôn mà nói chả giúp ích được gì hết, chưa biết chừng còn gây thêm phiền phức đối với công việc của anh. Với cả, sau thất bại từ cuộc hôn nhân với Quách Thừa Nhân, Đỗ Nhược Vi thật sự chả muốn bận tâm tới chuyện tình cảm nữa, chỉ mong rằng mình với con trai được ở bên cạnh nhau thôi. Đặc biệt, Đỗ Nhược Vi hoàn toàn chưa nhận thức được tình cảm bản thân dành cho Trịnh Hi Ngôn là gì, sợ anh bỏ ra nhiều chịu quá nhiều thiệt thòi.
Trịnh Hi Ngôn an ủi, đưa tay vỗ vai người con gái: “Vi Vi, anh hiểu rõ em sợ thứ gì, nhưng cứ an tâm. Anh thật lòng với em, mong rằng em cho anh cơ hội được ở bên cạnh lo lắng chăm sóc đối với cô gái mình thầm thương trộm nhớ bấy lâu nay. Đảm bảo Vi Vi à, em không bao giờ phải thất vọng đâu. Huống chi con trai em cần một người ba, lỡ như sau này thằng bé phát hiện ra thì nhất định cảm thấy tủi thân lắm, ngoài mặt tỏ ra bình thường thôi chứ so với bạn bè cùng trang lứa kiểu gì cũng ghen tị.” Anh khẳng định chắc như đinh đóng cột.
“Về chuyện anh nói để em suy nghĩ thêm được chứ?”
Quả nhiên khi nhắc tới con trai ngay lập tức tác động vào tâm lý Đỗ Nhược Vi. Cô vô cùng sợ đứa trẻ chịu nhiều thiệt thòi, lúc nào cũng buồn tủi, giống hệt An An năm xưa.
Chàng trai ở phía đối diện gật đầu cười: “Được rồi. Anh chờ em.”
Trịnh Hi Ngôn hiểu, bản thân vẫn còn hy vọng.
Lúc đó, Quách Thừa Nhân tò mò chạy theo sau hai người, tình cờ nghe được chuyện Trịnh Hi Ngôn nói với cô, bất giác khó chịu vô cùng. Hiện tại, có cơ hội, người đàn ông chau mày đề cập tới vấn đề ấy trước mặt Đỗ Nhược Vi. Tuy nhiên, cô dường như chả mấy quan tâm.
Hít một hơi thật sâu, Quách Thừa Nhân cụp mắt, bình tĩnh thốt ra từng lời: “Nếu như tôi giống Trịnh Hi Ngôn, xin em quay về được chứ? Liệu rằng em sẽ chọn ai? Tôi đương nhiên biết vết thương lòng gây ra đối với em vô cùng khó chữa, nhưng Nhược Vi, tôi nhất định làm hết sức. Hãy để tôi có cơ hội bù đắp cho hai mẹ con, chúng ta làm lại từ đầu đi. Nhược Vi, hãy cho tôi cơ hội cuối cùng liệu có ổn?”
Danh Sách Chương: