• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thiên Ân lê bước lên cầu thang, sàn cẩm thạch lạnh buốt thấm vào da thịt, thấm sâu cả vào trong lòng. Bàn tay cô nắm lấy thanh vịn to lớn để không trượt ngã, đêm sâu hờ hững, Thiên Ân mở cánh cửa nặng nề, bước vào trong. Nhắm đôi mắt trong sáng lại, đẩy cánh cửa đóng lại phía sau lưng, Thiên Ân tựa lưng vào cánh cửa lớn, từ từ trượt xuống.

Thân hình mong manh của cô chìm ngập trong bóng tối, mái tóc mềm mượt xõa dài xuống bờ vai thon thả. Thiên Ân đưa mắt nhìn chiếc giường rộng lớn, đôi môi như ẩn như hiện nụ cười mỉa mai chua xót.

Có thể bây giờ, cha nuôi đang ở bên cạnh tình nhân của hắn, ca hậu Uyển Yên.

Ca hậu Uyển Yên, thân hình mềm mại thon gầy, gương mặt kiều diễm xinh đẹp, là một người phụ nữ được rất nhiều đàn ông thèm khát, đứng trên đỉnh cao danh vọng, bên cạnh là cha nuôi anh tuấn kiêu ngạo đầy quyền lực, thật là một cặp trai tài gái sắc.

Thiên Ân cảm thấy lồng ngực mình như nuốt phải ớt cay, cháy đến rát bỏng, rõ ràng chuyện không hề liên quan gì đến cô, tại sao cảm giác khó chịu này không hề nguội lạnh, mà ngày một ngày một bùng cháy?

Những người phụ nữ như Uyển Yên thật là may mắn, dường như sinh ra đã được ưu ái có trong tay tất cả mọi thứ, sắc đẹp, tiền tài, danh vọng, tình yêu....Thật khiến cho người ta phải ước mơ!

Còn cô, sinh ra đời đã mất cha mẹ, mới 6 tuổi mà hai lần làm cô nhi, rồi trớ trêu thế nào người cha nuôi nhận cô về lại là có thù oán với người mẹ cô còn chưa từng biết mặt, mục đích mang cô về nuôi khôn lớn, chính là để chờ đến thời gian thích hợp trả món nợ mà cô còn không biết là gì?

Thật là nực cười!

Nụ cười trên khóe miệng của Thiên Ân càng lúc càng rộng hơn, càng lúc càng đau đớn hơn, chua xót hơn. Trong lòng cô như có giông bão cuồn cuộn, đáy mắt cô lơ đễnh hiện lên hình ảnh gương mặt cao ngạo lãnh khốc của cha nuôi, từng lời nói của hắn như dao cứa thật sâu vào trái tim cô....

“ Ta nuôi con lớn lên như vậy, mục đích chính là muốn con trở thành người đàn bà của ta, làm người chỉ nằm dưới thân ta mà rên rỉ!"

" Nếu như con không chịu nghe lời, ta sẽ mang con giao cho đám thuộc hạ của ta! Biết đâu sau khi trải qua tình dục với đám dã thú ấy, con lại ngoan hơn thì sao?"

" Ta muốn tự tay hủy hoại con! Khiến cho con sống không được....mà chết cũng không xong!"

" Những gì mẹ con nợ ta....ta sẽ bắt con phải trả đủ! Ta sẽ khiến con can tâm tình nguyện trao thân cho ta, nếu không, cùng lắm ta sẽ phá lệ một lần....cưỡng bức phụ nữ! "

Đôi tay mảnh khảnh của Thiên Ân ôm chặt lấy đầu, từng thanh âm như tiếng vọng từ địa ngục vang lên trong đầu cô ầm ầm như tiếng bão tố vần vũ. Thiên Ân nhớ đến cảnh con gái của giáo sư Richard tại phòng trà Fluer đêm đó tại London bị đám thuộc hạ của cha nuôi mất nhân tính dày vò, lại nhớ đến dáng vẻ lãnh khốc tàn nhẫn không chút tình người của hắn, cả sự hung bạo của hắn dành cho cô....

Trái tim Thiên Ân thắt lại.

Nếu như, nếu như cha nuôi, hắn cũng có ý định tàn nhẫn như thế với cô? Nếu như sinh nhật này hắn thật sự sẽ cưỡng bức cô....và sau đó....sẽ nhẫn tâm vứt bỏ cô cho đám thuộc hạ của hắn tùy ý dày vò như thế?

Cha nuôi với cô vốn là tư thù sâu như biển, cô ở bên cạnh hắn mục đích chỉ là công cụ để hắn trả thù.....

Không muốn! Cô ngàn vạn lần không muốn!

Cho dù là trở thành người đàn bà của hắn, hay làm công cụ trả thù, cô đều không muốn!

Một tiếng sét đột ngột vang lên ngoài cửa sổ khiến cho Thiên Ân giật mình kinh hãi hét lên. Tiếng hét của cô bị tiếng sét nuốt trọn, ánh sáng trắng xanh lạnh ngắt hắt vào từ cửa sổ, rọi lên gương mặt kinh hoàng của cô, ánh mắt hoảng loạn giống như một con nai con lạc mẹ....

Ngoài cửa sổ, mưa bắt đầu rơi, từng hạt lo lớn đập vào cửa kính như tiếng búa đập, âm thanh ngày càng lớn hơn, mưa càng lúc càng mau hạt, rồi trở nên dữ dội và tàn nhẫn, đập vào cửa kính rào rào, trong đêm vắng ầm ĩ gầm thét.

Thiên Ân nhìn màn mưa đêm cuồng loạn rơi bên ngoài, không khí vì mưa xuống mà trở nên lạnh buốt hơn, khiến cho thân thể cô bất giác run rẩy.

Đầu óc trống rỗng, cô vô thức đứng dậy, đôi tay bé nhỏ chạm vào vai áo, một động tác nhẹ nhàng....chiếc váy mềm mại trên người Thiên Ân rơi xuống dưới sàn, giống như một cánh hoa trà rụng xuống thảm cô.

Thiên Ân bước ra khỏi chiếc váy, một ánh chớp sáng lóe đột nhiên lóe lên, soi rõ thân hình thiếu nữ mê mẩn kinh diễm.

Trong bóng đêm sâu thẳm, căn phòng rộng lớn, Thiên Ân cởi bỏ y phục, thân hình thiếu nữ căng tràn sức sống đẹp đến vô thực, làn da mịn màng như tơ lụa thượng hạng, bầu ngực căng đầy, vòng eo thon gọn mảnh mai và đường cong gợi cảm nghẹt thở, mái tóc như suối tràn xuống lưng, huyền hoặc bí ẩn, gương mặt tinh tế dịu dàng thanh khiết, hàng lông my rợp bóng khẽ rung rinh, đầu mũi thon gọn, đôi môi căng mọng như trái dâu tươi, đường nét nhu mỳ mỹ lệ, điễm áp quần phương.

Thiên Ân từng bước từng bước tiến về phía phòng tắm, cô mở cánh cửa lớn, phòng tắm xa hoa hiện đại hiện ra trước mắt.

Cô tiến đến bồn tắm cẩm thạch trắng toát sạch sẽ, bàn tay cô đặt dưới vòi nước, nước lạnh tự động tuôn ra xối vào tay cô khiến cho Thiên Ân rùng mình.

Bàn tay cô khẽ đưa lên, theo thói quen vén mái tóc đen dày ra phía trước để lộ chiếc cổ thon thả như thiên nga. Khớp xương mong mảnh khẽ in trên da chiếc gáy mịn màng, Thiên Ân nhìn nước chảy xối xả vào bồn tắm, rồi cẩn thận bước vào.

Nước lạnh ập vào làn da ấm áp của Thiên Ân buốt đến từng khớp xương, Thiên Ân cay chặt mi tâm, cắn chặt răng không kêu lên tiếng, quật cường mình trần ngồi trong bồn nước lạnh, cơ thể bắt đầu run lên như phát sốt.

Thiên Ân ngả đầu vào thành bồn tắm, đôi mắt cô run run mở ra, nhìn lên trần phòng tắm sang trọng, ngạc nhiên khi thấy một bức vẽ theo phong cách phục hưng tuyệt mỹ thường thấy ở Vatican.

Đôi mắt cô say mê ngắm nhìn một thiên thần nhỏ xinh đẹp có mái tóc vàng óng và nụ cười lém lỉnh, trong tay cầm một đàn hạc có cánh....Đôi mắt cô mờ mịt lao xao, ngạc nhiên khi thấy thiên thần ấy đột nhiên mỉm cười với cô, rồi đôi cánh của đàn hạc vỗ nhè nhẹ...Thiên Ân từ trên trần nhà từ từ rơi xuống, đôi tay mềm mại gẩy lên những tiếng say mê.....Khóe môi Thiên Ân vô thức khẽ cười, đôi mắt dần dần nặng trĩu hơn.....nặng trĩu hơn....

Trước khi tâm trí cô trôi về phía thinh không, bên tai cô dường như văng vẳng tiếng gọi kinh hoàng quen thuộc nào đó dội về....

_ Thiên Ân!

****

Tề Yến Thanh ngồi trên ghế trong phòng khách, đôi chân thon dài của hắn vắt chéo ưu nhã, nhìn quản gia Phương Dung đứng bên cạnh run rẩy dè dặt kể lại sự tình.

_ Tối hôm đó trời đột nhiên đổ cơn mưa lớn kèm sấm chớp, lúc đó A Mẫn vẫn còn thức, liền đánh thức tôi, sợ rằng Tiểu thư ở trên phòng ngủ say đạp chăn ra sẽ bị lạnh, nên đã mạn phép lên phòng. Nào ngờ vừa vào trong phòng thì thấy giường trống trơn, tiểu thư thì không thấy, sau đó phát hiện ra tiểu thư bị ngất xỉu trong bồn tắm đầy nước lạnh.

Đôi mắt Tề Yến Thanh tối sầm lại, nhìn A Mẫn cúi đầu đứng ngay bên cạnh Dung quản gia. Hắn nheo mắt nhìn A Mẫn, rồi hướng về phía quản gia Phương Dung....ánh mắt khiến cho hai người bất giác run rẩy.

Hắn khi vừa nghe bà thông báo tình trạng của Thiên Ân, liền không một lời lập tức về biệt thự. Vừa về đến là hỏi ngay tình hình của Thiên Ân.

Thanh âm ưu nhã nhàn nhạt vang lên, mang theo sự lạnh lẽo trầm mặc.

_ Con bé giờ thế nào?

_ Tiểu thư đêm xuống còn đi tắm, nên bị nhiễm phong hàn, còn không chịu uống thuốc nên bác sĩ đã tiêm cho tiểu thư rồi ạ. Giờ tình hình của tiểu thư đã đỡ hơn rất nhiều, chỉ còn hơi sốt một chút, nhưng nghỉ ngơi một hai ngày là sẽ khỏi ạ!

_ Con bé ốm được mấy hôm rồi, tại sao bây giờ mới báo?

Thanh âm trầm thấp của Tề Yến Thanh lạnh lùng vang lên, khiến cho quản gia Phương Dung run rẩy. Bà cố gắng giữ cho giọng mình bình tĩnh, nhẹ nhàng giải thích.

_ Là...là tiểu thư nói với tôi rằng không muốn khiến ngài lo lắng, nên đã ngăn tôi không cho ngài biết!

Hàm my dài của hắn từ từ hướng xuống, khóe môi bất giác hiện lên một nụ cười nhạt đầy trào phúng.

_ Và....tiểu thư nói bản thân còn rất mệt, buổi tiệc sinh nhật không muốn tổ chức nữa, thưa Tề tiên sinh!

Quản gia Phương Dung dè dặt thông báo, lập tức nhận được cái gật đầu ưng thuận, khiến cho bà nhất thời ngạc nhiên mà ngẩn ra.

_ Cứ làm như con bé muốn! Các ngươi lui xuống đi!

Tề Yến Thành đơn giản nói một câu, tao nhã đứng dậy bước về phía cầu thang. Quản gia Phương Dung nhìn theo bóng dáng cao lớn anh tuấn của Tề Yến Thanh, giống như không tin vào mắt mình. Bà đã làm quản gia cho hắn nhiều năm, đây là lần đầu tiên thấy hắn đơn giản mà bỏ qua mọi chuyện như vậy, giống như....

Giống như ban đầu, hắn dường như đã biết trước vậy!

Ở trong bếp, Tiểu Ninh và Tiểu Tứ len lén nhìn Tề Yến Thanh bước lên cầu thang, Tiểu Tư đợi cho bóng hắn đi khuất, liền nhẹ giọng hỏi Tiểu Ninh.

_ Này....xem chừng ông chủ lên phòng tiểu thư đấy! Cậu đã cho tiểu thư uống thuốc cẩn thận chưa?

_ Đã cho đại tiểu thư uống thuốc rồi! Nhiệt kế cô ta nói để lại cô ta tự cặp nhiệt độ.....Dào ôi cảm thường thường có hề hấn gì, chỉ là cảm xoàng thôi mà! Ai bảo cô ta tối rồi còn đi tắm nước lạnh, muốn tự tìm đến cái chết chắc!

_ Này nhỏ giọng một tí, coi chừng bị Dung quản gia nghe thấy!

_ Sợ gì chứ? Dù sao cũng là nói sự thật!

Tiểu Ninh đảo mắt khó chịu, nhìn theo bóng lưng của Tề Yến Thanh, trong lòng không khỏi đố kị với Thiên Ân đang thiêm thiếp trên giường không thôi!

***

Tiếng cánh cửa mở ra rồi đóng lại phía sau khiến Thiên Ân giật mình. Cô mở mắt ra nhìn tấm rèm nhung được kéo lại, bất chợt nhận tháy mùi gỗ tuyết tùng sang trọng ngây ngất khiến cho đầu óc còn nặng nề váng vất của cô đột nhiên tỉnh táo hắn.

Thiên Ân run rẩy nghe tiếng bước chân sát gần hơn, bàn tay cô theo bản năng nắm chặt lấy ga giường, sợ hãi nhắm mắt lại, cảm nhận một áp lực vô hình đè ép lấy lồng ngực khiến cô nghẹt thở, ánh mắt sắc bén quét qua thân thể....đột nhiên trán cô được một bàn tay mát lạnh áp vào.

Thiên Ân bất giác mở choàng mắt, gương mặt tuấn mỹ cao ngạo cùng ánh mắt lạnh lùng sâu hun hút kia phóng đại trước mặt cô, bàn tay cha nuôi áp lên trán cô mát rượi...

Trái tim trong lồng ngực cô đột nhiên đập loạn liên hồi.

Thiên Ân quay đầu tránh bàn tay của Tề Yến Thanh, ánh mắt cô hướng xuống ga giường đen thẫm. Cô co người lại, kéo chăn lên cao quá bả vai.

_ Nửa đêm còn ngâm nước lạnh, muốn tự tử sao?

Tề Yến Thanh nhìn vẻ mặt quật cường chán ghét của Thiên Ân, vì còn hâm hấp sốt nên gò má cô đỏ ửng lên nhưa trái đào chín, đôi môi căng mọng hé mở thở ra hơi nóng, dưới ánh mắt hắn rất dễ thương.

Thiên Ân nhắm mắt không trả lời, nghe thấy Tề Yến Thanh bước đến phía chiếc ghế bành to lớn trong phòng ngủ, thong thả ngồi xuống.

Tiếng bật lửa tách nhẹ vang lên, cô mở mắt ra, mùi hương xì gà thơm phức ngào ngạt hấp dẫn, mờ mịt nhìn Tề Yến Thanh ung dung hút thuốc.

Hắn thở nhẹ ra làn khói phiêu bạc, bộ âu phục sang trọng cùng điếu xì gà trong tay, toát lên khí chất thành đạt sang trọng, hấp dẫn điên cuồng.

_ Muốn cảm lạnh đến chết sao? Tự tử sao lại chọn cách dài dòng vậy?

_ Dưới bếp thì có A Mẫn! Trên phòng thì không tìm được dao!

Tề Yến Thanh nghe thấy thanh âm hơi khàn nhẹ của Thiên Ân nhạt nhẽo trả lời, ánh mắt lạnh lẽo vô cảm nhìn thân hình đang co lại trên giường hắn.

Thiên Ân chán ghét thở ra từng ngụm hơi nóng. Hắn không phải đang ở bên Uyển Yên phong tình vạn chủng sao? Vì nghe tin cô ốm mà chạy ngay về nhà như vậy? Là muốn chứng kiến cô khổ sở như thế nào sao?

Không ngờ hận cô đến thế, không bỏ qua chút cơ hội nào để được thấy cô khổ sở!

_ Sao phải đoạ đày thân thể mình như vậy Ân nhi? Làm người đàn bà của ta khiến con uất ức thế sao?

Tề Yến Thanh trào phúng lên tiếng, câu nói vô tình tác động đến Thiên Ân. Cô thở ra, nặng nề ngồi dậy.

Mái tóc đen dài xoã tung xuống lưng như dòng thác, chiếc váy rộng thùng thình trên người khiến cô như lọt thỏm lại, càng thêm nhỏ bé. Tề Yến Thanh nhận ra cô dường như gầy hơn trước.

Ánh mắt hắn đột nhiên xuất hiện một tia không vui.

Thiên Ân đưa tay vuốt mái tóc dày loà xoà trước trán, cô ngồi trên giường, quay mặt lại nhìn Tề Yến Thanh. Đôi mắt mờ mịt nhuốm màu mệt mỏi, thong thả nói ra từng lời.

_ Tôi thà rằng đêm đó chết trong bồn tắm, còn hơn ngồi đợi một ngày ông tới xâm hại tôi!

Cô cười nhạt, nụ cười bất cần hiện trên khoé môi hồng phấn.

_ Ông có biết người ta nói tôi là gì không? Là một đứa tình nhân nuôi từ nhỏ của ông, là nô tì làm ấm giường cho ông, toàn bộ sự phản kháng của tôi đều là để thu hút chú ý từ phía ông!

Thiên Ân cắn môi, ánh mắt mờ mịt nhớ lại đoạn thì thầm to nhỏ của Tiểu Ninh và Tiểu Tứ hôm nay ở trong phòng đã nói khi tưởng cô đã ngủ say.

Thật ra cô chỉ nhắm mắt lại giả vờ ngủ, toàn bộ câu chuyện đều nghe bằng hết, chua xót bật cười làn lạnh.

_ Người ta nói tối hôm đó tôi cố tình làm như vậy để nũng nịu với ông, vì ông đã mấy ngày chưa về nhà, tôi đã nhớ ông đến phát điên lên rồi, nên bày trò để quyến rũ ông! Hahaha...!

Thiên Ân cười càng lúc càng lớn, tiếng cười trống rỗng vô hồn. Đôi mắt đẹp đẽ âng ấng nước nhìn Tề Yên Thanh ngồi bình lặng trên ghế, giọng nói vang lên như say rượu mông lung.

_ Ông có biết nghe những lời đó, tôi thấy mình rẻ rúng đến thế nào không? Ông chỉ là trả thừ thôi mà, tại sao không một nhát giết chết tôi đi? Hay ông muốn nhìn tôi chết dần chết mòn trong đau khổ?

Ánh mắt Thiên Ân đỏ hoe ấng nước, Thiên Ân cắn đôi môi run rẩy, hướng về phía Tề Yến Thanh, đau đớn nói.

_ Vậy thì ông thoả mãn rồi đấy! Tôi đau khổ rồi! Tôi tuyệt vọng rồi! Tôi tàn tạ rồi! Tôi chết dần chết mòn rồi ông còn chưa hài lòng sao?

Thiên Ân gục đầu trên tay, tâm trí cô hỗn loạn đến cùng cực, thanh âm vỡ nát vang lên.

_ Tôi thật sự đang nghĩ....ông biết không....

Nụ cười chua xót hiện trên môi cô, Thiên Ân nuốt xuống, vừa khóc vừa cười, cẩn thận nói ra từng chữ.

_ Tôi thực sự đã nghĩ....chắc mọi thứ sẽ tốt đẹp hơn....nếu như tôi biến mất....

Ánh mắt Tề Yến Thanh nheo lại khi thấy Thiên Ân cử động chầm chậm, bàn tay cầm lấy chiếc nhiệt kế đặt trên đầu giường.

Ánh mắt cô chơi vơi nhìn chiếc nhiệt kế trong tay, thanh âm vô cảm vang lên.

_ Nếu như không có tôi, thì cha Triệu Văn, cha Dương và mọi người, giáo sư Richard và con gái ông ta, ông giám đốc và người vệ sĩ kia, còn có cả Kính Hàm......

Ánh mắt cô hướng về phía Tề Yến Thanh, đau đớn đến mức khiến cho đầu mi tâm hắn cũng nhíu lại.

_....Và cả ông....cũng sẽ không phải chịu đựng như thế này!

Thiên Ân mờ mịt nhìn nhiệt kế trong tay, hai bàn tay cô dùng sức, khiến cho thanh âm cũng vụn vỡ.

_ Nói cho ông biết....tôi vốn không định tự tử bằng việc ngâm mình vào nước lạnh....tôi phải làm như vậy, vì tôi cần một thứ.

Bàn tay cô gia lực mạnh hơn, nhiệt kế thuỷ ngân run lên dữ dội.

_ Ông nói....là tôi phải trả lại toàn bộ món nợ mà mẹ tôi đã nợ ông....

Tách.....

Nhiệt kế nứt vỡ giữa hai tay cô, nụ cười trên môi cô đột nhiên rực rỡ, cô quay đầu lại nhìn Tề Yến Thanh, bình lặng lên tiếng.

_ Được....tôi trả cho ông!

Rồi cô ngửa cổ, đem toàn bộ thuỷ ngân trong nhiệt kế dốc vào cổ họng

Đầu óc cô hiện lên nụ cười ấm áp của cha Triệu Văn, bàn tay to lớn của cha Dương, sự dịu dàng ân tình của bác Dung, nước mắt vô thức chảy xuống.

Cha Triệu Văn! Cha Dương! Bác Dung....kiếp sau Thiên Ân nhất định sẽ báo đáp ân tình này!

Thiên Ân buông thõng tay, nhiệt kế rơi xuống sàn nhà, cản giác nhẹ nhõm nhìn Tề Yến Thanh ngồi lặng phắc trên ghế.

Vậy là....tôi và ông....ân đền oán trả!

Từ nay....tôi sẽ được tự do!

Thiên Ân mỉm cười....nhưng rất nhanh, nụ cười nhẹ nhõm trên môi cô đột nhiên cứng đờ....

Có gì đó....không đúng!

Tại sao cô dây dưa một màn như vậy, mà cha nuôi lại tỉnh bơ như không, không hề có động thái ra tay ngăn cản?

Tại sao....trong miệng cô....lại ngập tràn vị thơm tho nồng đượm lạ lẫm như vậy?

Tại sao....đột nhiên nụ cười trên khoé miệng của cha nuôi lại đột ngột trở nên cuồng ngạo như vậy?

_ Ha Ha Ha....

Tiếng vỗ tay tán thưởng vang lên cùng tiếng cười sắc lạnh. Thiên Ân kinh ngạc nhìn Tề Yến Thanh đủng đỉnh đứng lên, vứt điếu thuốc xuống sàn tuyệt tình dẫm xuống, bàn tay to lớn vỗ vào nhau, cười lớn sảng khoái.

Tiếng cười sắc lạnh như ma quỷ khiến Thiên Ân rùng mình.

_ Khá khen cho con! Biểu cảm của con thật sự rất chân thực, khiến cho ta suýt chút nữa không nhịn được mà bật khóc đấy!

Bóng dáng cao lớn của Tề Yến Thanh như che khuất cả ánh sáng, hắn ung dung đứng đó, ánh mắt trào phúng đắc thắng kiêu ngạo nhìn Thiên Ân ngỡ ngàng.

Thiên Ân nhìn nhiệt kế rơi xuống đất, nỗi lo sợ nhen lên kín lồng ngực, lại nghe thanh âm của Tề Yến Thanh nhàn nhạt vang lên.

_ Con tìm cái này hả?

Nhiệt kế thuỷ tinh dưới ánh điện sáng lên chói mắt dưới tay hắn, Thiên Ân choáng váng đến tê dại.

Nhiệt kế....!

Nhiệt kế....hắn tráo từ khi nào?

Nếu nhiệt kế trong tay hắn là...thật....Thì cô vừa uống cái gì vậy?

Tề Yến Thanh xoay nhẹ nhiệt kế trong tay, nhìn Thiên Ân chết sững châm chọc.

_ Ân Nhi của ta! Bé con của ta! Con quá ngây thơ rồi....con muốn tự tử cũng phải nhìn kỹ xem đấy có phải là nhiệt kế chứa thuỷ ngân thật không chứ?

Hắn chầm chậm bước lại ghế, ngồi xuống ghế, đôi chân thon dài ưu nhã vắt lên nhau, nhìn gương mặt ngày một đỏ ửng của Thiên Ân.

Thiên Ân đột nhiên cảm thấy trong người rất lạ. Cơ thể nóng, rất nóng, nóng đến mức máu huyết cũng muốn sôi lên, cổ họng khô khốc cháy bỏng, trái tim đập mạnh đến mức đau đớn....

Thiên Ân mờ mịt tuyệt vọng nhìn Tề Yến Thanh, thanh âm vang lên khàn đặc yếu ớt...

_ Ông....ông đã làm gì?

_ Ân Nhi....

Ánh mắt hắn xoáy thẳng vào cô, sắc lạnh như thú dữ đang nhìn ngắm con mồi của mình.

_ Con chỉ là một cô bé con, con muốn dùng cách tự tử để đấu lại ta ư? Con không có khả năng!

Hắn ngả người ra, thong thả đủng đỉnh lên tiếng.

_ Con nhớ không Ân Nhi? Ta đã từng nói nhất định sẽ khiến con phải can tâm tình nguyện dâng thân cho ta!

Ân Nhi thở ngày càng dồn dập, từ nơi nào đó trong cơ thể cơ khát gào thét. Cô nắm chặt lấy ga giường, không nhịn được phát ra một tiếng kêu ngọt ngào.

Tề Yến Thanh nhìn cô dần dần đánh mất tự chut, nụ cười kiêu bạc hiện trên môi nhưng ánh mắt hắn đã sớm tối thẫm lại, nhàn nhã lên tiếng.

_ Thứ con vừa uống, là rượu Vodka pha với một loại Xuân Dược liều cao, bé con ạ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK