Dị năng hạch bị phế bỏ hoàn toàn, từ đan điền truyền đến đau đớn tê tâm liệt phế, không đợi Giản Nặc phản ứng lại. Cô liền bị người đẩy vào đàn tang thi.
Đôi mắt tang thi đỏ lên vì nhìn thấy đồ ăn, chúng lập tức trở nên hưng phấn, trong miệng kêu ô ô, một hai bước liền chạy đến.
Thân thể trong phút chốc liền bị xé rách, Giản Nặc thậm chí nghe thấy được âm thanh da thịt mình bị tang thi xé ra. Trừ bỏ đau đớn chính là đau!
Cô muốn giãy giụa, liền bị tang thi ấn không động được, chỉ có thể bị động mà thừa nhận. Đau đớn phảng phất như vô hạn, Giản Nặc chỉ hận không thể lập tức chết đi, hiện tại ngay cả tử vong cũng đã biến thành một chuyện dị thường xa xỉ.
Không biết qua bao lâu, giống như một cái chớp mắt, lại giống như thật lâu sau. Giản Nặc rốt cuộc cũng mất đi ý thức. Trước lục mất đi ý thức, Giản Nặc giải thoát nở một nụ cười. Thân thể bị tàn phá được bao quanh ở một đoàn ánh sáng nhu hòa, ngay sau đó Giản Nặc liền biến mất.
Tang thi xung quanh tìm tới tìm lui vẫn không kiếm được Giản Nặc, trong miệng kêu ô ô, phảng phất như tiếc hận thức ăn còn chưa ăn xong liền biến mất. Ngay sau đó lại chạy tới phương xa, tiếp tục tìm kiếm con mồi mới.
Không biết qua bao lâu, Giản Nặc mới có ý thức một lần nữa, cô cảm giác cả người mình thực nhẹ, như muốn xuôi theo chiều gió. Chẳng lẽ đây chính là hồn phi phách tán trong lời mọi người sao?
Bay tới bay lui, cuối cùng cô dừng lại trước một quyển sách.
"Mạt thế nguy cơ?" Giản Nặc nhìn quyển sách phía dưới vô thức đọc lêb.
Giản Nặc tò mò thử mở quyển sách kia ra, vốn tưởng rằng tay cô sẽ xuyên qua nó, không ngờ lại có thể cầm được trang giấy!
Giản Nặc tâm tình kích động đọc sách, mọi thứ kế tiếp làm cô hoàn toàn nghèn lời. Đây là một quyển truyện chưa có kết thúc.
Ở đoạn cuối, ác độc nữ phụ bị đẩy vào đàn tang thi, mà nữ chủ cùng nam chủ lại hạnh phúc ở bên nhau.
Nữ phụ trong cuốn sách cùng cô tên giống nhau, mà tên nữ chủ cùng nam chủ lại giống như đúc tên của hai cái tiện nhân kia. Giản Nặc tuyệt đối không tin đó chỉ là một sự trùng hợp.
Chẳng lẽ nói...... Cô thật là...... nhân vật trong truyện hay sao.
"Không tồi, sự thật giống như cô nghĩ, nếu có cơ hội làm lại, cô có trở lại không?"
Bỗng nhiên xuất hiện một thanh âm, một cái thanh âm vô cảm như máy móc.
Có trở lại hay không sao? Cô đương nhiên sẽ, dù cô chỉ là một nhân vật trong truyện, nhưng cảm xúc nhiều năm như vậy là không thể thay thế, cô vĩnh viễn cũng quên không được tư vị bị người mình yêu thương phản bội. Có thể trở lại, liền cho cô cơ hội báo thù, cô đương nhiên nguyện ý!
"Tôi nguyện ý." Không bận tâm thanh âm bỗng nhiên xuất hiện này đến tột cùng có chủ ý gì, cô chỉ biết là mình muốn trở lại.
"Xem cô thành khẩn mong muốn, tôi có thể cho cô sống lại một lần."
Nói xong câu đó, Giản Nặc còn chưa kịp hiểu thì liền mất đi ý thức. Không biết qua bao lâu, Giản Nặc mới lần nữa có ý thức.
Đầu quay vòng vòng, chẳng khác gì người mới bị ném một cục đá vào đầu, thân thể mềm nhũn, không có một chút sức lực.
Mở to mắt, ánh sáng vọt vào làm Giản Nặc không thể không khép mắt lại, cho đến khi thích ứng được với thứ ánh sáng này, cô mới thử mở hai mắt ra thăm dò.
Trên cửa sổ dán một chuỗi chuông gió màu tím, phía dưới trải thảm lông dài. Nhìn những thứ thân quen trước mắt, Giản Nặc hung hăng nhéo đùi chính mình. "A đau!!" lần này Giản Nặc dùng lực rất lớn, bị đau quá mà kêu lên.
Trên đùi đau đớn rõ ràng nói cho Giản Nặc biết mình thực đã đã trở lại! Cầm lấy di động ở trên tủ đầu giường, mở mẩy, màn hình hiển thị ngày 21 tháng 12 năm 3012, không nghĩ tới hết thảy đều là sự thật.
Giản Nặc như là không khống chế được tâm tình kích động của mình, từ trên giường nhảy xuống, trong năm ngày cũng đã đủ cho cô làm rất nhiều chuyện.
Danh Sách Chương: