• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quản gia Phương Dung đứng trước cánh cửa gỗ lớn, đôi tay bà ngần ngại đưa lên muốn gõ cửa lại chần chừ hạ xuống. Trong lòng phức tạp áy náy, bà lặng người đứng trước cửa phòng Tề Yến Thanh, gian nan đấu tranh, hồi lâu sau mới cẩn thận khe khẽ gõ cửa.

_ Thiên Ân! Trời đã sáng rồi! Con tỉnh dậy chưa?

Tiếng gõ cửa dè dặt lần nữa vang lên vang vọng trong không gian rộng lớn rồi dứt, mà phía trong dường như không hề có chút động tĩnh. Quản gia Phương Dung đột nhiên chột dạ, bàn tay bà nắm lấy tay nắm cửa vặn xuống, cánh cửa gỗ sồi êm đềm mở ra.

_ Thiên Ân.

Căn phòng sang trọng tràn đầy hương thơm nam tính của Tề Yến Thanh, quản gia Phương Dung bước vào, trên chiếc giường King size rộng lớn trống trơn, bà giật mình đưa mắt tìm kiếm, trái tim vừa nhói lên trong lồng ngực lập tức dịu lại khi nhìn thấy bóng hình mong manh của Thiên Ân ngồi lặng bên cửa sổ.

Cô vẫn mặc nguyên bộ váy trắng từ hôm qua, thân mình mệt mỏi tựa vào lưng ghế, mái tóc đen dài xõa tung tĩnh lặng như dòng thác đổ. Thiên Ân quay mặt ra phía cửa sổ, rèm nhung cũng đã được kéo lên, ánh nắng buổi sáng tràn vào căn phòng mang theo hơi ấm dịu dàng. Dưới ánh nắng, thân hình thiếu nữ tràn đầy sức sống của tuổi trẻ, ánh nắng chiếu vào làn da trắng mịn sáng bừng lên như sứ, sắc đẹp dịu dàng tĩnh lặng như lu mờ tất cả.

Quản gia Phương Dung nhìn cô lẳng lặng ngồi trên ghế, đôi mắt bà buồn thảm ân hận. Bà tiến đến bên cô, dịu dàng đặt đôi tay lên bờ vai gầy của Thiên Ân, dịu dàng như dỗ dành.

_ Vào trong phòng rửa mặt đi Thiên Ân!

Thiên Ân lẳng lặng không lên tiếng, ánh mắt trống rỗng vô hồn đỏ hoe nhìn về phía cửa sổ. Trời bên ngoài tươi sáng rực rỡ biết bao, như đang trêu đùa tâm can cô u uẩn.

_ Con ngồi vậy cả đêm qua sao?

Quản gia Phương Dung nhìn bộ quần áo trên người Thiên Ân, gương mặt nhu mì xinh đẹp sau một đêm mà trở nên hốc hác hao gầy, đôi mắt mệt mỏi quầng thâm, đôi môi thường ngày luôn hồng nhạt giờ tái nhợt, trong lòng đau xót vô cùng.

Trong thâm tâm, bà luôn coi cô là con gái, sự việc ngày hôm qua xảy ra, trong biệt thự không chỉ có mình cô đau lòng. Quản gia Phương Dung cũng dằn vặt nguyên một đêm qua không tài nào chợp mắt, ngay cả khi thấy Tề Yến Thanh ra khỏi biệt thự đến nay vẫn chưa quay lại, bà cho dù cũng biết sự việc chưa đi quá xa, nhưng tất cả chỉ là vấn đề thời gian.

Có thể nói rằng, để chuyện đến nước này, người dằn vặt nhất chính là bà! Bà chăm sóc cô từ khi cô bước chân vào biệt thự, tình cảm tuy không phải mẫu tử ruột thịt, nhưng yêu thương cô vô cùng. Chứng kiến cô bị đọa đày như vậy, bản năng người mẹ trong bà âm ỉ đau đớn. Cảm giác bất lực xót xa như chứng kiến chính con gái ruột của mình bị ức hiếp mà lực bất tòng tâm, đau xót không gì kể xiết.

_ Thiên Ân! Con có chỗ nào mệt không? Nói cho ta nghe đi! Đừng im lặng như vậy ta rất sợ!

Bà ngồi xuống trước mặt cô, nắm lấy đôi tay gầy guộc lạnh ngắt của Thiên Ân ấp vào lòng bàn tay mình, ân hận lên tiếng.

_ Ta biết con trách ta! Chính ta cũng oán trách bản thân mình! Giá như ta có thể bảo vệ được con, giá như ta không yếu đuối đến thế!

Thiên Ân bị giọng nói đầy đau khổ của bà đánh động. Cô rời mắt khỏi cánh cửa kính, đôi mắt khô khốc sưng đỏ trìu mến nhìn bà, khóe môi khô nứt nẻ vì mất nước gian nan nở nụ cười mong manh, nhẹ nhàng lên tiếng.

_ Đừng khóc, bác Dung! Thâm tâm con không bao giờ oán trách bác! Bác cũng đừng tự trách bản thân mình! Quá nhiều người vì con mà bị tổn thương rồi, con không muốn chứng kiến người khác vì con mà đau khổ nữa!

Nghe thanh âm nhẹ tênh của Thiên Ân vang lên, Dung quản gia hướng đôi mắt ấng nước nhìn cô. Hình bóng cô mỉm cười dịu dàng, cho dù vương nét mệt mỏi, nhưng gương mặt dưới nắng ấm khẽ mỉm cười, xinh đẹp như một đóa trà mỏng manh, khiến cho lòng người thương xót.

Thiên Ân nhẹ nhàng nhìn bà, ánh mắt ấm áp yêu thương, không hề có chút oán trách. Trong Bạch trà thành, từ xưa đến nay, quản gia Phương Dung là người đối xử tốt với cô nhất, sự việc ngày hôm qua nếu như không phải là bà mà là một người khác, thì cũng sẽ không thể trái lời. Nếu như có oán trách, chỉ có thể oán trách số phận, tại sao lại khiến cho cô dây dưa với Tề Yến Thanh!

Ánh mắt trong vắt u buồn của Thiên Ân lần nữa hướng về phía cửa sổ, những tia nắng sớm mai êm dịu không chút gay gắt lao xao trong đáy mắt trong vắt như ngọc phỉ thúy của cô. Thiên Ân chớp hàng mi rợp bóng, nụ cười nhẹ tênh hiện trên môi, mang theo nét buồn thảm như một bức tranh cổ mặc, thanh âm dễ nghe thanh thoát vang lên.

_ Nếu như đã là số phận, thì cho dù tránh cỡ nào cũng sẽ không thoát khỏi. Nếu như đã là như vậy, thì chỉ còn cách bình thản mà đối diện, giống như cho dù gió mưa vần vũ, mây đen giăng kín, thì ngày mai từ chân trời phía Đông, mặt trời vẫn sẽ mọc!

Thiên Ân quay đầu nhìn quản gia Phương Dung, nụ cười rộng hơn trên môi, mong manh yếu đuối hỏi bà.

_ Phải không ạ?

Quản gia Phương Dung nhìn gương mặt điềm tĩnh, đôi mắt phẳng lặng lao xao, nụ cười mềm mại dịu dàng mà lòng đau thắt lại. Nếu như cô cứ thế khóc lên thì bà cũng sẽ không đau lòng đến như vậy. Nhưng vẻ mặt chịu đựng ráng sức kìm nén, chất chứa đến mức chỉ cần khẽ động vào lập tức sẽ òa vỡ, mới thấy nỗi đau trong lòng cô lớn đến mức nào, đau đến tê tâm liệt phế, đến mức không thể thốt nên lời.

Quản gia Phương Dung vội vàng ôm cô vào vòng tay, vòng tay mềm mại của Thiên Ân cũng khẽ khàng đan vào nhau, đặt trên lưng bà, gương mặt cô dựa vào vào, đối diện với quản gia Phương Dung nức nở phía trên, gương mặt cô lại trống rỗng đến vô hồn, đôi mắt vô định nhìn về phía cánh cửa rộng mở trước mắt, bình tĩnh đến cô tịch...!

****

_ Tiểu thư liệu có phải là bị sang chấn tâm lý không?

_ Cũng không rõ nữa, từ khóc lóc gào thét mà sau một đêm bỗng trở nên bình lặng như không có chuyện gì xảy ra như thế, đúng là cũng khiến người ta nổi hết cả da gà lên!

Trước bồn rửa bát, một người hầu gái tên Tiểu Ninh dáng người thấp đậm, mái tóc cắt ngắn thấp giọng thì thầm với Tiểu Tứ cao cao gầy gầy, gương mặt không mấy nổi bật vừa lên tiếng hỏi ở bên cạnh, hai người len lén nhìn về phía Thiên Ân, ánh mắt soi mói nhìn cô chầm chậm đưa từng thìa súp lên miệng, gương mặt bình lặng như không hề có chuyện gì xảy ra.

Thiên Ân đã tắm rửa thay quần áo, bộ váy trắng nhàu nát còn dính cả máu hôm qua được quản gia Phương Dung đem bỏ đi. Giờ cô mặc một chiếc váy lệch vai màu đen cao cấp làm làn da trắng sứ của cô sáng bật lên hút mắt, ôm vừa vặn lấy đường cong thiếu nữ đầy sức sống gợi cảm thu hút, mái tóc được bện lại búi gọn lên phía sau, một vài lọn tóc được khéo léo gỡ xuống khẽ uốn xoăn nhẹ, buông lơi trên gương mặt với đường nét tinh tế nhu mì, đôi mắt dịu dàng, mi tâm rợp bóng khẽ hạ xuống, đầu mũi thon thả xinh đẹp, đôi môi hồng được thoa son dưỡng căng bóng lên như một trái dâu tươi. Thiên Ân còn đặc biệt trang điểm nhẹ nhàng, làm cho đường nét xinh đẹp tuyệt mĩ càng thêm sắc nét. Cô ngồi đó dùng bữa sáng, mà vẻ đẹp thánh thiện sáng bừng cả căn phòng.

_ Này, cậu nghĩ ông chủ với tiểu thư....có phải đã xảy ra chuyện kia rồi không?

Tiểu Ninh len lén hỏi, gương mặt mang theo ý tứ đánh giá rõ rệt, bị Tiểu Tứ hốt hoảng ngăn lại, sợ sết thì thào.

_ Này nói nhỏ thôi, ông chủ với tiểu thư là cha con, cậu nói như vậy lọt ra ngoài sẽ bị cắt lưỡi đấy!

_ Cha nuôi con nuôi chứ đâu phải ruột thịt! Cậu làm gì mà cứ như ếch gặp rắn thế, sợ gì chứ? Mình cũng chỉ là bình phẩm sự thật thôi, tối qua ở trong biệt thự ai chảng nhìn thấy.

Tiểu Tứ nghe bạn nói, gương mặt xao động, cắn cắn môi thì thầm.

_ Này....thật ra ai chẳng biết ông chủ của chúng ta là nhân vật tầm cỡ đến cỡ nào, đừng nói là minh tinh siêu mẫu gì, kể cả là tiểu thư xuất thân hào môn cũng muốn được lọt vào mắt xanh của ngài ấy!

Tiểu Ninh trưng ra bộ mặt sắc sảo, thấp giọng mỉa mai hỏi.

_ Vậy mới nói.....nếu như đổi lại là cậu, cậu có muốn không?

_ Mình có bị điên đâu mà không muốn, nhưng mà mình với cậu, muốn cũng không được! Ít nhất cũng phải như....

Tiểu Tứ len lén nhìn Thiên Ân phía sau, giọng nói càng thấp như tiếng muỗi, thì thầm vào tai bạn.

_ Cũng phải như.....tiểu thư!

Hai người nói xong, nụ cười thiếu tế nhị lập tức hiện rõ trên môi. Tiểu Ninh bĩu môi nói với Tiểu Tứ, thì thầm ra vẻ hiểu biết.

_ Này....mình thấy bọn họ bên ngoài là cha con, nhưng có khi thực chất là tình nhân bao nuôi từ nhỏ của kim chủ mà thôi! Cậu nhìn xem, nhan sắc của tiểu thư cũng không phải là dễ gặp, so với sao hạng A cũng đâu có kém cạnh! Mà ông chủ lại là người thừa tiền nhất, mang một tiểu mỹ nữ nuôi lớn rồi ném lên giường, biết đâu người giàu lại có thú vui này thì sao?

_ Nhưng mình thấy tối qua tiểu thư phản kháng ghê lắm, xem ra không phải là tình nhân đâu, không giống!

Tiểu Tứ cau mày lắc đầu, nhớ đến bộ dạng tối quá Thiên Ân hung dữ cắn vào tay ông chủ, còn không khỏi rùng mình khiếp sợ. Nhưng người bạn Tiểu Ninh bên cạnh lại bĩu môi, giọng nói càng thêm mỉa mai châm chích.

_ Biết đâu cố tình khó khăn để thu hút sự chú ý của ông chủ thì sao? Cậu đừng để vẻ ngoài ngây thở của cô ta đánh lừa, người ta thường có câu đừng trông mặt mà bắt hình dong đó sao? Nếu như là người khác dám cắn ông chủ như vậy, liệu ông chủ có để yên không? Chỉ có thể là tình nhân mới nương tay như thế!

_ Trời! Nếu là như vậy thì đúng là không thể tin được! Nhìn bên ngoài có vẻ tinh khiết thủ thân như ngọc, hóa ra cũng là tình nhân bao dưỡng!

Tiểu Tứ chề miệng trợn mắt, ngữ khí hơi cao một chút, dè bỉu chê bai.

Tiểu Ninh lập tức suỵt nhỏ, ánh mắt hướng về phía Thiên Ân vẫn bình đạm dùng bữa, khẽ nói.

_ Nói bé mồm thôi! Để người khác nghe thấy là to chuyện!

_ Làm điều dơ dáy thì dễ gì giấu diếm!

Tiểu Tứ thì thầm với bạn, hai người lập tức cùng nhau cười rinh rích. Nhưng tiếng cười chưa dứt, lập tức nghe thấy một thanh âm sắc lạnh vang lên phía sau, khiến cho cả hai rùng mình đánh rơi chén đũa vào bổn rửa loảng xoảng.

_ Nói đủ chưa?

Tiểu Tứ và Tiểu Ninh giật mình quay lại, nhận ra người đứng sau lưng là A Mẫn. A Mẫn là hầu gái mới dọn về cách đây 1 tháng, gương mặt tuy không xinh đẹp nhưng dễ nhìn, tính cách rất thẳng thắn, rất được lòng quản gia Phương Dung, vì thế cũng vô hình chung bị đám hầu gái còn lại ghen ghét.

Tiểu Ninh nhìn A Mẫn, gương mặt vênh vênh thách thức lên tiếng.

_ Bọn tôi nói chuyện phiếm, liên quan gì đến cô mà cô xía vào! Muốn thay Dung quản gia quán xuyến công việc à? Hóa ra tâm vọng cũng không phải thấp!

_ Từ bao giờ nói xấu chủ nhân lại là chuyện phiếm vậy? Tôi sẽ đi hỏi trực tiếp Dung quản gia, xem bà ấy trả lời sao?

Tiểu Ninh nghe A Mẫn thẳng thừng nói, gương mặt tái đi run rẩy. Cô ta không sợ quản gia Phương Dung, nhưng sợ rằng đến tai ông chủ, thì cái mạng chắc chắn không giữ được! Nhưng bản chất vốn ngoa ngoắt, Tiểu Ninh tuy trong lòng run sợ đến lẩy bẩy, vậy mà vẫn nói cứng.

_ Cô đừng tưởng được Dung quản gia ưu ái thì lên mặt dựng chuyện! Bằng chứng đâu mà cô nói tôi nói xấu chủ nhân? Cô cũng đừng nghĩ mình hơn người khác, dựa hơi Dung quản gia mà lên mặt cái gì!

_ Thôi! Đừng nói nữa! Tiểu Ninh bỏ qua đi!

Tiểu Tứ ở bên cạnh thấy không ổn, sợ hãi vội níu lấy Tiểu Ninh, gương mặt tái nhợt đi nhìn A Mẫn khinh ghét trước mặt.

Nhưng cả ba người chưa kịp lên tiếng, phía sau đột nhiên truyền đến một thanh âm rất dễ nghe, nhẹ nhàng như một làn gió mùa hè tươi mát.

_ Có chuyện gì vậy?

Thiên Ân đứng sau bọn họ, tò mò nhìn ba người đang lớn tiếng. Cô vừa dùng bữa đột nhiên nghe thấy tiếng xì xào, liền đứng dậy trực tiếp tiến tới.

Tiểu Ninh và Tiểu Tứ nhìn thấy Thiên Ân đứng trước mặt, gương mặt tuyệt mĩ khó hiểu nhìn bọn họ, tim trong lồng ngực đập đến mức phát ra thành tiếng, mồ hôi túa ra trên gương mặt trắng bệch, lại thấy A Mẫn há miệng định lên tiếng, lập tức cuống quýt như gà mái đẻ, tranh nhau lên tiếng.

_ Dạ dạ không có gì đâu tiểu thư! Chúng tôi chỉ đang nói chuyện phiếm thôi, không ngờ lỡ bàn luận sôi nổi quá làm kinh động đến tiểu thư! Mong tiểu thư lượng thứ!

Thiên Ân nhìn thấy hành vi gấp gáp của bọn họ, trong lòng bán tín bán nghi, cô hướng mắt về phía A Mẫn nãy giờ chán nản im lặng, đôi mắt trong veo dịu dàng nhìn cô, khẽ hỏi.

_ Có phải không?

A Mẫn thấy Thiên Ân đứng trước mặt, tính cách thân thiện, thanh âm trong vắt, cử chỉ khiêm nhường dịu dàng, ánh mắt cô lập tức tràn ngập suy tư. Mà hai người Tiểu Ninh Tiểu Tứ bên cạnh không để cho cô nói, dáng vẻ hùng dũng dọa người lúc nãy bay đi đâu hết, cuống cuồng tiến tới quàng tay với A Mẫn, cười híp mắt nói át đi.

_ Dạ đúng vậy tiểu thư! Tiểu thư đừng bận tâm đến chúng tôi làm gì! Tiểu thư dùng xong bữa sáng chưa? Chúng tôi pha trà đem bánh lên cho tiểu thư tráng miệng!

Thiên Ân nhìn bọn họ bá vai bá cổ, ánh mắt hướng về phía A Mẫn, nhưng đợi một hồi cũng không thấy cô nói gì, liền mỉm cười nhẹ giọng.

_ Không cần đâu! Nếu như không có chuyện gì thì được rồi!

Tiểu Ninh nghe Thiên Ân dễ dàng bỏ qua như vậy, trong lòng không khỏi vui sướng gào thét. May mà gặp Thiên Ân, đổi lại nếu như người đứng trước là ông chủ, chắc chắn không dễ dàng mà bỏ qua như thế, nếu như mà bị truy ra, không chừng còn bị đánh cho gãy hai cái chân mất!

_ Tiểu thư dùng xong bữa sáng có muốn lên phòng nghỉ ngơi không?

Tiểu Ninh nịnh nọt lên tiếng, lại thấp ánh mắt Thiên Ân khẽ u buồn. Cô không muốn quay trở lại căn phòng rộng lớn xa lạ của cha nuôi, nhẹ giọng lên tiếng.

_ Tôi sẽ ra vườn dạo một chút! Các cô cứ lo việc đi, không cần để ý tới tôi!

_ Dạ! Tiểu thư đi cẩn thận!

Bóng hình xinh đẹp của Thiên Ân vừa bước khỏi tầm mắt, A Mẫn chán ghét giật tay khỏi tay Tiểu Ninh, ánh mắt nhìn hai người bọn họ như nhìn côn trùng, khinh miệt rời đi.

****

Thiên Ân ngồi trước vườn hoa trà, đôi tay cô nâng niu cánh hoa. Dưới nắng sớm, những đóa bạch trà thơm ngát nở rộ tinh khiết, đẹp đẽ vô cùng. Đã năm năm không được ngắm hoa trà tại biệt thự, mùi hương thân thuộc khiến cho lòng người say mê ướp lên thân thể thiếu nữ thơm mát, Thiên Ân thầm cảm thán trong lòng, đúng là quản gia Phương Dung đã chăm sóc vườn hoa trà vô cùng chu đáo cẩn thận.

Có tiếng bước chân khẽ khàng vang lên phía sau, Thiên Ân quay đầu lại, thấy cô hầu nữ tên A Mẫn khi nãy tay bưng một khay trà bánh đi tới, nhìn thấy ánh mắt của cô, liền lập tức nở nụ cười dịu dàng, cung kính lên tiếng.

_ Tiểu thư nghỉ tay dùng chút trà bánh!

Thiên Ân mỉm cười nhìn khay bánh trong tay A Mẫn, đôi mắt cô đột nhiên chấn động, nụ cười trên môi cũng trở nên cứng đờ.

Trong khay bạc trong tay A Mẫn, một miếng bánh trắng toát điểm một bông hoa hồng trắng nhụy vàng quen thuộc, lớp bánh được cắt ra bên trong đan xen giữa chocolate đen và caramel chảy, vừa nhìn qua, cô lập tức nhận ra chiếc bánh cô đã chọn để tặng quản gia Phương Dung.

Thiên Ân ngỡ ngàng, cô tưởng rằng chiếc bánh này đã bị bỏ lại tiệm bánh, tại sao bây giờ lại có mặt ở đây?

_ Chiếc bánh này....

Thiên Ân ngờ vực hỏi A Mẫn, lập tức nhận được nụ cười tươi tắn. A Mẫn nhanh nhẹn trả lời cô.

_ Thưa tiểu thư! Bánh này là hôm qua Tề tiên sinh sai người mang tới, nói rằng tiểu thư đã đích thân lựa để tặng quản gia Phương Dung. Quản gia rất vui, hôm qua đã chia bánh cho mọi người, phần bánh này của tiêu thư là được cắt đầu tiên, bảo quản trong tủ riêng, chờ tiểu thư sáng dậy thưởng thức.

A Mẫn bưng khay bạc trong tay, dịu dàng vui vẻ nói với Thiên Ân.

_ Hôm qua tôi cũng dược ăn thử rồi! Bánh tiểu thư chọn quả là rất rất ngon! Tiểu thư, cô cũng thử một chút đi!

Thiên Ân nghe lời A Mẫn, nhìn vào đôi mắt vô tư long lanh của cô hầu gái, phát hiện ra tuy rằng A MÃn không phải là tuyệt mỹ, nhưng gương mặt cũng rất dễ nhìn, mang vẻ chất phác khỏe khoắn, hơn nữa đôi mắt lại đặc biệt sáng, giọng nói nhiệt tình vui vẻ, khiến người đối diện rất có cảm tinfhh.

Nhìn chiếc bánh trên khay bạc, Thiên Ân không khỏi xấu hổ cùng áy náy. Chiếc bánh này vốn dĩ là cô bịa ra cái cớ để thừa cơ bỏ trốn, rồi đêm qua xảy ra quá nhiều chuyện cô cũng quên luôn, thế mà cha nuôi lại nhớ, còn sai người mang về. Thiên Ân xấu hổ vô cùng, so với cô, cha nuôi vậy mà lại chu đáo hơn nhiều!

Thiên Ân áy náy nhìn chiếc bánh, lại bắt gặp đôi mắt nhiệt tình mong chờ của A Mẫn, cực chẳng đã đành đứng dậy, bước về phía cô.

A Mẫn thấy Thiên Ân đứng lên, vải váy sang trọng rủ xuống tha thướt, dưới ánh nắng ban mai, làn da tuyết trắng gương mặt xinh đẹp rực rỡ như một thiên thần, ngắm say mê không chớp mắt.

Đầu ngón tay thon thả của Thiên Ân cầm lên nĩa bạc, sắn một miếng bánh cho vào miệng. Vị bánh ngọt ngào vị caramel béo mặn cùng chocolate đăng đắng, lớp kem tươi thơm mùi bơ sữa hảo hạng, ngon đến tuyệt diệu, khiến cho cô không ngừng được phải thở dài cảm thán.

A Mẫn nhìn Thiên Ân thích thú ăn bánh kem, nụ cười trên môi càng thêm rạng rỡ, vui vẻ nhìn cô ăn, lại nghe thấy tiếng cô nhẹ nhàng hỏi.

_ Cô mới chuyển vào biệt thự đúng không? Hình như tên cô là A Mẫn!

_ Dạ đúng rồi tiểu thư! Tên tôi là A Mẫn, là người quê Phố Đông. Tôi mới vào làm được một tháng!

Thiên Ân nghe A Mẫn nhiệt tình giới thiệu, mỉm cười vui vẻ, nhẹ giọng trả lời.

_ Tôi là Thiên Ân!

_ Dạ tôi biết rồi tiểu thư! Trước khi vào làm quản gia đã giới thiệu cho tôi hết rồi ạ!

Thiên Ân nhìn A Mẫn nhiệt thành trả lời, trong lòng lập tức sinh ra cảm giác yêu mến cô ngay lập tức. Nhìn gương mặt rạng rỡ của A Mẫn, Thiên Ân vui vẻ bắt chuyện.

_ Chuyện lúc nãy, cảm ơn cô!

_ Dạ....ơ?

A Mẫn cười toe gật đầu, nhưng giữa chừng ngây ngốc khựng lại, ánh mắt tò mò không hiểu nhìn Thiên Ân.

_ Tiểu thư nói cảm ơn....là cảm ơn chuyện gì?

Thiên Ân mỉm cười, nhẹ giọng giải thích.

_ Cảm ơn vì lúc nãy cô đã bênh vực tôi!

_ Hả?

A Mẫn nhìn gương mặt điềm nhiên của Thiên Ân, nụ cười nhẹ tênh không hề có chút tức giận, ngạc nhiên đến há hốc miệng. Cô vỗn dĩ nghĩ Thiên Ân không hiề biết chuyện nên mới bỏ qua, định bụng cũng không muốn mang chuyện đó ra nói với cô, không ngờ rằng Thiên Ân đã biết hết!

Mà cái đáng ngạc nhiên nhất, là rõ ràng Thiên Ân đã biết, mà lại làm như không biết, chẳng hề trách phạt nấy nửa lời. thậm chí còn coi như lời ong tiếng ve bên tai, không thèm quan tâm.

_ Sao....sao tiểu thư biết?

Thiên Ân mỉm cười, thong thả lấy thêm một miếng bánh bỏ vào miệng, vị ngọt dịu tràn ra đầu lưỡi. đơn giản giải thích.

_ Tôi là người học nhạc cụ, những người học nhạc cụ khả năng cảm nhận âm thanh rất tốt vì được luyện nghe hàng ngày. Thật ra toàn bộ câu chuyện của hai người đó thì thầm tôi đều nghe rõ mồn một, không sót từ nào!

A Mẫn há hốc miệng nhìn Thiên Ân như không tin vào tai mình, thanh âm ấp úng vang lên.

_ Thế mà.,,,,

_ Thế mà sao?

Thiên Ân nhẹ nhàng hỏi, lại thấy A Mẫn khẽ khàng cúi đầu xuống, lí nhí lên tiếng.

_ Thế mà tiểu thư làm như không biết gì hết. Tiểu thư, cô biết họ đặt điều mà không trách phạt hai người họ, cô đúng là người tốt! Nếu như là ông chủ, thì....

A Mẫn nói đến lưng chừng, phát hiện ra mình đã quá thất lễ liền nín khe, lại thấy Thiên Ân cười khẽ, lắc đầu trả lời.

_ Tôi là tôi! Cha nuôi là cha nuôi! Hai người khác nhau đương nhiên cách cử xử sẽ khác nhau, không thể đánh đồng được! Cũng như bọn họ, lời nói là của bọn họ, bọn họ muốn nói thì sẽ nói! Lời nói thì cũng chỉ là lời nói, không phải vì bọn họ đặt điều như vậy mà tôi sẽ trở thành như vậy, hai chuyện hoàn toàn khác nhau, nên tôi cũng không cần bận tâm!

_ Tiểu thư!

A Mẫn nhìn Thiên Ân với con mắt đầy lòng hâm mộ. Tiểu thư của cô, vừa đẹp người vừa đẹp nết, suy nghĩ mọi chuyện rất đơn giản vị tha, đúng như một đóa bạch trà vừa thơm hương vừa đẹp sắc, khiến cho cô ngưỡng mộ vô cùng!

_ Bác Dung nói đúng! Tiểu thư đúng là tốt bụng vô cùng!

Thiên Ân bật cười trước dáng vẻ thật thà của A Mẫn, bất giác giật mình liền vội hỏi.

_ À....đúng rồi! Sáng nay tôi đã không thấy bác Dung, bác ấy đi đâu vậy?

_ Thưa tiểu thư, quản gia đến nông trại rau củ để lấy thực phẩm tươi cho biệt thự, chiều sẽ về lại.

_ À....tôi biết rồi!

Thiên Ân gật đầu, đặt nĩa bánh xuống, tự tay rót trà ra cốc đưa lên miệng. Hương hồng trà thơm mát ngọt dịu xuống tận cổ họng, ấm áp thơm tho.

Đồ ăn tại biệt thự toàn bộ đều được nông trại riêng của Tề thị cung cấp, thông thường thì sẽ có người giao tới, nhưng mỗi khi biệt thự có dịp quan trọng, thì bác Dung sẽ trực tiếp đến đó lựa thực phẩm.

Thiên Ân hơi ngẩn ngẩn ra, đang nhớ xem sắp tới là ngày lễ gì, thì A Mẫn bên cạnh đã nhanh nhẩu nói với cô.

_ Cuối tuần này là sinh nhật 18 tuổi của tiểu thư! Ông chủ đích thân sai bảo phải làm cho thật chu đáo cẩn thận, nên quản gia mấy ngày nay sẽ rất bận!

Choang!

Ly hồng trà trên tay Thiên Ân rơi xuống nền gạch vỡ tan tành. A Mẫn hốt hoảng lập tức ngồi thụp xuống, vội vàng đặt khay bạc sang bên cạnh, nóng vội nói với Thiên Ân.

_ Tiểu thư cẩn thận đừng giẫm lên mảnh thủy tinh sẽ bị thương, tiểu thư lùi lại đi!

A Mẫn gấp gáp nhặt mảnh chai, lại thấy Thiên Ân đứng chết lặng tại chỗ, không một động tác nhúc nhích, tò mò ngửng mặt lên...thì hốt hoảng nhìn gương mặt đờ đãn tái mét của Thiên Ân.

Cô vội vàng đứng dậy, hai tay cầm lấy bàn tay Thiên Ân, ra sức lay gọi.

_ Tiểu thư, cô sao vậy? Tiểu thư bị thương ở đâu sao?

Thiên Ân như mất hết phản ứng, gương mặt trắng bệch cắt không còn giọt máu, nhìn A Mẫn cuống quýt trước mắt, nhất thời không thể nói được tiếng nào.

Tại sao....?

Tại sao....cô lại quên mất chính sinh nhật mình?

Thiên Ân sợ hãi đến run rẩy, nhớ lại lời nói của cha nuôi tối hôm qua.....

Hắn sẽ bắt cô phải tự nguyện dâng mình cho hắn!

Nếu không....hắn cũng sẽ....

Thiên Ân không dám nghĩ đến nữa, toàn thân túa mồ hôi đầm đìa. Hóa ra cha nuôi là đã có dự tính, hóa ra cha nuôi chính là chờ đến sinh nhật của cô!

Hóa ra......!

Lại gần đến như vậy!

Thiên Ân hoảng hốt lắc đầu, hai tay ôm chặt lấy tai mình ngồi thụp xuống, giống như sợ đến hoảng loạn.

A Mẫn bị phản ứng của Thiên Ân dọa cho đến thất thần, cô cuống quýt ngồi xuống, bàn tay khẽ vỗ vỗ lên vai Thiên Ân, đắn đo không biết nên làm gì mới đúng, ấp úng chỉ biết đưa tay lên vỗ vỗ nhẹ vào đôi vai đang run lên của Thiên Ân.

_ Tiểu.....tiểu thư?

Thiên Ân ôm chặt đôi tai mình, đôi mắt nhắm chặt lại run rẩy kích động.....Cô hoảng sợ tột cùng, nội tâm điên cuồng gào thét....

Những ngày sắp tới....sẽ phải làm sao đây?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK