Biên tập: Măng Cụt
Con trai đã lớn nhưng vẫn không khiến người ta bớt lo. Sáng thứ hai, Khương Đại Vĩ thấy trên bàn ăn không có ai, mở miệng hỏi: "Yến Duy đâu? Còn chưa rời giường nữa sao?"
Dì Lâm bưng bát cháo đi ra, đáp: "Đã đi học hơn một tiếng trước rồi."
Khương Đại Vĩ đau đầu. Hơn bốn mươi tuổi, ông lầm lỡ ngoại tình, không ngờ vừa quay đầu thì vợ đã không còn là vợ, con trai cũng không còn là con trai. Thôi thì không nói đến vợ, bây giờ có nói cũng đã trễ rồi, còn con trai. Thành tích thằng nhóc này trước giờ không đổi, nghịch ngợm gây sự là chuyện bình thường. Bây giờ, kinh nghiệm mấy chục năm đời người nói cho ông biết, ngày hôm nay ông nhất định phải nói chuyện với nó.
Quan trọng là hai ngày tới còn phải tổ chức tiệc đầy tháng cho Khương Yến Siêu, lỡ như thằng nhóc này không biết điều mà quậy ầm lên trước mặt người khác thì sẽ có chuyện.
Không có hứng ăn cơm, ông đứng dậy mặc áo khoác lái xe đến trường học, Khương Yến Duy tính khí thất thường, gọi điện thoại cũng như không. Linh tính mách bảo ông hôm qua vừa cãi nhau, hôm nay chắc chắn sẽ chơi trò tránh mặt.
Nhưng Khương Đại Vĩ cũng không ngờ đúng là hôm nay Khương Yến Duy có ý này thật. Ông đứng trước cổng trường đợi thằng nhóc này nửa tiếng, nó thì bảo Chu Hiểu Văn chuyển lời, "Cậu ấy bận học." Thật ra thì lúc nói Chu Hiểu Văn đã sửa lại một chút rồi, còn nguyên văn lời nói của Khương 一bị chọc tức一Yến Duy là: "Ông ta đến xin lỗi? Đã muộn rồi! Ông đây bận học, chẳng lẽ ổng không biết nặng nhẹ sao?! Gọi ra rồi sau này thi không tốt thì là lỗi của ai?"
Chu Hiểu Văn vừa nói vừa nhìn sắc mặt ông, Khương Đại Vĩ vô cùng mệt, may là còn biết tốt xấu nhờ Chu Hiểu Văn trông chừng Khương Yến Duy, tránh làm cậu tức giận. Thằng nhóc này từ nhỏ đã nghịch ngợm gây sự, trừng mắt tất báo, tới mẹ nó còn nói nó không dễ chọc, đặc biệt là lúc tâm tình không tốt sẽ gây chuyện.
Khương Đại Vĩ bắt đầu đi vào trọng điểm, nhờ Chu Hiểu Văn nhắn nhủ: "Nói cho nó để nó yên tâm, căn phòng kia chú không đụng tới, ngày hôm qua là chú sai, vừa muốn làm đã tự quyết, không để ý tới cảm nhận của nó. Chú hứa với nó về sau sẽ không như vậy nữa, nói nó đừng giận."
Lòng Chu Hiểu Văn nặng trĩu, nếu như Khương Đại Vĩ không thích Khương Yến Duy thì mắc gì mỗi ngày đều quan tâm cậu còn nếu mà ổng thích Khương Yến Duy thật thì tại sao lại không cố gắng bù đắp.
Nhưng cuối cùng thì lời y muốn nói lại không thể thốt ra miệng, chuyện này không khác gì thói quen quá trớn của ba y, khuyên không được. Y đi bộ một lúc thì đến sân tập phía sau trường. Đứng từ xa đã thấy Khương Yến Duy, tên kia đang ngồi trên tường rào hút thuốc, bị sặc mất hồn mất vía, ho như muốn bay cả phổi. Chu Hiểu Văn thấy vậy thì la: "Muốn chết hả?" rồi vội vã bước tới chân rào, thấp giọng mắng: "Đi xuống! Mày muốn lão Chu thấy hay sao! "
Lão Chu là thầy chủ nhiệm của bọn họ, dáng dấp rất giống lão Lương mỗi ngày bình luận trong chương trình "Tinh quang đại đạo"(*) chiếu trên TV, có điều lão Lương người ta là khen người khen ra hoa còn lão Chu là mắng người mắng ra cao độ(*). Đã là học sinh Nhất Trung thì không ai nguyện ý rơi vào tay ổng, thấy ổng chạy còn nhanh hơn chó.
(*) Dịch ra là "Đường đến danh vọng", là một chương trình có thật ở Trung Quốc.
(*) Ý là ông này mắng rất nhiều.
Lão Chu tự ổng có cách của ổng, ổng rất thích đứng ở tầng cao nhất của trường, cầm kính viễn vọng nhìn xung quanh. Tầm nhìn chỗ đó cực kì tốt, là nơi yên tĩnh, ai ai dù là cầm tay chạy bộ trên sân trường hay đùa giỡn mấy em gái lớp dưới cũng đều không tránh khỏi con mắt tinh tường của ổng.
Kết cục thế nào ấy hả? Chu Hiểu Văn chưa nghĩ đã run. Y nhìn Khương Yến Duy một cách thương cảm: "Nè, Yến Yến, mày muốn chết cũng phải chết cho cao cả, còn chết vì bị lão Chu bắt thì quân ta buồn, quân địch vui(*) đó nha!"
(*) 亲者痛仇者快: Thân giả đau thù hận giả khoái
Khương Yến Duy nghe mắc mệt, quay sang lườm y một cái rồi lắc chân, thân thủ lưu loát nhảy xuống, tiện tay ném bao Trung Hoa(*) cho Chu Hiểu Văn: "Lấy ở chỗ lão Vương nửa bao. Khó hút muốn chết."
(*) Tên một loại thuốc lá.
Nghe xong, Chu Hiểu Văn mò trong bao, tiện tay lấy cây còn lại ra hút. Khương Yến Duy lấy áo khoác đồng phục trải xuống đất, duỗi thẳng hai chân, ngồi dựa tường ngẩn người. Chu Hiểu Văn đi chen lấn ngồi cùng cậu, hỏi Khương Yến Duy: "Ê, hình như ba mày hối hận rồi đó, nếu không mày mềm mỏng với ổng chút đi, đều là người một nhà cả, nhường nhịn một chút đi ha? "
"Mắc mớ gì?" Khương Yến Duy bất chấp nói: "Ông đây là bọ hung, muốn đi thì phải lăn, ổng dựa vào cái gì mà bắt tao đứng dậy!"
"Nhìn ví dụ của mày đi, không có tiến bộ gì hết." Chu Hiểu Văn có chút khiết phích, ghét bỏ nhíu mày, "Vậy giờ mày tính sao? Không để ý tới ổng thiệt luôn?" Chu Hiểu Văn kể lại cuộc nói chuyện của y với Khương Đại Vĩ, thuận tiện đáng thương hoá dáng vẻ người cha ruột này.
Khương Yến Duy không lên tiếng.
Chu Hiểu Văn sao không hiểu cậu được. Từ nhỏ đã biết leo lên cổ ba, trước khi ông ngoại tình, đụng một chút là ba ơi ba hỡi, quan hệ hai bên rất tốt. Lại nói, dưới góc nhìn khách quan của y, Khương Đại Vĩ quá trớn là không đúng nhưng đối với việc con trai làm ầm ĩ vẫn là im lặng. Hơn nửa năm đó, dù Khương Yến Duy gây bao nhiêu chuyện để Quách Sính Đình không qua được cửa, Khương Đại Vĩ cũng không làm gì Khương Yến Duy, nhìn là biết ông đang bao che cho cậu.
Đừng nói Khương Yến Duy theo mẹ mình gây sự, nếu người lớn đã làm không đúng thì lấy lí do gì để bắt con nít cũng phải sai theo mình. Chưa kể bây giờ mẹ Khương Yến Duy cũng đã ở lại Bắc Kinh, trong thời gian ngắn sẽ không về, Khương Yến Duy cũng không còn ai để nương tựa.
Y nghĩ nghĩ rồi khuyên một câu: "Đừng như vậy chứ, chuyện này tốt nhất là nên mắt nhắm mắt mở, ông ta xin lỗi rồi, Khương Yến Siêu cũng đã sinh ra, mày cũng đâu có đem nó nhét lại được, đúng không?!"
Tâm tình Khương Yến Duy có chút buông lỏng, ừ một tiếng, không nói nữa.
Khương Đại Vĩ rời khỏi trường học nhưng không trở về công ty mà lái xe thẳng đến hào viện Tần thành.
Nói một chút về Tần thành, đây là nơi giao nhau của ba tỉnh, giao thông thuận lợi, kinh tế phát triển, đặc biệt là ở trung tâm thành phố còn có một hồ nước tự nhiên siêu to không lồ gọi là hồ Tần thành, không khói bụi, cảnh sắc đẹp, chắc chắn là một nơi tốt.
Đương nhiên là một khoảng đất bên hồ Tần thành cũng đã trở thành con đường hoàng kim ở đó. Từ đầu thế kỉ, bất động sản bắt đầu thịnh vượng, các nhà bất động sản đã xây dựng thế lực trên biển, ra sức giành giật địa bàn xung quanh, đây không chỉ là vấn đề tiền bạc mà còn là vấn đề về thực lực và địa vị.
Có lẽ những người cấp cao ở Tần thành ít nhiều gì cũng đã có nhận thức chung, ở bên này luôn nghiêm cấm việc khai phá nên nhóm thương sản đều thất bại nặng nề đến mức phải trở về, mãi cho đến khi Hoắc Kỳ xuất hiện.
Người này vừa ra tay đã có được mảnh đất tốt nhất ở hồ Tần thành, từ đó bắt đầu xây dựng hào viện Tần thành. Chỉ tiếc, Hoắc Kỳ là người điệu thấp(*), không trong vòng hỗn loạn, cũng không kết giao bạn bè, quanh năm bận bịu công tác, mặc dù đã trở thành nhân vật huyền thoại trong giới thương nhân ở Tần thành nhưng người biết hắn cũng không nhiều. Người ta chỉ có thể dựa vào thành tựu của hắn mà suy đoán, người này tám hẳn có bối cảnh rất lớn, chắc chắn là phía trên có người chống lưng.
(*) Không bộc lộ (tài năng, khả năng) bản thân, sống khiêm nhường, khiêm tốn.
Có điều không ai ngờ tới Khương Đại Vĩ lại quen biết Hoắc Kỳ, ngoài ra không chỉ quen biết lại còn khá thân thiết.
Bây giờ hào viện Tần thành còn chưa xây xong, xe lái qua chỉ nghe tiếng ầm ầm ù cả tai. Khương Đại Vĩ đến chỗ bụi bặm bên trong, tạm thời dừng xe sau đó đi xuống nhìn trợ lý Bành Việt, hỏi: "Ông chủ các cậu đâu?"
Bành Việt chỉ tay về phía xa xa: "Thấy không, vừa mới qua công trường kiểm tra một chút, đã về rồi kìa!"
Khương Đại Vĩ quay đầu, híp mắt nhìn theo hướng đó, không lâu đã thấy Hoắc Kỳ đứng giữa một đám người. Đây không phải là do ánh mắt ông tốt, đây là do tên đó lớn lên thật sự quá đẹp. Không phải đẹp kiểu mắt nhỏ, môi đỏ thịnh hành ngày nay mà là kiểu Trung Quốc cổ điển, trắng nõn tuấn tú, anh tuấn kiên cường, từ trong ra ngoài, từ đầu đến chân, cho dù toàn thân mặc đồ lao động, đầu đội mũ bảo hộ cũng tản ra một cỗ nhã trí(*).
(*) Tao nhã, trí thức.
Ông là đàn ông thô, không hiểu thơ từ ca phú, nhưng lại nhớ tới một câu năm đó Quách Như Bách đánh giá mẹ Hoắc Kỳ -- không phải "Sắc như xuân hoa"(*) mà là "Thanh phong minh nguyệt"(*) đại khái chính là ý này.
(*) Hiểu đơn giản là chỉ người xinh đẹp như hoa mùa xuân, thường được dùng để miêu tả con gái.
(*) Hiểu đơn giản là chỉ người thanh lịch, nhìn vào có cảm giác yên bình.
Hoắc Kỳ cũng thấy ông, đám người xung quanh tản đi rất nhanh, anh lại đây một mình, trước gọi một tiếng "Anh Khương" rồi nói: "Bên ngoài rất bụi, vào nhà nói chuyện đi."
Bành Việt đã pha trà từ sớm, Hoắc Kỳ không phải người nóng tính nhưng nếu là việc liên quan đến cha ruột, anh lại không kiên nhẫn được, vừa vào nhà đã hỏi: "Ba em... Ông ấy đồng ý không?"
Khương Đại Vĩ trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, nói: "Anh hẹn chú Quách bên kia rồi, lúc đầu ông ấy không chịu, có lẽ là do Minh Nguyệt nói muốn đến đây chơi nên mới đồng ý. Tiệc đầy tháng hôm đó, bốn giờ chiều anh sẽ phái người đi rước ông ấy, chú muốn nhìn thấy ổng trước hay là muốn tìm cơ hội trong tiệc rượu?"
Khương Đại Vĩ bất ngờ thấy Hoắc Kỳ xưa nay bình tĩnh, cẩn thận bây giờ lại run tay. Có lẽ anh muốn che giấu việc này nên uống một hớp nước rồi mới nói: "Thông qua tiệc rượu đi." Nói không chừng lúc đó Quách Như Bách đã sớm rời đi. Câu nói này hai người đều hiểu, nhưng không ai nói ra.
Khương Đại Vĩ lúc mười mấy tuổi đã biết Quách Như Bách, khi đó Hoắc Kỳ mới có ba, bốn tuổi, mỗi ngày đều chơi đùa trên người Quách Như Bách, có ai lại nghĩ ông trời trêu ngươi, bây giờ hai người cha con muốn gặp mặt cũng khó! Nghĩ đến Khương Yến Duy, trong lòng không khỏi có chút mềm mại, cha mẹ ly hôn, con cái là người chịu nhiều tổn thương nhất.
Ông gật đầu, đứng lên: "Tốt lắm, chuyện này đã bàn xong, đến lúc đó anh sẽ sắp xếp."
Năm giờ rưỡi chiều, Khương Yến Duy tan học. Vì Khương Đại Vĩ đã đặc biệt đến đây một chuyến xin lỗi nên tâm trạng Khương Yến Duy cũng không quá tệ, cậu chuẩn bị đến nhà Chu Hiểu Văn làm bài tập một chút, sau đó sẽ về ăn tối.
Về sớm cũng không ích gì, ba cậu chưa về, một mình cậu ở nhà mắt to trừng mắt nhỏ với Quách Sính Đình, cậu sợ nhịn không được muốn đánh nhau, dù sao cũng không phải cậu chưa từng làm chuyện này.
Xe lái vào tiểu khu không lâu, đường có đi ngang nhà cậu, lúc đầu Khương Yến Duy không định xuống, ai ngờ lại nghe Chu Hiểu Văn hỏi: "Nhà mày định trang trí hả? Sao nhiều công nhân như vậy?"
Khương Yến Duy quay đầu nhìn nhà cậu một chút, hô lên: "Dừng dừng dừng, mau dừng!"
Tài xế bị bị cậu làm hết hồn, lập tức phanh xe, Khương Yến Duy không chờ xe dừng hẳn đã chạy xuống, Chu Hiểu Văn đầu óc mơ hồ theo cậu xuống xe, hỏi: "Làm sao vậy? Mày chạy nhanh như vậy làm gì?"
Không lâu sau đã nghe tiếng Khương Yến Duy nổi giận gầm bên trong: "Đệch mẹ cô, Quách Sính Đình, ai cho cô đụng vào phòng tôi!"
Chu Hiểu Văn vừa nghe câu này đã biết hỏng rồi. Y một bên hốt hoảng đưa điện thoại cho tài xế, dặn: "Gọi điện thoại cho chú Khương nhanh lên, nói nhà sắp có chuyện chết người.", một bên vội vã đi vào theo, thuận tiện đi ngang qua vườn hoa lấy cái xẻng -- bên trong chỉ có hai người, bọn họ đánh nhau thật không đúng lúc.
Lúc đi vào y cũng sợ hết hồn. Có lẽ là đang đổi phòng, Quách Sính Đình kêu người đem đồ đạc của Khương Yến Duy xuống lầu dưới, nhà cậu khá lớn, bên trong vừa có đồ của Khương Yến Duy vừa có đồ mẹ cậu để lại, nhiều đến mức chất thành đống đầy phòng khách, nhìn rất bừa bộn.
Khương Yến Duy đứng giữa đống đồ, la Quách Sính Đình, đâu đó còn nghe thấy tiếng khóc nhỏ như muỗi của Khương Yến Siêu.
Tất nhiên là Quách Sính Đình không muốn con trai bị doạ nhưng Khương Yến Duy lại nói chuyện quá khó nghe nên không khỏi nhíu mày nói: "Khương Yến Duy, mày nói chuyện như vậy đó hả? Lại dám mắng người lớn. Mẹ tao làm sao? Mẹ tao là bà ngoại mày đó, đúng là đồ thiếu gia giáo!"
Nếu Khương Yến Duy nhận người bà này thì cậu sẽ không nháo, còn đằng này, cậu chỉ thẳng vào bà già kế bên, mở miệng đáp trả: "Bà ngoại cô á! Bà ngoại tôi họ Triệu, ông ngoại tôi họ Vu, còn bà ta họ gì? Hơn nữa, bà ta sinh con gái làm tiểu tam, lên đại học đã biết ve vãn chồng người khác, ai không gia giáo biết liền!"
Bà Quách không ngờ cậu sẽ nói như vậy, tức đến cháu cũng không muốn dỗ, chỉ thẳng vào mặt Khương Yến Duy, mở miệng mắng: "Cái thằng ranh này, mày nói ai đó!"
Khương Yến Duy làm sao có thể buông tha bà ta được? Cậu đi thẳng đến trước mặt bà ta, nói: "Ai xấu hổ thì tự biết! Chỉ có bà mới không biết ngại đứng đây, người ngoài nhìn vào cũng không nghĩ tới bà là mẹ vợ, còn tưởng là bà mang theo chồng đến chăm con gái ở cữ đó! Bà nghĩ rằng bà ở đây, mỗi ngày ra vẻ đứng đắn dẫn con gái đi dạo quanh tiểu khu là hay hả, tôi nói cho bà biết, không chỉ tiểu khu mà là toàn bộ Tần thành đều biết chuyện hư hỏng của con gái bà, đẹp đẽ gì đâu, tôi nhổ vào! Đúng là không biết xấu hổ!"
Trước kia Khương Yến Duy chỉ tranh cãi văn minh với Quách Sính Đình, chưa bao giờ nói chuyện thô tục như thế. Quách Sính Đình không sao còn bà già kia thì liếc cậu một cái, thở không ra hơi.
Quách Sính Đình cũng hết hồn, vội vã ôm mẹ mình, kêu dì Lâm đỡ bà ngồi ghế sô pha, thái độ với Khương Yến Duy càng không khách khí -- bình thường cô đã nhịn không ít, bây giờ đã sinh con trai, tự nhiên sẽ trở lại như xưa. Thấy mẹ mình thở hổn hển, cô đi đến chỗ đám công nhân, mắng: "Thất thần cái gì? Xem trò vui hả, còn muốn có tiền hay không, đập nhanh lên!"
Khương Yến Duy không nghĩ ả sẽ làm như vậy, tức giận hét lên: "Mày dám! Có tin ông đây giết mày không!"
Quách Sính Đình ngược lại là nở nụ cười: "Làm sao lại không dám! Đập! Đập ngay bây giờ tao, tao trả thù lao gấp đôi. Khương Yến Duy, hôm nay tao sẽ cho mày biết, tao là nữ chủ nhân của cái nhà này, phòng này tao muốn để đâu thì để, mày chỉ có thể nghe theo, không có quyền phản đối! Hơn nữa, căn phòng này ba mày cho phép tao trưng dụng(*) rồi. Tụi bây đập đi!"
(*) Tạm lấy, tạm sử dụng.
Ả vừa dứt lời, trên lầu liền phát ra tiếng ầm ầm. Khương Yến Duy vừa nghe đã cuống cuồng muốn xông lên đó, phía trên toàn là công nhân, lơ như bị cái gì va vào, chết là cái chắc. Chu Hiểu Văn vội ôm chặt cậu, không cho lên. Mặt khác, âm thanh phía trên càng lúc càng lớn, Khương Yến Duy giãy dụa càng dữ dội, cổ họng cậu nghẹn ắng lại, Chu Hiểu Văn cũng chỉ có thể nghe mấy câu: "Nhà tôi! Nhà của tôi!"
Y nghe vậy trong lòng cũng khó chịu, có lẽ đối với Khương Yến Duy thì chỉ có căn phòng đó mới là nhà của cậu mà thôi.
Âm thanh đùng đùng ngày càng lớn, cơ thể Khương Yến Duy dần buông lỏng, bây giờ cậu đi lên cũng đã muộn rồi, đã không giữ được gì. Chu Hiểu Văn bức bối trong người, không nhịn được khuyên cậu: "Yến Duy, đừng khóc, dọn dẹp một chút đồ đến nhà tao ở ha."
Có điều y không ngờ tay mình vừa thả lỏng, Khương Yến Duy đã khom người đứng lên, đẩy y qua một bên. Cậu vọt đến chỗ Quách Sính Đình nhanh như chớp, đi ngang qua ghế sô pha còn tiện tay lấy cây gãy ngứa ném về phía ả, một câu cũng không chửi, chỉ một lòng một dạ đánh người.
Cậu là một đứa trẻ to xác còn Quách Sính Đình chỉ là một người phụ nữ sau sinh thì làm sao chạy thoát, ả mới đi vài bước đã bị tóm lại, Khương Yến Duy ra tay vừa nặng vừa tàn nhẫn, ả la hét om sòm. Dì Lâm không muốn dính líu tới họ nên đã đi chỗ khác từ lâu. Bà Quách không nhớ việc vờ khó chịu nữa, chỉ biết vội vã chạy lại cứu con gái.
Vì vậy, Khương Đại Vĩ vừa vào nhà liền thấy một màn này, trong nhà bừa bộn, Khương Yến Siêu khóc muốn rách cổ họng, Khương Yến Duy ở sát bên Quách Sính Đình, Chu Hiểu Văn và mẹ vợ ông đang cố gắng túm cậu lại, một người hô lên: "Giết người, giết người!", một người khuyên: "Buông tay, con mẹ này đáng để mày làm vậy sao?"
Khương Đại Vĩ quả thực muốn bệnh tim, la lên một tiếng: "Dừng tay!". Trong chớp mắt, bốn người trước mặt liền dừng lại, Chu Hiểu Văn giật mình ngã xuống đất để lộ Quách Sính Đình và Khương Yến Duy. Khương Yến Duy đang đè ả xuống đánh.
Nghe tiếng này, sức lực hai tay Khương Yến Duy liền yếu đi, Quách Sính Đình ngay lập tức đẩy cậu ra, khóc lóc chạy về phía Khương Đại Vĩ, cũng là ngay lúc đó lại nghe tiếng Chu Hiểu Văn hét lên: "Bà làm gì đó!". Nhìn qua thì thấy bà Quách đã đi đến cầm lọ hoa từ lúc nào, thẳng tay ném vào đầu Khương Yến Duy.
Rầm một tiếng!
Chu Hiểu Văn vừa hô lên, Khương Đại Vĩ trợn tròn mắt, đẩy Quách Sính Đình ra xông về phía trước.
Khương Yến Duy quơ tay trước mặt bọn họ, đương nhiên là còn đứng vững. Hai hàng máu tươi dần chảy xuống, thế giới trước mặt cậu đỏ như máu, ai cậu cũng không quan tâm, chỉ chăm chăm nhìn Khương Đại Vĩ, chậm rãi phun ra vài chữ: "Khương Đại Vĩ, ông hay lắm!"
Danh Sách Chương: