Mục lục
Lại Bị Bạn Trai Cũ Nhắm Đến Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Đình cảm thấy mấy ngày nay Dương Gia Lập giống như một cậu học trò ngoan.

Trước kia người nọ dù có làm như thế nào cũng không chịu cho hắn chạm vào, bây giờ lại học được cách nghe lời, ngoan ngoãn nép trong lòng ngực hắn, cũng không kháng cự gì nhiều.

Trước kia người nọ chỉ hận một ngày một chữ cũng không nói với hắn, bây giờ thỉnh thoảng vẫn sẽ nói với hắn vài câu.

Tuy rằng nguyên nhân khiến Dương Gia Lập đột nhiên trở nên ngoan ngoãn cũng còn cần phải tìm hiểu, nhưng những biểu hiện gần gũi này của cậu vẫn làm cho Diệp Đình thoải mái không ít.

Nếu như Dương Gia Lập chịu ngoan ngoãn như thế này từ sớm, hắn cũng sẽ không phí sức khổ tâm nhiều như vậy.

Bước ra khỏi phòng tắm, Diệp Đình sấy khô mái tóc ướt sũng, ngồi xuống bên cạnh Dương Gia Lập.

Dương Gia Lập nửa nằm trên giường xem điện thoại, khuôn mặt bị ánh sáng hắt vào trở nên trắng bệch.

Diệp Đình tiến đến gần người cậu, giọng nói trầm thấp: “Đang xem gì thế?”

Dương Gia Lập giơ điện thoại lên, là một chuỗi ghi chép nói chuyện phiếm.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Cậu ngửi thấy hơi thở mang theo mùi hormone nam tính toát ra từ trên người Diệp Đình, bình tĩnh nói: “Nói chuyện phiếm với Lý Đại và Lý Nhị, bọn họ nói thứ sáu tuần này phải tham gia một bữa tiệc khách quý, hỏi tôi có muốn đi không?”

Sau lần sụp đổ của Vương Dương, những chuyện dơ bẩn cậu ta làm cũng bị khui ra hết.

Nỗi oan của Dương Gia Lập được làm rõ, tên tuổi của Lý Đại và Lý Nhị cũng bắt đầu đi lên, lại vô tình thu hút được không ít người hâm mộ, cũng xem như là có chút tiếng tăm, mấy bản thông cáo không tệ cũng tự tìm đến tay.

Diệp Đình ừ một tiếng, yên lặng đút cho cậu viên thuốc ban nãy vẫn chưa uống.

Dương Gia Lập hé miệng ra nuốt vào.

Ngón tay Diệp Đình lưu luyến đặt trên cánh môi của cậu, sau đó mới miễn cưỡng rời đi.

Diệp Đình hỏi: “Thứ sáu, bữa tiệc bắt đầu từ mấy giờ tới mấy giờ?”

“Bảy giờ tới mười giờ rưỡi.”

Diệp Đình lập tức từ chối: “Không cho đi.”

Dương Gia Lập nhíu mày lại, không cam lòng nói: “Tôi là đội trưởng của Lý Đại và Lý Nhị, đây là cơ hội hiếm có được, tôi muốn đi đến đó nhìn dáng vẻ đứng trên sân khấu của hai người họ.”

Diệp Đình ôm chặt Dương Gia Lập vào trong ngực mình: “Hôm đó tôi có một bữa tiệc xã giao, không từ chối được.”

Dương Gia Lập trở mình, khinh thường: “Vậy thì anh cứ đi tiệc xã giao của anh, tôi đi xem tiệc của tôi, như vậy không phải xong rồi sao?”

Diệp Đình hơi nheo mắt lại, vừa định mở miệng, Dương Gia Lập lại nhanh chóng nói thêm: “Dù sao thì anh cũng sắp xếp nhiều vệ sĩ đi theo tôi từng giây từng phút như vậy, anh đừng tưởng tôi không biết, điện thoại của tôi cũng bị anh giám sát, một chút riêng tư cũng không có, anh còn muốn thế nào đây.”

Dù sao Diệp Đình cũng không cảm thấy yên tâm.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Tròng mắt Dương Gia Lập đảo đảo một vòng, thả điện thoại xuống, ngẩng đầu nhìn Diệp Đình.

Diệp Đình bị ánh mắt long lanh như chú cừu non của cậu làm cho mềm lòng, thở dài nói: “Rốt cuộc em muốn thế nào?”

Dương Gia Lập chủ động tiến đến nơi hõm cổ của Diệp Đình: “Tôi muốn đi xem hai người họ.”

“Tôi vẫn luôn có một ước mơ rằng bài hát tôi viết sẽ được nhiều người yêu thích. Nhưng bây giờ tôi như vậy, tạm thời không thể lên sân khấu được, vì thế tôi muốn đi nhìn dáng vẻ của Lý Đại và Lý Nhị ở trên sân khấu ca hát.”

Cơ mặt Diệp Đình căng cứng, vẫn còn muốn từ chối, nhưng lời nói đến miệng lại như nghẹn ở trong cổ họng.

Hắn nhìn ánh mắt tha thiết của Dương Gia Lập, cổ họng như thắt lại.

Diệp Đình cúi đầu dùng sức hôn người nọ, hắn đặt cậu dưới thân mình, hai tay chống xuống bên cạnh, tạo nên tư thế bốn mắt nhìn nhau.

Giọng nói Diệp Đình có chút khàn khàn: “Thứ sáu tuần này, vừa vặn tròn một tuần chuyện tôi nói với em lần trước.”

Lồng ngực Dương Gia Lập trở nên run rẩy.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Lần trước Diệp Đình muốn cưỡng ép cậu, bị cậu dùng kế hoãn binh khước từ, đến thứ sáu tuần này, thực sự là tròn một tuần.

Diệp Đình tiến lại gần, chóp mũi gần như chạm vào mũi Dương Gia Lập: “Bé cưng, em đã nghĩ xong chuyện nên ngoan ngoãn để tôi làm một lần, hay là nói một câu vẫn còn thích tôi chưa?”

Dương Gia Lập không tự nhiên mà xoay đầu qua một bên…..: “Vẫn chưa nghĩ xong?”

“Sớm muộn gì em cũng phải đưa ra quyết định,” Diệp Đình thở dài, “Nếu như em thật sự muốn đi, vậy thì cũng được. Nhưng mà tôi sẽ tăng số lượng vệ sĩ đi theo em, để bọn họ mỗi giây mỗi phút đều ở bên cạnh bảo vệ em, hiểu không?”

Dương Gia Lập giấu đi ánh sáng trong đáy mắt, một lúc lâu sau, tựa như không thèm để tâm, nói: “Tùy anh.”

Diệp Đình quả nhiên nói lời giữ lời, đã đồng ý yêu cầu của Dương Gia Lập rồi thì sẽ không ngăn cản nữa.

Thậm chí còn để cho thư ký dẫn cậu đi chọn âu phục cho bữa tiệc đêm đó.

Đối với những chuyện này Dương Gia Lập cũng không mấy để trong lòng, cậu đi theo thư ký dạo qua mấy cửa hàng âu phục nam cao cấp. tùy ý chọn đại một bộ âu phục nhìn cũng không tệ, thử vừa người rồi thì liền để nhân viên cửa hàng gói lại.

Thứ ký nhận lấy túi đồ to, cười nói: “Dương tiên sinh, tôi sẽ giúp cậu đem bộ âu phục này về nhà, còn bây giờ cậu nên trở lại văn phòng của Diệp tổng rồi, chúng ta đi thôi”

Dương Gia Lập nghe cậu ta nói như vậy, trong lòng bỗng dưng có cảm giác mình như một con thú cưng bị dắt dây trở về bên cạnh chủ nhân của nó.

Dương Gia Lập hít một hơi thật sâu, đè nén cảm xúc trong lòng xuống, cái gì cũng không biểu hiện ra ngoài.

Ngày thứ sáu, tiệc xã giao của Diệp Đình bắt đầu lúc 6 giờ.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Trước khi xuất phát, Diệp Đình nhìn Dương Gia Lập thay bộ âu phục kia, hai mắt sáng rực, cười nói: “Bé cưng của tôi vẫn đẹp trai hệt như trước.”

Sắc mặt của Dương Gia Lập cũng hiếm khi được thoải mái như hôm nay.

Diệp Đình thắt một cái nơ cho Dương Gia Lập, ngón tay lưu luyến vuốt ve qua lại trên tai Dương Gia Lập.

Hắn dùng âm thanh dịu dàng từ tính nói khẽ: “Xem hai người kia xong thì trở về sớm một chút, tôi ở nhà chờ em về.”

Dương Gia Lập nhìn vào ánh mắt của Diệp Đình, như có như không mà ừ một tiếng.

Diệp Đình khẽ nhếch khóe môi mình lên: “Tôi cho em đi đến đó, không phải em nên bày tỏ chút gì sao?”

Trong lòng Dương Gia Lập khẽ ngâm vài tiếng, thầm nghĩ, đi đến nơi đó vốn là tự do của tôi, chỉ có tên chó điên nhà anh suốt ngày đi cầm tù người khác mới nghĩ đây chính là ban ơn.

Nhưng cái gì cậu cũng không nói, ngoan ngoãn ôm lấy cái eo rộng lớn của Diệp Đình, chủ động hôn lên môi hắn một cái.

Diệp Đình cực kỳ hưởng thụ, sắc mặt tốt lên không ít, siết chặt người cậu vào lòng ngực mình, tựa như than thở kêu lên: “Bé cưng……”

Dương Gia Lập nhắm hai mắt lại.

Trước khi thả tay ra, Dương Gia Lập khẽ mấp máy môi bên cạnh vùng cổ của Diệp Đình.

Cậu không một tiếng động khẽ nói hai chữ: “Tạm biệt.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
LP
Loan Phương23 Tháng tám, 2021 14:43
Ôi sao chưa đăng tiếp vậy ạ? Ngóng trông từng ngày
BÌNH LUẬN FACEBOOK