"Ngươi nếu không hài lòng, hoàn toàn có thể không ngồi. Chúng ta không có thời gian tiếp tục chờ ngươi." Giản Nặc nói xong liền khởi động xe.
"Ta ngồi." Tin Như cắn chặt răng nói.
Mấy người ngu xuẩn này, một ngày nào đó cô sẽ làm cho bọn họ đẹp mặt, làm cho bọn họ biết người nào là có thể đắc tội, người nào không thể.
Không chờ Tin Như ngồi ổn, xe là phóng đi, quán tính làm thân thể cô ta nghiêng về phía trước. Ót bị đập vào ghế xe.
Tuy rằng ghế mềm, nhưng vẫn làm cô ta đau chảy nước mắt, trong lòng cũng càng thêm kiên định cái ý tưởng nhất định phải giáo huấn mấy người này.
Giản Nặc từ kính chiếu hậu thấy được đôi mắt lóe lên tia oán độc của Tin Như liền cười lạnh. Quả nhiên trong mạt thế chẳng có ai tốt cả.
Cứu tính mạng người ta không những không cảm kích ngược lại hận bọn họ. Thật là thập phần không thể nói lý a.
Xe chưa rời đi bao lâu, lại lần nữa bị người chặn lại. Hoàng Hiểu Lệ không kiên nhẫn ló đầu ra nói: "Xe của chúng ta đã đầy, không có cách nào lại chở thêm người, các ngươi chờ những chiếc xe phía sau đi."
Bọn họ tuy rằng cũng rất muốn cứu, nhưng bất đắc dĩ chính là xe của bọn họ thật sự không thể ngồi thêm được nữa.
Đuổi đi mấy người chặn đường phía trước, Hoàng Hiểu Lệ thở dài, trong lòng cô cũng thật không dễ chịu.
"Năng lực của chúng ta hữu hạn, nếu thật sự nghĩ muốn cứu người, chúng ta trước tiên cần phải tăng lên thực lực của mình, có thực lực mới có năng lực đi cứu người khác."
"Nói không sai. Năng lực của chúng ta rốt cuộc quá mức nhỏ yếu."
Tin như không nói gì, trong lòng lại đối với suy nghĩ của mấy người khịt mũi coi thường. Theo cô ta, lời nói của bọn họ thực rất ấu trĩ.
Bọn họ thật là có chút năng lực, nhưng tuyệt đối không đủ khả năng để địch với tang thi.
Nghĩ đến đây, Tin Như cười lạnh, mấy người này chỉ sợ không cần cô động thủ, bởi vì bọn họ có thể tự đem mình vào đường chết!
Tin Như hiện tại tuy rằng nhìn rất không thuận mắt bốn người này, nhưng cô cũng hiểu được đạo lý ở dưới mái hiên nhà người ta, không thể không cúi đầu. Sau đó cũng coi như cùng mấy người này an ổn trôi qua hai ngày.
Tuy rằng dọc đường đi gặp không ít tang thi, nhưng dưới sự phối hợp của bốn người, cuối cùng là hữu kinh vô hiểm (kinh ngạc nhưng không nguy hiểm) trốn thoát.
Mắt thấy sắp tới thành phố A, lại gặp phải vấn đề khó.
"Phía trước có rất nhiều tang thi!"
"Nhiều như vậy, ít nhất có đến một trăm con đi, xem ra nơi này thật đúng là xa hoa a." Lý Hiểu Đông ngồi ở phía sau cảm thán.
"Hai người các ngươi ngồi ở hai bên, làm cô gái kia kia ngồi vào chính giữa."
Mọi người làm tốt công tác chuẩn bị chiến đấu.
"Lần này tang thi tựa hồ rất nhiều, chỉ sợ chúng ta phải một phen ác chiến. Tin Như, ngươi tự bảo hộ chính mình."
Bọn họ tuy rằng đồng ý để cô ta ngồi xe, nhưng không đại biểu bọn họ sẽ bảo hộ cô ta.
Mặc dù cha của cô ta rất lợi hại, như vậy thì sao, nếu bọn họ mất mạng ở chỗ này, về sau vinh hoa phú quý đều không hưởng thụ được, chuyện trước mắt mới là chuyện quan trọng!
Kỳ thật không cần Giản Nặc nhắc nhở, người khác cũng đều hiểu rõ đạo lý này.
Nếu chỉ là một ít tang thi, bọn họ hoàn toàn có thể dùng xe đàn qua, vấn đề là lần này gặp được tang thi thật sự quá nhiều.
Mọi người lấy ra vũ khí của mình rồi xuống xe.
"Chúng ta chỉ cần giết một phần tang thi liền có thể đi qua."
Tin Như ngồi trên xe sợ cực kỳ. Đem cửa sổ xe toàn bộ đóng lại, cô nhìn ghế điều khiển phía trước, trong lòng có một cái chú ý.
Danh Sách Chương: