Biên tập: Măng Cụt
Khương Yến Duy đâm đầu chạy ra ngoài, cậu trẻ người nóng tính, giận đến mức trong người râm ran như có lửa, không khác gì bị người ta hoả táng. Ba cậu... Sao cậu lại có người ba như vậy, điều gì đã khiến ông trở nên thế này chứ?
Cậu cứ chạy, chạy mãi, đến khi dừng lại thì không biết đã chạy bao lâu rồi. truyện teen hay
Cậu nhìn bốn phía, không nhận ra đây là đâu.
Tuy cậu thích đi chơi nhưng vì gia tài bạc triệu nên đã được bảo vệ tốt từ nhỏ, do đó mà cũng không rành về đường sá Tần thành là bao.
Chỗ này thoạt nhìn có hơi quen mắt nhưng vì trời tối quá nên cậu không nhìn rõ được. Đèn đường cũng đã bị cây cối che mất, dưới đất chỉ lấm chấm vài đốm sáng, quanh cậu mờ mờ ảo ảo, đen tối lạ thường.
Sao mà giống cảnh sắp bị cướp giật thường thấy thế này...
Từ khi còn nhỏ, Khương Yến Duy đã được mẹ nhéo tai căn dặn cẩn thận mấy điều này nên những điều cơ bản cần biết thì cậu vẫn nắm. Cậu nhìn thoáng phía sau lưng, lùi về mấy bước, chạy ra đường lớn vẫn là ưu tiên hàng đầu.
Nhưng lại không ngờ chỉ mới vừa nghiêng đầu một chút đã thấy một bóng người cao to thấp thoáng sau cây, người kia đô con vạm vỡ, loạng choạng, lảo đảo, trên tay còn cầm một vật gì đó trông như bình rượu, quan trọng nhất là tên kia lại đang đi về phía này!
Nói không sợ là nói dối, cậu lùi về sau mấy bước. Nếu là trước kia thì chắc chắn cậu sẽ gọi cho ba, nói ông mau đến đây với cậu hoặc nhờ ông kêu người đến đón. Nhưng giờ đây, Khương Yến Duy hoàn toàn không có ý định này.
Đầu cậu nhanh chóng nhảy số, đứng tại chỗ quan sát vài giây, đúng thật là tên kia đang đi về phía mình. Cậu dùng ít thời gian quan sát xung quanh, trước mặt tối đen, không thấy được điểm cuối, nhưng ở sau thì sáng đèn hơn chút, cậu tờ mờ thấy được xa xa là thành phố lớn, cách đây ít nhất cũng phải ba trăm mét.
Cậu nghĩ một chút, quyết định quay đầu.
Cậu nhặt cục đá nhỏ đề phòng trường hợp xấu rồi đút hai tay vào túi, đi về hướng thành phố theo một con đường khác - tuy rằng con đường này có dài hơn mấy mét nhưng vẫn dẫn tới đường lớn. Lúc sắp đi qua gã đàn ông, bước chân cậu trở nên nhanh hơn, gấp gáp hơn, chỉ cần qua được gã thì mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Người tính không bằng trời tính, ngay lúc này, gã say xỉn đột nhiên nhào tới. Mùi rượu nồng nặc xộc vào khoang mũi Khương Yến Duy, cậu sợ vô cùng, liều mạng chạy về phía trước, vừa chạy vừa hô to: "Cứu tôi với!"
Sau khi giải quyết xong chuyện của Khương Yến Duy, Hoắc Kỳ vẫn còn phải ở lại văn phòng giải quyết một số chuyện rồi mới lái xe về nhà.
Khi đang lái thì anh bỗng thấy bóng người chạy ra từ phía trong đường, phất tay như muốn gọi xe, thoạt nhìn như bị ai đó đuổi theo.
Khu này từng là nhà cũ của một gia đình doanh nghiệp nhà nước, tuổi đời đã được bốn mươi, ai chuyển đi được cũng đều chuyển đi cả rồi, chỉ còn sót lại những loại người không đâu. Hiện tại, đây là nơi hỗn loạn nhất Tần thành, tháng trước vừa xảy ra một vụ dàn dựng cướp bóc. Chuyện là có một thanh niên lái xe ngang qua đây, tình cờ bắt gặp một cô gái đang kêu cứu nên dừng xe, nhưng không ngờ cuối cùng lại bị đè ra cướp sạch.
Chuyện này không những thu hút sự chú ý của truyền thông mà còn gây náo động toàn xã hội, tin tức chỉ vừa lên ít phút mà đã ngập tiếng chửi. Lúc bấy giờ, lượng cảnh sát ở Tần thành áp lực vô cùng, chỉ có thể kiên trì tuyên truyền người dân chú ý, cảnh giác, đồng thời đẩy nhanh tiến độ phá án.
Vì sự việc quá hot, đến cả người chỉ chăm chăm làm kinh tế như anh cũng biết. Thế nên là không có chuyện mọi người trên đường này không biết rồi. Tuy rằng chiếc nào cũng giảm tốc để tránh tông vào người kia nhưng không xe nào dừng lại.
Hoắc Kỳ cũng không phải người tọc mạch, anh bật đèn chuẩn bị chuyển làn, đồng thời cũng nhìn chằm chằm vào thằng nhóc đó, tránh trường hợp nó tạt ngang đầu xe. Không ngờ, tên nhóc vô tình quay đầu lại, chiếc xe vượt mặt buộc nó phải ngoái theo - đó là Khương Yến Duy!
Hoắc Kỳ đạp phanh trong vô thức. Xe đắt thì phanh nhạy, chiếc xe gần như dừng lại ngay lập tức, sừng sững giữa đường. Vài giây sau, xe anh rung lắc dữ dội, kế tiếp lại là một xoàng tiếng chửi vang lên: "Lái xe kiểu đéo thế này? Muốn chết à?"
Hoắc Kỳ nhanh chóng xuống xe, xe bị va chạm từ phía sau. Người lái xe sau cũng đã xuống từ lúc nào, vẻ mặt đau khổ nhìn chằm chằm đầu xe bị hỏng. Lúc nhìn thấy Hoắc Kỳ, hắn không nhịn được xả giọng chửi mắng: "Đi xe sang cũng phải có đạo đức chứ, nhỡ có đụng chết người thì con mẹ mày cũng không trốn được đâu con trai."
Gã say đã sắp đuổi đến nơi và Khương Yến Duy vẫn còn đang chạy về phía trước.
Hoắc Kỳ có hơi lo lắng, anh là người từng trải, suy nghĩ cũng nhanh hơn người khác rất nhiều, hẳn là tên nhóc kia quẹt sáu chục triệu rồi bị đuổi khỏi nhà đây mà.
Anh vội vàng xin lỗi, nhét chìa khoá xe vào tay người đàn ông: "Anh cầm đi, xe của anh tôi chịu trách nhiệm, còn anh thì lái chiếc này đi." Nói rồi, anh chạy đi, vừa chạy vừa báo cảnh sát.
Bên kia, Khương Yến Duy giận sôi máu, chắc chắn là Sao Thuỷ nghịch hành, nếu không thì sao lại xui vậy chứ. Phòng thì bị Quách Sính Đình đập, ba thì thiên vị con khỉ kia ra mặt, nhà thì không có để về, đã vậy bây giờ còn bị một gã đàn ông say xỉn gọi là vợ, cái quần què gì đang xảy ra vậy!
Cậu giơ cao viên đá như muốn ném về phía tên kia, hét lớn: "Con mẹ nó tôi đéo phải vợ ông, tôi là nam, còn không mau cút đi!" Gã đàn ông đã say đỏ mặt, nào đâu nghe hiểu cậu nói gì, gã vừa rống vừa nhào về phía cậu: "Vợ ơi, anh sai rồi, sau này anh không uống nữa, em về nhà với anh đi."
Khương Yến Duy tức giận không còn lí trí, thẳng tay ném cục đá, chửi lớn: "Mẹ nó, tao không phải vợ mày, nếu tao có làm vợ cũng không làm vợ của người như mày!" Vừa dứt lời, Hoắc Kỳ chạy ngược gió lập tức xuất hiện.
Khương Yến Duy chắc chắn rằng mình không có bị điên, rõ ràng là đang tức muốn chết mà bây giờ lại thấy ngại ngùng. Cũng may là Hoắc Kỳ không để ý lắm, anh chạy đến sau gã say, nắm chặt vai hắn.
Khương Yến Duy thấy tuy Hoắc Kỳ cao ráo nhưng lại chẳng hề cường tráng, cởi quần áo ra chắc cũng chỉ như cọng giá đỗ. Không ngờ chỉ vừa chợp mắt đã thấy anh xoay người, dùng một đòn taekwondo quật gã kia bẹp dí rồi khống chế.
Cậu đứng hình tại chỗ, sao lại khoẻ thế này?
Vài giây sau, cậu nghe Hoắc Kỳ nói: "Sững sờ ở đó làm gì, lại đây trói hắn mau!"
Khương Yến Duy vội vàng vâng dạ đáp lời, nhưng ở đây làm gì có dây thừng đâu chứ. Có điều mặt tên bợm rượu này thật gợi đòn quá đi, nghĩ vậy, Khương Yến Duy thẳng thừng cởi thắt lưng ra, đưa cho Hoắc Kỳ: "Cái này được không ạ?"
Hoắc Kỳ nhìn chằm chằm cậu và thắt lưng ít phút rồi xoay người, trói tên kia lại. Khương Yến Duy sờ hai bên ống quần, thấy nó không có vẻ gì muốn tụt xuống mới yên lòng.
Tên này chỉ uống say thôi, hắn bị trói, vừa khóc vừa gào to, nói gì mà vợ ơi đừng bỏ anh, ngoài cái này thì cũng không có gì đáng lo vì hắn có giãy ra được đâu. Hoắc Kỳ xử lí mọi việc rất nhanh, bỏ tên đó một bên rồi đi đến chỗ chủ xe đàm phán, đến khi mọi việc xong xuôi thì cũng vừa lúc cảnh sát đến.
Sau đó, Khương Yến Duy thấy Hoắc Kỳ lái chiếc xe nát kia lại đây.
Dù lúc nãy cậu đang chạy thốc chạy tháo nhưng vẫn thấy cảnh tông xe, kể từ cảnh khoảnh khắc đó cậu đã tự hỏi sao Hoắc Kỳ lại tốt thế chứ, chịu thiệt hư xe mà đến đây cứu cậu. Hoá ra tiếng "chú" cũng không khó gọi đến thế, cậu nói: "Chú Hoắc, thật ngại quá, nếu không thì cháu bồi thường cho chú nha."
"Không cần." Hoắc Kỳ tỏ ý bảo cậu lên xe.
Khương Yến Duy thật sự rất ngại: "Cháu có tiền thật mà, chú đã cứu cháu mà còn phải tốn tiền sửa xe, như vậy không tốt lắm đâu."
Hoắc Kỳ nhìn cậu, "Không có gì. Sao cháu lại ở đây, bây giờ đưa cháu về nhà hay thế nào?"
Đương nhiên là Khương Yến Duy không muốn về nhà nhưng cậu lại không dám nói với Hoắc Kỳ là do mình dùng tiền nên bị đánh, muốn tuyệt giao với ba. Vừa nói đến đã thấy mất mặt, là ba ruột không cần mình nữa đó, không mất mặt sao được? Hai là Hoắc Kỳ mới bán nhà cho cậu, cậu sợ anh khó xử.
Bây giờ cậu cũng không biết phải đi đâu, ở thành phố này, ngoại trừ nhà cậu thì cậu cũng không còn bao nhiêu nơi để đi nữa. Nếu đến nhà ngoại thì chắc chắn ngoại sẽ thương thương, thơm thơm cậu, gọi cậu là cực cưng nhưng đồng thời cũng sẽ gọi điện mắng ba cậu té tát. Hơn nữa cậu của cậu và ông bà ngoại còn ở chung, mỗi lần cậu về, ông cậu đó đều xỉa xói, nói móc rất đáng ghét nên cậu không muốn gặp xíu nào. Vậy nên, lựa chọn đầu tiên- loại.
Còn một nơi khác nữa là nhà Chu Hiểu Văn, đây vốn là một lựa chọn tốt nhưng hai nhà lại quá gần, ở cùng một tiểu khu. Một là không muốn bị ba tìm thấy. Hai là không muốn ông lầm tưởng rằng cậu cố ý ở gần như vậy là đang xuống nước với ông, do đó đây cũng không còn là nơi thích hợp nữa rồi.
Đều loại cả, không còn nơi nào để đi.
Cậu cũng không định làm phiền Hoắc Kỳ, dù sao thì hai người cũng không thân lắm, nghĩ một chút, cậu nói: "Chú chở cháu đến khách sạn nào đó là được."
Hoắc Kỳ luôn kiên nhẫn, dù đã mệt đến mức không muốn nói cười nhưng vẫn chờ cậu đáp lời. Vừa nghe xong, lông mày lập tức nhíu lại: "Cháu có đem chứng minh thư không? Không có là không ở lại được đâu."
Lúc chiều, khi trả tiền nhà xong, Khương Yến Duy đã đưa toàn bộ giấy tờ cho Chu Hiểu Văn giữ thì làm sao mà còn chứng minh thư chứ. Khương Yến Duy vò đầu, thiệt là xui xẻo quá đi.
Hoắc Kỳ đã thu hết vẻ mặt của Khương Yến Duy vào mắt, không cần nói anh cũng biết cậu đang nghĩ gì, anh lại không định vạch trần. Tuy rằng anh không chào đón người ngoài đến nhà lắm nhưng Khương Yến Duy thì chắc là không giống lắm, ít nhất là với người ngoài, anh sẽ không không chần chờ đạp phanh xe như vậy, "Ừm... hay là đến nhà chú?"
Trong phút chốc, mắt Khương Yến Duy sáng rực lên. Cậu đã sớm biết rằng, ở thành phố này, ngoại trừ nhà Hoắc Kỳ thì dù cậu ở nơi nào, ba cậu cũng sẽ tìm ra được. Tuy cãi nhau nhưng cậu chắc rằng ba sẽ không để cậu ở ngoài quá lâu. Tiếc là không lâu sau, cậu lại gạt bỏ ý định này, đây không phải là gây thêm phiền phức cho Hoắc Kỳ sao? Dù sao thì Hoắc Kỳ cũng đã giúp cậu rất nhiều rồi.
Cậu xua tay: "Không cần đâu, chú đưa cháu đến Nhất Trung đi, cháu có chỗ ở rồi." Cậu nghe bạn học nam trong lớp nói gần đó có một chỗ cho mướn phòng trọ không cần chứng minh thư, đã có khá nhiều cặp đôi vào đó rồi.
Nếu mọi người có thể vào thì hẳn là cậu cũng có thể đi ha.
Cậu chắc nịch: "Đến Nhất Trung là được rồi. Cảm ơn chú."
Hoắc Kỳ là người không hay miễn cưỡng người khác, đã nhận được câu trả lời rồi thì lái đến đó thôi. Đêm đến, Tần thành không bị kẹt xe nên không lâu sau, hai người đã đến Nhất Trung. Hoắc Kỳ giảm tốc, Khương Yến Duy tìm được căn nhà mà người bạn kia nói rất nhanh. Cậu bảo anh dừng xe: "Đến đây là được rồi."
Xe vừa dừng, Khương Yến Duy đã nhảy xuống, Hoắc Kỳ cũng xuống theo, cau mày nhìn cổng nhà nghỉ -- khoan hãy nói bên trong thế nào nhưng chỉ mới nhìn bên ngoài đã thấy nơi đây không sạch sẽ, không an toàn. Anh hỏi: "Cháu chắc chắn?"
Thật ra Khương Yến Duy cũng rất lo lắng, cậu sợ mình sẽ không chịu nổi nhưng bây giờ không được cũng phải được, cậu xua tay: "Được mà chú, hẹn gặp lại."
Vừa dứt lời đã chạy đi, Hoắc Kỳ cũng không lên tiếng giữ cậu lại, điều này làm cậu thở phào nhẹ nhõm.
Đến quầy thu tiền thì thấy một cô gái đang trực ban, cô nhìn cậu một cái rồi hỏi: "Nghỉ chân sao? Sáu mươi một đêm.", Khương Yến Duy hỏi lại: "Cần chứng minh thư không?" Thấy đối phương trả lời, cậu chỉ giao tiền rồi đi.
Cô gái tắt máy, dẫn cậu đến phòng. Đường bên trong hẹp hẹp, tối tối, ngăn cách giữa các phòng chỉ có vách gỗ mỏng, cô gái chỉ vào nhà vệ sinh ở cuối đường: "Dùng chung, tắm được, tự canh cửa." Nói rồi thì mở cửa phòng bên trái, bật đèn lên cho cậu: "Phòng này đi, trả phòng trước 12 giờ sáng mai."
Vừa dứt lời đã đi mất.
Khương Yến Duy ép mình bước vào. Xộc vào mũi cậu là mùi ẩm mốc, giống mùi quần áo chưa khô đã xếp lại. Cậu cắn răng đi mở cửa sổ cho bay mùi nhưng không ngờ phòng này không có cửa sổ. Cậu chỉ còn cách đóng cửa, ngồi thẩn thờ, chỉ một đêm thôi, ngày mai có chứng minh thư là ổn rồi.
Ít phút sau, phòng bên cạnh truyền ra tiếng thở dốc, một người đàn ông lớn giọng rên rỉ: "Cục cưng của anh giỏi quá!" Cậu đang liêm diêm thì bị làm cho giật mình tỉnh lại. Sau đó, âm thanh bên cạnh không chút lưu tình chạy vào tai cậu.
Rồi sao ngủ?
Nói thì điêu nhưng từ nhỏ tới lớn, Khương Yến Duy chưa chịu cảnh nào đáng sợ như cảnh này, cậu vừa chửi thầm trong lòng vừa cắn răng chịu đựng. Mà không ngờ, bên phải cũng bắt đầu vang lên loại âm thanh đó, hai bên như đang ganh đua, thi nhau rên rỉ mỗi lúc càng lớn. Còn gặp những vách gỗ này không hề chắc chắn, cậu cứ thấp thỏm lo sợ chúng sẽ ngã, đè chết cậu luôn.
Qua hai phút, Khương Yến Duy đã không còn chịu nổi nữa, cậu mở cửa chạy ra ngoài - cậu thà ngồi trước cổng trường một đêm còn hơn ngồi ở đây một tiếng.
Không ngờ vừa ra cửa đã thấy chiếc xe bị đụng nát đang đậu sừng sững, Hoắc Kỳ cũng không ngại lạnh, đang dưa vào đầu xe hút thuốc. Có lẽ là nghe tiếng động lạ nên anh ngẩng đầu lên. Khương Yến Duy định mở miệng giải thích mấy câu nhưng lại nghe anh nói: "Đi thôi, về nhà chú."
Lời của Cụt: Cụt lười beta quá, khi nào có hứng sẽ beta sau, bạn nào thấy lỗi gì thì cmt cho Cụt biết nhé. Cảm ơn mọi người nhiều kaka.
Danh Sách Chương: