• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đến khi cô gái nhỏ bất cẩn ngã xuống hồ bơi, thấy cô không biết bơi, cơ thể dần bị đẩy ra xa, từ từ chìm xuống đáy hồ. Người đàn ông hốt hoảng, từ trong góc khuất lao tới. Anh không chậm trễ thêm một giây phút nào, cũng chẳng thèm cởi bớt chướng ngại vật trên người, trực tiếp nhảy xuống hồ đắm mình trong nước mà cứu cô.

"Cho dù có trở thành ác quỷ em cũng không thể quên!"

Cô đương nhiên là nói dối, có trời mới biết lý do vì sao cô phải nói dối trước mặt người đàn ông này.

"Năm đó anh không nói một lời nào mà từ biệt, làm cho em mất ăn mất ngủ chờ đợi! Vốn chỉ muốn giả vờ để trả đũa anh, nào ngờ anh tưởng thật, giận dỗi xuất ngoại."

Nói xong, Bạch Nhược Châu dời tay xuống ôm lấy thắt lưng của người đàn ông thật chặt, khuôn mặt không ngừng dụi vào lồng ngực rắn chắc của ông, khụt khịt mũi vì khóc, giọng điệu trách hờn.

"Chú nhỏ thật vô tâm! Có phải anh có người khác rồi có phải không? Sau đó bị cô ta đá cho nên mới trở về tìm đến em để vun đắp nỗi đau trong tim sao? Lợi dụng lúc em gặp khó khăn nên mới miễn cưỡng kết hôn với em. Sau khi có được lần đầu, có phải anh lại rời bỏ em đi huấn làm nhiệm vụ tiếp đúng chứ? Đúng là một tên đều cán!"

Người đàn ông bị lời oán trách vô cớ của cô làm cho bật cười. Mộ Trạch Vũ đưa tay lên nhéo một bên má của cô nàng, khuôn mặt điển trai không góc chết ghé sát lại gần khuôn mặt của cô. Đem chóp mũi của mình cọ tới cọ lui vào chóp mũi Bạch Nhược Châu.

"Tôi sợ mình không kiềm chế được con quỷ trong người mình, cũng không thể để mình mang danh tội phạm mà bị lưu đày vào chốn ngục tù u tối kia. Nếu như tôi bị tống giam vào đó, thì chẳng chẳng nào tự tay mình trao em cho thằng khác sao?"

Câu nói của người đàn ông hết sức bá đạo, nghe xong bất giác sống lưng của Bạch Nhược Châu tê rần, toàn thân run lập cập.

"Hứ, chẳng hai ta đã kết hôn rồi sao? Anh còn sợ cái gì chứ?"

Người đàn ông nâng cằm của cô lên, ánh mắt tràn đầy thâm tình nhìn lấy nét đẹp ngây thơ thuần khiết của người con gái, đôi môi hạ thấp xuống nhắm vào cánh môi mềm mại hệt như hoa anh đào chớm nở kia.

Vào lúc bốn cánh môi chuẩn bị giao nhau, ngay lập tức một giọng nói quen thuộc truyền đến.

"Tiểu Châu, cậu đâu rồi? Mình mới rời đi chưa được mười phút câu đã biệt tăm chạy đi đâu rồi? Có phải lại trốn việc tập bơi đúng không?"

Khắc Duệ từ trong phòng thay đồ bước ra, liếc nhìn xung quanh không thấy bóng dáng của Bạch Nhược Châu đâu. Trong lòng cô nàng nghĩ thầm, ắt hẳn vì sợ nước quá cho nên nhân lúc Khắc Duệ không có ở đây mà chuồn đi mất.

Đúng lúc này, Khắc Duệ nhìn thấy bạn mình được một người vướt từ dưới hồ lên, toàn thân từ đầu đến cuối ướt như chuột lột. Khắc Duệ đơ người, theo dõi từng nhất cử nhất động của hai người.

Mộ Trạch Vũ đưa cô ra khỏi mặt nước, sau đó không nói gì mà bế ngang cô lên, sải bước chân tiến lại gần người con gái đang đứng gần đó.

Khắc Duệ ngạc nhiên, trừng mắt nhìn về phía người đàn ông lại mặt, khoé môi giật nhẹ vài cái, sau vài phút mới thốt thành tiếng.

"Anh là ai? Tại sao lại có thể vào được đây?"

Mộ Trạch Vũ không thèm để ý đến sắc mặt khó chịu của Khắc Duệ, thân trên anh hơi cúi xuống, nhẹ nhàng đặt Bạch Nhược Châu xuống.

''Anh vào đây bằng cách nào?'' Cô nàng kiên nhẫn hổi lại người đàn ông mặt lạnh kia.

Chỉ có Khắc Duệ mới có được chìa khoá dự phòng để vào khu trung tâm này trước, ấy vậy mà chỉ vài phút rời đi đã thấy người lạ ở đây, đã thế trong tay ôm ấp âu yếm cô bạn thân sợ nước của cô.

Người đàn ông họ Mộ kia liếc mắt nhìn Khắc Duệ một cái, ngày sau đó rời đi nhìn vào bóng lưng của Bạch Nhược Châu.

Vài phút sau, người đàn ông mới mở miệng trả lời lại câu nghi vấn của Khắc Duệ.

"Không an tâm khi để cô ấy cùng cô đến đây!"

Câu trả lời cộc lốc của đối phương đủ để hiểu tính tình của anh là như thế nào. Tuy anh giọng nói có chút lạnh lùng, câu từ ngắn gọn nhưng xúc tích, dễ hiểu, Khắc Duệ ngay lập tức đoán ra một phần nào đó trong câu chuyện.

Nhưng cô nàng vẫn muốn nghe chính miệng Bạch Nhược Châu lên tiếng đính chính, ánh mắt ra hiệu nhìn về phía cô.

Bạch Nhược Châu ngay lập tức phản ứng lại, tiến lại gần Khắc Duệ, vươn tay ra kéo nhẹ góc áo của cô bạn.

"Anh ấy... là chồng... chồng của mình..."

Giọng nói của Bạch Nhược Châu nhỏ nhẹ vô cùng, da mặt nóng ran, tâm trí không ngừng nhớ đến nụ hôn ngông cuồng mà người đàn ông ban nãy đã trao tặng.

"Cái gì?" Khắc Duệ dường như không tin vào những gì mà tai mình vừa nghe thấy, gặng hỏi lại: "Chồng cậu? Anh ta vào từ lúc nào? Rõ ràng chìa khoá vẫn đang ở trong tay mình?"

Giọng của Khắc Duệ có chút lớn, Bạch Nhược Châu ngay lập tức lấy tay bịt chặt miệng bạn mình, lắc đầu ra hiệu cô đừng nói lớn tiếng.

Khắc Duệ hiểu ý, gật đầu đồng tình.

Mộ Trạch Vũ đưa mắt nhìn hai người, sau đó trả lời câu hỏi mà Khắc Duệ từng hỏi anh.

"Trèo tường!"

Khắc Duệ đơ người, mắt liếc nhìn về phía bốn bức tường xung quanh, nó hoàn toàn cao chót vót. Trong lòng thầm nghĩ, người đàn ông này lẽ nào cầm tinh con khỉ nên mới leo trèo giỏi như vậy.

Trách sao được, thân thủ của Mộ Trạch Vũ mười mấy năm qua được rèn luyện nghiêm khắc trong quân đội, bức tương xung quanh chỉ cao chưa tới hai mét rưỡi làm sao có thể làm rào cản bước tiến của anh được.

Sau khi Bạch Nhược Châu bỏ tay xuống, Khắc Duệ cũng không muốn bản thân mình trở thành bóng đè, ngay lập tức tìm đại lý do gì đó để mà chuồn khỏi đây.

"Ở lại vui vẻ nha! Phắn trước đây!"

"Ơ kìa... này... sao cậu có thể vô tâm với mình như vậy được chứ? Khắc Duệ, cậu quay lại đây cho mình!"

Khắc Duệ không thèm đoái hoài đến tiếng gọi của Bạch Nhược Châu, cô nàng ngay lập tức cao chạy xa bay khỏi nơi đầy gượng gạo này.

Bạch Nhược Châu không ngừng mắng Khắc Duệ là một kẻ vô tâm. Đang yên đang lành lôi cô bằng được tới đây, xong cái lại để cô một mình tự quyết tự xử.

"Mộ Trạch Vũ... Á... Anh tính làm gì?"

Cô ngoảnh đầu lại định giải thích với anh, nào ngờ đâu đập vào mắt cô một cảnh vô cùng nóng bỏng, càng nhìn càng chảy máu mũi.

Người đời nói cấm có sai, mê trai đầu thai cũng không hết!

Người đàn ông lúc này đang trút bỏ đi lớp vải ướt át đang dính chặt trên người mình.

Sau khi lớp áo được bỏ xuống, để lộ ra màu da cổ đồng đầy nam tính, khoẻ mạnh. Chiếc cổ cao dài hiện rõ yết hầu đầy kiêu ngạo đang chuyển động lên xuống, bờ vai rộng mà vững chãi, cơ bắp cuồn cuộn thớ nào ra thớ đó, cơ ngực nở nang, kéo xuống dưới còn có cơ bụng sáu múi săn chắc.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK