• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đế Quân vừa xuất hiện, cả thiên triều vội hành lễ.

"Nay ta xem ý trời, thấy có xuất hiện dị tượng, không hiểu là điểm lành hay điểm xấu." Đế Quân từ tốn nói.

"Bệ hạ, chúng thần đã xem qua thiên văn, ngũ tinh sắp giao hội." Một vị thần ở dưới nói.

"Lập tức truyền tin đi khắp Thánh Toạ đại lục, dù là với ma thần hay Âm phủ đều phải chuẩn bị, có thể Ma Đế đã quay trở lại, sắp có hành động." Lời nói vừa dứt, cả đại điện đều quỳ xuống vâng lệnh.

...

Yêu Thế Huệ dạo gần đây nhận được tin của Lý Dự về sự xuất hiện của Khương Húc Nguyệt, nàng không ngờ Cửu muội hai người này cũng quen biết nhau, lại nghe những kế sách mà đối phương đưa ra, trong lòng không ngừng thán phục, đây là phượng hoàng của Nam Hải a.

"Thuý Anh, ngươi đang làm gì thế?" Bên ngoài truyền đến tiếng nói dịu dàng.

Yêu Thế Huệ cũng đã quen với sự xuất hiện đột ngột, nàng nhẹ nhàng giấu lá thư vào trong người, động tác rất tự nhiên, nàng ngẩng đầu mỉm cười với đối phương, thấy bụng Trịnh Tú cũng đã hơi lớn, vội đứng dậy đỡ nàng ngồi xuống, "Tỷ tỷ không nên ra ngoài nhiều, đường trơn trượt, mà lại dễ nhiễm phong hàn."

"Ngươi so với ma ma còn lắm chuyện hơn." Trịnh Tú mỉm cười nói.

Yêu Thế Huệ nhướng mày cười không nói, cẩn thận lấy chăn đắp lên đùi nàng, chợp nhìn thấy con bồ câu ở ngoài cửa, ánh mắt lay chuyển, sau đó nói với Trịnh Tú, "Muội ra ngoài cho bồ câu ăn, tỷ tỷ ở trong này nghỉ ngơi."

"Ừm." Trịnh Tú cũng đã quen với đàn bồ câu của nàng, tiếp xúc một đoạn thời gian, nàng phát hiện Yêu Thế Huệ không như những gì nàng từng nghĩ, thấy tính nàng lương thiện, thường xuyên thấy nàng cho đàn bồ câu ăn cũng không thấy kì quặc gì.

Yêu Thế Huệ đi ra bên ngoài, gọi con bồ câu kia bay đến, đây là bồ câu giữa nàng và Cửu muội.

Nàng mở thư ra xem, sửng sốt không thôi, Cửu muội nhanh như thế đã có thể tìm một nơi cung cấp nguyên liệu sắt đồng làm vũ khí, áo giáp, vấn đề còn lại là các nàng tìm người đúc rèn là được.

Cảm giác Cửu muội chính là quý nhân của nàng.

Yêu Thế Huệ đem toàn bộ thư đốt thành tro bụi ở lò than, mới yên tâm quay trở về. Thấy mùa đông trời tối rất nhanh, nàng mới lượn lờ một lúc, đã thấy đã đến lúc phải thắp đèn.

"Mau đi ngủ đi, ta mệt rồi." Tối đến, Trịnh Tú dụi mắt nói, vỗ một bên gối với nàng, hoàn toàn khác xa với những ngày đầu xa cách, khiến Yêu Thế Huệ ngẩn ngơ.

"Tỷ tỷ, bụng của người ngày càng lớn hơn." Yêu Thế Huệ mím môi nói.

"Ừm." Trịnh Tú rũ mi xuống, xoa nhẹ bụng mình.

"Hay là, từ mai muội chuyển sang nơi khác, kẻo lúc ngủ lại chạm đến bụng tỷ." Yêu Thế Huệ do dự nói, nàng một chút cũng không muốn, nhưng lại sợ mình khi ngủ bất cẩn chạm vào.

"Ý ngươi là sao?" Trịnh Tú nhíu mày nói.

Yêu Thế Huệ mấp máy môi, ánh mắt thành thật nhìn nàng, "Chỉ là sợ tỷ bị thương thôi mà."

"Ngươi đang chê ta chiếm giường ngươi rồi?"

Yêu Thế Huệ giật nảy mình, mở to mắt nhìn đối phương, nàng ước còn không được, cớ sao lại chê, vội lắc đầu, "Không, không có, nhưng nếu tỷ không thấy gì thì chúng ta —"

"Từ Thuý Anh, ngươi nếu như không cảm thấy thoải mái, cứ nói thẳng, ta sẽ đáp ứng ngươi."

"Nào có." Yêu Thế Huệ rụt cổ lại, đối phương là tức giận rồi? Nàng rõ ràng là có ý tốt hỏi han a.

"Không có chuyện gì nữa thì mau ngủ đi." Trịnh Tú thấy nàng đáng thương nhìn mình, tâm lại hạ xuống, nằm quay sang một bên.

Nàng vì sao lại tức giận? Lẽ nào mang thai khiến tính khí trở nên tệ hơn?

Trịnh Tú còn đang day dứt hối hận, Yêu Thế Huệ lại đang lúng túng, thấy nàng lạnh lùng xoay lưng lại với mình, tay không tự chủ vươn đến chạm vào gáy tóc nàng.

"Trịnh Tú, muội xin lỗi."

Trịnh Tú bị nàng chạm đến rụt cổ lại, kinh ngạc quay đầu nhìn đối phương, "Ngươi vừa gọi ta là gì?"

"Hoàng Hậu, là Hoàng Hậu." Nàng nhận ra mình lỡ lời, vội vàng sửa sai.

Trịnh Tú mím môi không nói gì, cũng không truy cứu chuyện này, chỉ nằm xuống. Yêu Thế Huệ thấy nàng tha thứ cho mình, tâm lại vui vẻ.

Chỉ là nàng không biết, tiếng gọi vừa nãy vô tình khiến cho trái tim của Trịnh Tú nhảy cẫng lên, tâm trạng của nàng không biết vì sao cũng tốt hơn.

...

"Ừm." Kiến Nguyệt ngồi ở trên tầng mây, cau mày nghiền ngẫm bàn cờ ở trước mặt.

"Kiến Nguyệt, đi bước này này." Bánh Bao ở một bên không nhịn được nhỏ giọng mách nước.

"Nhắc cho nàng ấy, nghĩa là lát nữa cũng sẽ phải chịu phạt chung." Bạch Tinh tung quân cờ trên tay.

Bánh Bao nghe thế, rụt cổ lại ngồi sang một bên, Kiến Nguyệt trừng mắt, thầm mắng nó không có bản lĩnh, sau đó mới hạ một nước cờ xuống.

"Ha, đồ ngốc." Bạch Tinh bật cười, lập tức ăn tướng của nàng, "Ta thắng rồi."

"Người gọi ai là đồ ngốc?" Kiến Nguyệt sắc mặt u ám liếc nàng, xoay người quay đi chỗ khác.

"Ơ?" Bạch Tinh mở to mắt, mấp máy môi, hoang mang nhìn nàng.

Thế là Kiến Nguyệt thành công đổi trắng thay đen, ngược lại người thắng phải dỗ dành người thua, "Em vì sao lại bất công với ta thế?"

Bánh Bao bĩu môi khinh bỉ, đồ không có tiền đồ.

Kiến Nguyệt không nói gì, chỉ kéo tay Bạch Tinh ra, sau đó chui vào trong lòng nàng ngồi, vuốt ve bờ môi đối phương.

"Nguyệt nhi chỉ đối tốt với người ngoài, lại không thương ta." Bạch Tinh bĩu môi, ngữ khí oán trách.

"Vậy làm thế nào mới là thương Thái nhi? Người muốn gì em cũng sẽ đáp ứng mà, chỉ là người lại chưa từng hỏi em." Kiến Nguyệt hôn nhẹ lên khoé môi nàng, ôn nhu nói.

Bạch Tinh nghe nàng nói thế, lập tức nở nụ cười tươi như hoa, híp mắt vui vẻ nhìn nàng.

"Thái nhi cho em cảm giác an toàn, thì em cũng muốn đem lại bình yên cho Thái nhi. Em hy vọng người ở bên cạnh em sẽ không phải giấu giếm, lo lắng chuyện gì."

"Ừm." Bạch Tinh vuốt ve hông nàng, đặt trán mình lên trán đối phương.

Cả hai người phía trước cảm thấy mình đi cùng các nàng liệu có quá thừa thãi không.

Mặt trời chói chang lên lớp tầng mây trắng, rọi lên khuôn mặt trắng nhợt của Bạch Tinh, khiến đôi mắt xám dị kia càng trở nên nổi bật, càng tô đậm khí chất vương giả của nàng, khiến Kiến Nguyệt một mực ngẩn ngơ mà ngắm nhìn, nắng phủ lên bờ môi của nàng, Kiến Nguyệt không nhịn được lại liếm liếm môi mình.

"Vì sao người lại đẹp đến thế?"

Bạch Tinh vốn còn đang ngắm trời ngắm đất, nghe nàng nói lập tức quay sang nhìn nàng, khoé môi đều kéo cả lên, "Em hôm nay ăn trúng thứ gì thế?"

"Em nói là sự thật mà, có ai mà không công nhận người là đại mỹ nhân đâu." Kiến Nguyệt kéo nàng lại gần mình, cũng ngẩng cổ lên, để hơi thở của mình sưởi ấm gương mặt lạnh lẽo của đối phương, đến khi chóp mũi của cả hai chạm vào nhau, nàng mới thì thầm, môi mấp máy, "Hôn em đi."

Khi trở về Trường An, Kiến Nguyệt trong lòng nổi lên một loại quyết tâm, ánh mắt kiên định nhìn lên Thái Hoà điện.

Nàng sẵn sàng nổi dậy cả lịch sử, chỉ để được gả cho Bạch Tinh.

"Phu nhân, người chắc chắn sao?" Mặc Lâm đứng ở ngay bên cạnh nàng hỏi.

"Phải thử mới biết được." Kiến Nguyệt hướng về phía thư phòng của Nguyễn Dũng.

"Đồ đệ đã về rồi." Nguyễn Dũng đang ngồi đọc sách, lập tức buông quyển sách xuống, vui vẻ híp mắt cười hài lòng nhìn hai người.

"Đồ đệ bái kiến sư phụ." Kiến Nguyệt cúi đầu nói, Mặc Lâm cũng làm theo, "Bái kiến Tam trưởng lão."

"Mau, mau ngồi xuống đi, chuyện ở Tiên kiếm đại hội chúng ta đều đã được nghe hết rồi, hai ngươi làm tốt lắm, Trường An đương nhiên là phải trọng thưởng cho hai ngươi." Nguyễn Dũng vuốt râu, hắn vẫy tay, mấy cái đệm bay đến trước mặt bọn họ.

"Sư phụ, đồ đệ có thể gặp mặt chưởng môn được không?" Giọng Kiến Nguyệt đột nhiên trở nên lạnh lùng, biểu cảm nghiêm túc.

Nguyễn Dũng ngạc nhiên nhìn nàng.

Hai người đi đến đại điện, thấy ba vị trưởng lão đang ngồi ở trên, nàng khẽ liếc về phía chưởng môn, y ít nhiều có lẽ đã đoán ra lần này nàng vì sao muốn tìm y.

"Bái kiến tam vị trưởng lão."

"Mau đứng lên đi." Văn Quân gật đầu.

"Đồ nhi lần này ở Tiên kiếm đại hội làm rất tốt, khiến cho Trường An phái chúng ta nở mày nở mặt, đáng tiếc là lúc đó không thể cùng các ngươi chung vui." Lam Phương Linh mỉm cười nói.

"Làm rất tốt, không phụ sự kỳ vọng của chúng ta." Văn Quân gật đầu nói.

"Hai người có gì mong muốn không?" Lam Phương Linh tiếp tục hỏi.

Kiến Nguyệt liếc nhìn cả ba người, sau đó mới gật nhẹ đầu, nhìn thẳng vào mắt Văn Quân, "Đồ đệ mong muốn có thể cùng chưởng môn bàn bạc riêng một số chuyện."

Nguyễn Dũng và Lam Phương Linh nhìn nhau, sau đó cùng nhìn vào chưởng môn, thấy y gật đầu, liền đứng dậy cáo từ, cùng Mặc Lâm đi ra bên ngoài.

"Nói đi, có chuyện gì?" Văn Quân thở dài nói.

"Đế Quân anh minh." Kiến Nguyệt vì thể hiện lòng tôn kính mà quỳ xuống hành lễ, không phải ai nàng cũng quỳ gối đâu, nàng cũng có sự kiêu ngạo riêng, không liên quan đến thân phận của cơ thể này.

Y ngạc nhiên nhìn nàng, sau đó cũng gật nhẹ đầu, "Mau đứng dậy." Thì ra người nàng muốn tìm chính là Đế Quân, gan cũng lớn.

"Thảo dân có một mong muốn tới Đế Quân, không biết người có thể thanh toàn hay không?"

"Cứ nói đi." Đế Quân nhắm mắt lại nói.

"Thảo dân thân là Cửu công chúa của Cửu Vĩ tộc, nhưng nay vì thần dân đang gặp nạn, thảo dân khó mà ngồi yên, trong lòng lo lắng đến mất ăn mất ngủ. Không biết chuyện của Cửu Vĩ tộc, Đế Quân nhưng đã biết?"

Đế Quân nhướn mày nhìn nàng, đây chính là đang oán trách mình làm lơ hay sao.

"Vì thế, Kiến Nguyệt có hy vọng, Đế Quân có thể một lần giúp đỡ Cửu Vĩ tộc, khuyên nhủ những quốc gia đang tham chiến cuộc chiến bất nghĩa, vô nhân đạo có thể dừng cuộc chiến lại, để hai bên chung sống hoà bình, bách tính ấm no hạnh phúc, như mong muốn của Thánh Thượng." Kiến Nguyệt nói xong, liền dập đầu hành lễ.

Đế Quân cũng đã tính trước chuyện này, cũng đã biết lý do vì sao nàng lại đến đây, có lẽ cũng đã đến lúc y nói cho họ biết, vì sao y không can ngăn chuyện này, "Ngươi có biết Thánh Thượng trước khi giã từ, người đã nói gì không?"

"Thảo dân biết." Kiến Nguyệt khẽ nhíu mày.

"Ngươi có biết, tên của ta là gì không?"

"Thảo dân ngu dốt, cái này thực không biết."

"Ta là Sát Ma Đế Quân, lấy ma là hại mà đi khắp thế gian để triệt tiêu tà."

Kiến Nguyệt mở to mắt, đột nhiên hoàn toàn hiểu ra lời nói này của y.

"Chính vì thế, chiến tranh của nhân thế, ta không can dự, cũng không có quyền được tham dự, đâu chỉ có Cửu Vĩ tộc là gặp nạn, mà hàng ngàn hàng ngàn người khác cũng đang gặp khổ nạn, nhưng nếu không phải là do ma quỷ quấy phá, thì ta sẽ để cho các ngươi tự mình quyết định, tự hưng tự trầm, tự sinh tự diệt, đây chẳng phải chính là lời của Thánh Thượng hay sao? Và ta cũng đang thừa kế lại ý chí của người." Đế Quân không nóng không lạnh nói.

Kiến Nguyệt cau mày, mím môi lại, cố gắng kìm chế cảm xúc, lát sau mới nói, "Như vậy, Đế Quân từ chối thỉnh cầu này của thảo dân?"

"Quả đúng như ngươi nghĩ."

"Nếu như thế." Kiến Nguyệt ngẩng cao đầu, trực diện với y, đôi mắt kiên định cùng sắc bén như thanh gươm là Đế Quân sửng sốt, "Đồ đệ muốn xin phép chưởng môn, cho phép đồ đệ rút khỏi Trường An phái, để trở về quê hương."

Tin tức lập tức lan ra khắp Trường An phái.

"Ấy, Kiến Nguyệt rút khỏi Trường An phái? Vì sao a? Nàng rõ ràng là ngôi sao sáng nhất hiện tại."

"Nghe nói là nàng đã có vị hôn phu, đây là trở về lấy chồng, chậc chậc, đúng là nữ nhân."

"Nói năng hồ đồ." Lúc này một tiếng quát lớn, mọi người nhìn sang, là những người cũng tham dự Tiên kiếm đại hội, "Bản lĩnh của Kiến Nguyệt chúng ta cũng đã tận mắt chứng kiến, nàng sẽ không phải loại người như thế, nay Cửu Vĩ tộc gặp loạn, nếu là các ngươi, các ngươi cũng sẽ trơ mắt để quê hương, phụ mẫu của mình thấy chết mà không cứu sao?"

Bọn họ bị chửi đến muối mặt, cũng không dám nói câu nào nữa.

"Nhưng vì sao Mặc Lâm cũng rút lui."

"Ta nghe nói phò mã của nàng là người thân thủ bất phàm, hành tung bí ẩn, mà Mặc Lâm là thuộc hạ của người đó, được phái đến bảo vệ Kiến Nguyệt."

"Có chuyện như thế sao? Vì sao ngươi biết?"

"Nàng ấy xuất hiện ở Nam Tây Vực đã làm ầm ĩ khắp nơi, vị hôn phu của nàng ấy cũng ở đó, nghe nói là nam thanh nữ tú, xứng đôi vô cùng."

Lời truyền miệng quả rất đáng sợ, tin tức ở một nơi xa tít tắp nay đã vang đến tai Trường An. Sớm muộn, tin này sẽ lan đi khắp nơi.

Cố Nghiên Hi không để tâm đến mấy chuyện này, chỉ vội vã chạy đến phòng của Kiến Nguyệt.

"Kiến Nguyệt."

"Sư tỷ?" Nàng đang thu dọn đồ, ngẩng đầu lên nhìn cô, híp mắt cười.

"Ngươi vì sao lại rời đi a, là chúng ta bạc đãi ngươi sao?" Cô lo lắng nắm lấy tay nàng nói.

Kiến Nguyệt lắc đầu, nắm lại tay nàng mỉm cười, "Nào có, ngược lại ta phải cảm ơn Trường An đã dung thứ ta suốt lâu nay, nhất là sư tỷ một mực chiếu cố ta."

"Nếu, nếu như thế vì sao lại muốn rời đi, ngươi đã nghĩ kĩ chưa, nếu như không muốn, giờ quay lại vẫn kịp, ta sẽ thay ngươi cầu xin tam vị trưởng lão, họ biết ngươi là người tài, nhất định cũng sẽ lưu luyến." Cố Nghiên Hi biểu cảm lo lắng, hiển nhiên đã sớm coi nàng là bằng hữu, nay người bạn này đột nhiên rời đi mất, làm cô cảm thấy có chút cô đơn.

"Không, sư tỷ đừng hiểu lầm, lần này ta trở về là để giúp đỡ Cửu Vĩ tộc, giúp đỡ phụ mẫu và dân chúng, sư tỷ phải chăm sóc tốt cho chính mình, đợi tin vui của ta." Kiến Nguyệt lắc nhẹ đầu nói.

"Vậy để ta tiễn ngươi." Cố Nghiên Hi buồn rầu nói, nàng đã lấy lý do đấy thì cô cũng không thể nằng nặc đòi nàng ở lại nữa.

Kiến Nguyệt đi ra cổng Trường An phái, người cần gặp cũng đã đến nói lời cáo từ, tuy nhiên chỉ duy nhất Tú Nghệ Anh là nàng không thôi, vì thế cũng có chút buồn chán, nàng thở dài một tiếng.

"Đi thôi, ta tiễn ngươi xuống núi." Cố Nghiên Hi thấy nàng quay đầu lại, cũng đợi nàng một lúc.

"Ừm."

Kiến Nguyệt đi xuống núi, quyết định cùng Cố Nghiên Hi đi dạo một vòng ở Trường An, nàng đi tới đâu, ánh mắt đổ dồn đến đây, Kiến Nguyệt dần dần cũng thích ứng, cũng làm ngơ bọn họ.

"Sư tỷ, chúng ta lên điện thờ đi."

Cả hai cùng chậm rãi hướng về phía núi, Cố Nghiên Hi lúc này mới nhớ ra tin đồn bàn tán khắp nơi, "Kiến Nguyệt, ngươi có ý trung nhân rồi?"

"Đúng thế." Kiến Nguyệt đỏ mặt, ngượng ngùng nói.

Cố Nghiên Hi thấy cô nương xấu hổ, liền ngạc nhiên đến há hốc miệng, sau đó cũng mỉm cười, thay nàng vui vẻ, "Khi nào có cơ hội, ta cũng muốn gặp y."

"Ừm, khi đó ta sẽ mời sư tỷ tham dự hôn lễ của chúng ta." Kiến Nguyệt híp mắt cười nói.

Hai người cười đùa đi lên núi, cùng đi lên điện thờ, Kiến Nguyệt ngẩng đầu nhìn bức tượng đồng ở phía trước, rơi vào trầm tư.

Nếu Hoà Bình Đế Quân vẫn còn, phải chăng mọi chuyện sẽ khác đi.

Phải chăng nàng ấy sẽ không còn là tội nhân của thế gian nữa?

"Sư tỷ, ta vừa thỉnh xong một lá bùa bình an, sư tỷ nhận lấy đi, coi như quà tạm biệt của ta." Kiến Nguyệt đưa một lá bùa vào tay cô.

"Nói gì thế? Chúng ta sẽ còn gặp lại mà." Cố Nghiên Hi cười nói.

Kiến Nguyệt nhìn cô, mím môi do dự, định mở miệng nói, xong lại ngậm miệng.

Nàng có nên hỏi Cố Nghiên Hi về Yến Thế Huân hay không? Về việc giữa hai người đã có chuyện gì.

Thấy đối phương đang cười vui vẻ, nàng vẫn là nén xuống, cũng không muốn phá hoại bầu không khí lúc này.

"Nghe nói ngươi mua một căn nhà ở đây?" Cố Nghiên Hi thấy sắc trời sắp tối, có chút tiếc nuối, cuối cùng vẫn đến lúc phải nói lời từ biệt.

"Ừm, ở ngoại thành, nhưng ta tạm thời không ở đó." Kiến Nguyệt gật đầu.

"Là ở đâu thế? Ta đưa ngươi đi."

Vì thế Kiến Nguyệt đưa cô đến khách trọ của Bạch Tinh, từ xa đã nhìn thấy một bóng hình cao lớn lại mảnh mai, tim nàng liền đập mạnh, hồi hộp dán mắt lên bóng hình ấy.

Cố Nghiên Hi tinh ý nhận ra sự khác thường của nàng, thấy đối phương mắt như muốn rụng xuống đất rồi, kinh ngạc không thôi, không ngờ Cửu công chúa này là ước mơ của hàng vạn nam nhân lại sẽ có lúc nặng tình đến thế, đôi mắt kia hoàn toàn không hề che giấu sự si mê đối với người tình, cô cũng tò mò nhìn về người ở phía trước, muốn biết là ai đã có phúc diễm này.

Bạch Tinh như cảm ứng được có người đang nhìn mình, liền quay đầu lại, thấy Kiến Nguyệt cùng Cố Nghiên Hi, nàng nở nụ cười chào đón, việc Kiến Nguyệt rời khỏi Trường An phái đã lan đến tận đây rồi, không muốn nghe cũng phải nghe.

"Nguyệt nhi." Bạch Tinh tiến lại gần, sau đó cũng nhìn sang Cố Nghiên Hi, chào hỏi với cô.

"Phò mã, đây là sư tỷ của em, Cố Nghiên Hi." Kiến Nguyệt giới thiệu, Bạch Tinh cũng ra vẻ bất ngờ.

"Cố tiểu thư, tại hạ là Bạch Hướng Nam. Đa tạ tiểu thư đã chăm sóc chiếu cố Nguyệt nhi chúng ta suốt bấy lâu nay." Nàng cười nói.

"Lần đầu gặp, Bạch phò mã. Ta chỉ có thể tiễn nàng ấy đến đây, hy vọng về sau đều nhờ phò mã chăm sóc Cửu công chúa." Cố Nghiên Hi cười nói, âm thầm đánh giá người trước mặt một phen.

Đối phương hình như gầy đến quá đáng, có cảm giác như thư sinh giam mình ở trong nhà quá lâu nên da mới nhợt nhạt đến thế, nhưng ngũ quan thì sắc bén, lại rất đẹp, đôi mắt đặc biệt dị lạ, khiến gương mặt y có nét quỷ dị, lại mang khí chất cao quý, xét về ngoại hình, ngoại trừ quá gầy, thì cô cảm thấy rất xứng với Kiến Nguyệt khuynh thành nghiêng nước này. Hơn nữa, người này xem cũng rất thông minh sáng dạ, xem ra tiêu chuẩn chọn phò mã của Cửu công chúa không hề thấp, ngược lại còn rất cao, cô thấy đến cả Hoàng đế Đế Quốc cũng không có nổi khí chất này.

"Cố tiểu thư vào uống chén trà?" Bạch Tinh giang tay, nghiêng đầu hỏi cô.

"Đa tạ rồi, nhưng không còn sớm nữa, nên ta phải trở về rồi. Kiến Nguyệt, ngày sau gặp lại." Cố Nghiên Hi lắc đầu, sau đó mỉm cười với Kiến Nguyệt, trong lòng tràn đầy lưu luyến.

"Ừm, sư tỷ trở về cẩn thận, ngày sau gặp lại." Kiến Nguyệt gật nhẹ đầu, đợi cô rẽ sang hướng khác mới trở vào bên trong với Bạch Tinh.

"Vì thế, em dự định thế nào?" Bạch Tinh kéo nàng vào trong phòng, rót nước cho nàng.

"Thái nhi, nếu Đế Quân đã từ chối, thì chúng ta phải đổi sang phương án khác." Kiến Nguyệt nghiêm túc dị thường nói.

"Ừm, em nói thử xem." Bạch Tinh mỉm cười, ngồi xuống bên cạnh nàng.

"Em muốn tập hợp lại toàn bộ Cửu Vĩ tộc, để chống trả lại Đông Hải và Nam Đường, đồng thời ly khai thành Cửu Vĩ ra khỏi Kinh Bắc."

"Ồ, nhưng Cửu Vĩ lâu nay thuộc lãnh thổ với Kinh Bắc, nay tách ra, nghĩa là có thêm một đối thủ, em chắc chứ?" Bạch Tinh cười nói.

Kiến Nguyệt cười lạnh một tiếng, "Cửu Vĩ tộc có sống chung với họ, cũng đâu có được bảo vệ phần nào đâu, vẫn như cũ điêu đứng mà thôi."

"Làm sao mà em thuyết phục được Hồ Vương đây?"

Kiến Nguyệt nhìn nàng, Bạch Tinh như hiểu ra gì đó, nhướng mày đợi nàng nói.

"Nếu thế, em sẽ cướp ngôi Thái tử, để dẫn dắt toàn bộ Cửu Vĩ tộc."

"Và vì thế, em cần người giúp đỡ." Kiến Nguyệt bật cười, không biết là nàng đang đùa hay nói thật, thấy đối phương cũng nở nụ cười theo.

"Tất nhiên rồi, điện hạ." Bạch Tinh mỉm cười.

"Nhưng Thái nhi, có một chuyện em không hiểu, vì sao Đế Quân lại không muốn giúp? Lẽ nào Cửu Vĩ tộc đã làm gì đến Thiên giới cũng không ưa?"

"Đúng là đã từng như thế thật, nhưng quan trọng là đám Thiên giới càng ngày càng lười biếng, chúng như những hài tử không có người quản thúc nên bắt đầu đi chệch hướng. Bản chất của quyền lực là thế đó, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ sẽ bị mất đi, chứ chưa từng dùng đúng mục đích của nó."

"Là sao?"

"Nghĩa là, giữa Cửu Vĩ tộc và Tứ Đại Đế Quốc, chúng sẽ lựa chọn Tứ Đại Đế Quốc, nơi cúng giỗ cho chúng nhiều hơn, thắp hương cho chúng nhiều hơn. Thần thánh, thì cũng là sinh vật có bản ngã riêng, có suy nghĩ riêng và nhu cầu riêng thôi Nguyệt nhi, em đừng kỳ vọng ở chúng ta quá cao."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK