"Trò trẻ con như này muốn lừa ai." Hắn nói xong trực tiếp cầm kiếm chém vào mặt Sở Tư Quyết.
Tấm da giả kia bị tách rời.
"Người đâu, trói lại!" Tiêu Quân Hách ra lệnh.
Phía sau lưng hắn, thân vệ nhanh chóng vây quanh Sở Tư Quyết, mặt Sở Tư Quyết trắng bệch.
Tiêu Quân Hách đưa tay về phía Trang Tịnh Nhàn, nói: "Lại đây."
Trang Tịnh Nhàn tuột xuống khỏi lưng Sở Tư Quyết, Sở Tư Quyết dùng cánh tay che chắn nàng.
"Ngày hôm nay cho dù ta chết ở này, cũng không đi theo ngươi." Trang Tịnh Nhàn nói.
Tiêu Quân Hách cười nói: "Ta sao có thể cam lòng để nàng chết được."
Đột nhiên hắn vung kiếm chặt đứt cánh tay Sở Tư Quyết.
Sở Tư Quyết ngay lập tức mặt không có chút máu, gào lên đau đớn.
Máu tươi bắn lên mặt và y phục Trang Tịnh Nhàn, một màu đỏ đến chói mắt.
Nàng mất hết bình tĩnh, đôi mắt đỏ ửng lên, nàng gào thét trong vô vọng.
Nàng muốn ôm Sở Tư Quyết, nhưng lại không dám chạm vào hắn.
"Lại đây." Tiêu Quân Hách đưa tay ra lần thứ hai, vẻ mặt hắn vẫn không thay đổi.
Trang Tịnh Nhàn muốn liều mạng với hắn, mũi kiếm hắn đã sắp đâm xuyên họng Sở Tư Quyết.
"Không được!" Trang Tịnh Nhàn ôm lấy cánh tay của hắn, nàng đã hoàn toàn mất kiểm soát.
Tiêu Quân Hách nghiêng đầu nhìn nàng, vuốt ve đầu nàng.
"Không muốn hắn chết sao?"
Trang Tịnh Nhàn khóc lóc gật đầu.
Tiêu Quân Hách ôm nàng sát vào lồng ngực, hắn lãnh đạm nhìn Sở Tư Quyết
Sở Tư Quyết gần như ngất lịm đi trong cơn đau.
Tiêu Quân Hách đương nhiên không quan tâm chuyện sống chết của Sở Tư Quyết, nhưng mà Trang Tịnh Nhàn lại quan tâm hắn ta.
Vậy thì giữ lại cho hắn một mạng.
Trang Tịnh Nhàn có người để quan tâm, vậy thì dễ rồi.
Trang Tịnh Nhàn bị Tiêu Quân Hách dẫn về Tứ Vương phủ.
Tâm trạng nàng rất không ổn định.
Nàng liên tục quay đầu lại nhìn.
Sở Tư Quyết cũng bị Tiêu Quân Hách mang về.
Tứ Vương phủ có ám lao.
Tiêu Quân Hách sai người nhốt Sở Tư Quyết ở đó, còn tìm một đại phu cho hắn.
Trang Tịnh Nhàn bị hắn ném lên giường, nàng ngồi đó, khuôn mặt nhỏ trắng bệch.
Tiêu Quân Hách thu kiếm vào vỏ, cởi bao đựng ra, cúi người xuống nhìn chăm chú gương mặt nàng.
"Sợ rồi sao?" Hắn hỏi.
"Ngươi cút đi!" Trang Tịnh Nhàn cắn răng.
Tiêu Quân Hách cười nhẹ: "Hắn lén xông vào Tứ Vương phủ, cướp đi Vương phi của bản vương, hắn chết không hết tội."
Hắn nâng cằm Trang Tịnh Nhàn lên: "Nhưng mà nể mặt nàng, ta giữ lại cái mạng nhỏ của hắn, mong rằng Vương Phi sau này đừng có suy nghĩ gì khác."
Tiêu Quân Hách sai người chuẩn bị cơm tối.
Trang Tịnh Nhàn ăn không trôi.
Ngày hôm sau, phố lớn ngõ nhỏ Đế Triều đều xuất hiện một tin chấn động.
Năm đó Nhị tiểu thư Trang gia bị giam vào đại lao, cũng không phải là Đại tiểu thư Trang gia vu hại cho nàng ta.
Mà là do Nhị tiểu thư Trang gia đẩy mạnh mẫu thân Trang đại tiểu thư xuống bể nước khiến bà hôn mê, cuối cùng từ trần.
Việc này được chính tỳ nữ bên người nàng ta thuật lại rõ ràng.
Trang Hầu gia cũng thừa nhận chuyện này.
Trang Thư Duy hoàn toàn chịu cảnh đầu sóng ngọn gió.
Những việc này tất cả đều là do Tiêu Quân Hách làm.
Nhưng hắn không nói một lời nào cả.
Tiêu Quân Hách vẫn luôn để thần y Cổ Tử kê thuốc cho nàng.
Có một ngày Tiêu Quân Hách không có mặt, Trang Tịnh Nhàn hỏi Cổ Tử có biết trong phủ có một người tên là Sở Tư Quyết không.
Hắn cũng là đại phu, hiện tại đang bị thương nặng.
Cổ Tử nói thật: "Vương gia có đi tìm ta, tiểu đồ được ta dạy dỗ đang chữa trị cho Sở công tử."
Mắt Trang Tịnh Nhàn sáng lên: "Cánh tay huynh ấy.."
Mọi người đều ca tụng Cổ Tử là thần y mà.
Cổ Tử lắc đầu: "Không chữa được."
Mắt Trang Tịnh Nhàn tối sầm lại.
Sở Tư Quyết mới ngoài hai mươi, hắn còn trẻ, hắn lại là đại phu.
Mùi vị của việc mất đi một cánh tay, Trang Tịnh Nhàn là người hiểu rõ nhất.
Nàng thực sự nợ hắn quá nhiều.
Từ ngày Trang Tịnh Nhàn bị mang về Vương phủ, Tiêu Quân Hách một ngày đến ba lần.
Buổi tối cũng ngủ lại đó.
Hắn biết trong lòng Trang Tịnh Nhàn còn nhiều hiềm khích nên cũng không làm khó dễ nàng, hắn ngoan ngoãn ngủ trên một chiếc giường nhỏ.
Nến đỏ khẽ rung động.
Trang Tịnh Nhàn bước xuống khỏi giường, đi về phía Tiêu Quân Hách.
Trên bàn trà bày một cây kéo sắc.
Tiêu Quân Hách lại đang ngủ rất say.
Trang Tịnh Nhàn cụp mắt nhìn chằm chằm hắn, ngón tay mò về phía cây kéo.
Tiêu Quân Hách buông hai tay đang khoanh trước ngực ra, thay đổi tư thế ngủ tiếp.
Cứ như vậy, phía trước ngực hắn không có thứ gì che chắn cả.
Hai tay nàng nắm chặt kéo, hướng về phía tim hắn.
"Ngươi chưa ngủ." Trang Tịnh Nhàn mở miệng.
Tiêu Quân Hách là Võ Thần lợi hại nhất toàn bộ Đế Triều.
Nếu như chút ý thức cảnh giác này cũng không có thì quả uống với danh xưng con dân đặt cho hắn.
Tiêu Quân Hách mở mắt ra, con ngươi đen kịt, hoàn toàn không có vẻ buồn ngủ.
Hắn vươn mình ngồi dậy, kéo cổ tay Trang Tịnh Nhàn, Trang Tịnh Nhàn đang nắm kéo, nàng nhào vào lồng ngực hắn.
Cây kéo thuận thế đâm vào ngực hắn.
Tiêu Quân Hách không né tránh.
Hắn nói: "Nàng muốn mạng của ta, ta sẽ cho nàng."
"Nàng thông minh như vậy, có thể suy nghĩ thật kỹ cách giết ta rồi làm thế nào để thoát tội."
Nếu đêm nay hắn chết ở chỗ Trang Tịnh Nhàn, Trang Tịnh Nhàn cũng sẽ mang tội danh ám sát Vương gia rồi bị xử tử.
Bàn tay hắn giữ chặt sau gáy nàng, môi tiến tới gần.
Trang Tịnh Nhàn che miệng hắn, nàng run lên: "Thoát tội hay không thoát tội, ta cũng không để ý."
Đôi mắt hẹp dài của hắn khi cười hơi cong lên: "Nàng cảm thấy, không còn nàng và ta, Sở Tư Quyết còn có thể sống sót sao?"
Hắn thấp giọng nói: "Bên trong ám lao đa số là những thứ không quang minh, ta đã sớm ra lệnh nếu ta chết, người khác cả đời cũng không tìm được lối vào ám lao."
"Tứ Vương gia vẫn sợ chết."
Tiêu Quân Hách nắm tay nàng rồi rút kéo ra, mặt không biến sắc nói: "Không bằng nàng chờ hắn một chút, chờ hắn khỏi bệnh."
"Vương gia sẽ đưa huynh ấy đi sao?" Trang Tịnh Nhàn hỏi.
Tiêu Quân Hách cười, đôi môi mỏng khẽ mở: "Không đâu."
Hắn lại nói: "Nhưng ít ra, đến lúc đó nếu ta chết, hắn ta cũng sẽ không chịu cảnh không tìm được lối thoát như một tên phế vật."
Trang Tịnh Nhàn hất tay Tiêu Quân Hách ra, nàng đứng thẳng người.
"Vương gia, ngươi không định nạp thiếp sao?" Trang Tịnh Nhàn mặc khá mỏng.
Nàng gầy quá, nhưng rất đẹp.
"Không nạp, có nàng là đủ."
"Ngươi không muốn làm Hoàng Đế sao?"
Hoàng Đế còn sống, Trang Tịnh Nhàn hỏi như thế, nếu bị người khác nghe thấy sẽ rước họa vào người.
Nếu là người khác hỏi thì kẻ đó đã sớm chết trong tay Tiêu Quân Hách rồi.
Tiêu Quân Hách đứng dậy, hắn cởi từng lớp áo bào dính máu.
"Ngôi vị hoàng đế kia nhất định là của ta."
Cơ thể hắn đầy mùi máu tanh.
"Vị trí Hoàng hậu cũng nhất định sẽ là của nàng."
Hắn nói vô cùng chắc chắn.
Trang Tịnh Nhàn nở nụ cười: "Vương gia sợ là có bệnh rồi, lại dành Hậu vị cho một kẻ khiến ngươi chướng mắt."
"Trang Tịnh Nhàn, bản vương thích nàng."
Trang Tịnh Nhàn nhìn hắn với gương mặt không cảm xúc.
"Bản vương lần đầu thấy nàng liền cảm thấy nàng không phải kiểu mà ta thích."
Tay Tiêu Quân Hách nâng niu mặt nàng: "Thế nhưng con người nàng lại khiến bản vương yêu thích không thôi."
Hắn đối diện với đôi mắt lạnh lùng của nàng, lặp lại lời nói trước đây.
"Bản vương sau này sẽ thương yêu nàng."
Trang Tịnh Nhàn nghiêng đầu: "Vậy những sai lầm mà Vương gia phạm phải thì sao?"
Hắn khẽ mở lời: "Tùy ý nàng trách phạt."
Trang Tịnh Nhàn thật sự đang suy tính, sau đó nói: "Vậy nếu ta muốn ngươi giết Trang Thư Duy thì sao?"
Tiêu Quân Hách: "Cũng không phải không thể."
Hắn khom lưng, tầm mắt hai người ngang nhau.
Hắn nhìn trân trối cặp mắt sáng long lanh của nàng, nói: "Vương phi nói muốn dùng đao giết, bản vương sẽ không sử dụng kiếm."
"Vương phi muốn nàng ta chết như thế nào, bản vương sẽ ra tay như vậy."
Danh Sách Chương: