Dường như bệnh già của bà vì sự khó chịu này mà đột phát. Một tay Bạch lão phu nhân nắm chặt chiếc gậy ba - toong trong lòng bàn tay, tay còn lại đưa lên ôm chặt lấy lồng ngực trái của mình.
Đau đớn, khó thở vô cùng!
Quản gia Trần thấy thế liền vội vàng bước xuống, đỡ lấy cơ thể đang run rẩy của bà.
"Lão phu nhân, bà không sao chứ?"
Bạch lão phu nhân điều chỉnh lại hô hấp của mình, sau đó khó khăn nói ra từng chữ một.
"Mau... mau đưa ta vào phòng... ta phải uống thuốc..."
Quản gia Trần hiểu ý, ngay lập tức dìu bà vào trong phòng. Do tuổi cao sức yếu, cho nên bà đã chuyển phòng từ tầng ba xuống tầng dưới để thuận tiện di chuyển.
Vào đến phòng, Bạch lão phu nhân vội vàng lấy lọ thuốc từ trong ngăn kéo tủ, lấy ra ba viên cho cho trong miệng nuốt chửng xuống.
Bà mệt nhọc, nằm xuống giường, trong đầu không ngừng nhớ đến khuôn mặt cùng với ánh mắt ngang ngược của người đàn ông.
Bạch lão phu nhân không thể ngờ được rằng, vì sự sai làm của con trai út lại khiến cho bà rơi vào tình huống khó xử như thế này.
Nếu như ngày đó Bạch Đại Vũ không vì tính chất công việc bị chuốc thuốc qua đêm với người phụ nữ lạ mặt qua đêm ở bên ngoài, chắc chắn Bạch Nhược Châu không được sinh ra, Bạch Vũ Mặc vì thế mà đấu khẩu gay gắt với bà.
"Lão Trứ, hình như ông trời đang trừng phạt tôi có phải không?"
Khoé mắt có vài nếp nhăn bất giác rơi lệ, giọng nói thều thào như vừa thoát khỏi cú sốc to lớn nào đó, ánh mắt nhìn vô hồn về phía trần nhà.
"Phải chăng lời nguyền của bà ta có hiệu nhiệm?"
Lão Trứ thở dài, lắc đầu đầy buồn phiền, rót cho bà một ly nước ấm.
"Lão phu nhân, bà uống nước đi."
Giọng của bà có chút lạc đi: "Tôi không uống! Tôi bị thằng mất nết kia chọc máu nóng dồn lên đại não rồi! Tức chết đi được!"
Lão Trần lên tiếng, khuyên nhủ bà: "Tuổi trẻ thường có những suy nghĩ bồng bột! Lão phu nhân, bà đừng bận tâm cũng đừng suy nghĩ quá nhiều!"
"Tiểu Mặc đã cố tình nhắc nhở tôi đề phòng, tại sao tôi lại không phòng bị?" Mu bàn tay phải của Bạch lão phu nhân đè trên vầng trán của mình, gằng từng câu từng chữ một: "Hai đứa chúng nó là anh em với nhau, vậy mà thằng chết bầm đó vẫn cứ cứng đầu quyết định mọi chuyện!"
...
Lúc này phòng ăn, bầu không khí nơi đây hết sức quỷ dị, thấp thoáng đâu đó sặc mùi thuốc súng.
Bạch Nhược Châu ngồi trên bàn ăn, phía đối diện cô là người đàn ông đáng ghét kia. Cô không muốn đối diện với ánh mắt đầy chết chóc của hắn ta, cặm cụi múc từng muỗng chè huyết yến vào trong miệng, trong lòng căn thẳng vô cùng.
Từ đầu chí cuối Bạch Vũ Mặc không rời mắt khỏi người cô, nhìn đăm chiêu hệt như thú dữ ngắm nhìn con mồi, chỉ cần cô không chú ý ngay lập tức xông đến cắn vào điểm chí mạng.
Ở dưới bàn ăn, người đàn ông xấu tính duỗi thẳng chân ra, một chân tiếp xúc trên mặt đất, chân còn lại đưa tới mơn man bụng đùi mềm mại của cô gái.
Bạch Nhược Châu giật mình, nước chè đưa đến bên trong khoang miệng suýt chút nữa bị sặc, đôi chân trắng nõn vội vã rụt lại, ngẩng đầu lên trừng về phía khuôn mặt không biết xấu hổ kia.
"Anh..."
Lời định nói ra bỗng mắc nghẹn trong cuống họng, Bạch Nhược Châu tức giận, khuôn mặt theo đó biến sắc, hai gò má đỏ bừng trông như mèo con nhỏ xù lông tức giận kẻ đã chọc giận mình.
Người đàn ông nhướng mày, nở một nụ cười đầy khiêu khích: "Sao? Ánh mắt này là có ý gì đây?"
Bạch Nhược Châu phẫn nộ đứng dậy khỏi ghế, hai tay đập mạnh trên bàn ăn, định dùng lời nói của một bậc mẫu nghĩ răn đe đối phương. Nhưng cô chợt nhận ra bản thân mình đang ở thế giới khác, nói ra mấy lời nói cổ hủ kia chỉ làm trò hề trong mắt người đàn ông.
Người thiếu nữ hít một hơi khí lạnh vào trong lồng ngực, cắn răng nhẫn nhịn, cố nuốt cục tức xuống dưới bụng. Cô nàng miễn cưỡng nở một nụ cười hệt như ánh triêu dương mùa xuân ấp áp, nhẹ giọng đáp lại.
"Không có gì! Chỉ là đuôi con chó cọ vào chân khiến cho em có cảm giác buồn, khó chịu mà thôi!"
Bạch Nhược Châu mạnh miệng, không nhận ra biểu cảm trên khuôn mặt anh tuấn của đối phương vì câu nói của cô mà sắc đen nhuộm một nửa. Bàn tay to khoẻ mang theo phần thô ráp kia nắm chặt lấy đôi đũa trong tay, ngón tay cái đè lên thân gỗ, chỉ vài giây sau đôi đũa dưới sức mạnh đè nén của người đàn ông, ngay lập tức gãy thành đôi rơi từng mảnh xuống dưới đất.
"Thử nói lại lần nữa!"
Người đàn ông gằn từng câu từng chữ thoát khỏi khẽ răng, toàn thân thoát ra một luồng khí chết chóc, chỉ cần cô nàng không biết điều mà nói thêm một câu nói tuyệt tình lần nữa, ngay lập tức hắn hoá thành con hắc thú nhảy bổ nhào về phía cô mà không ngừng cắn xé.
Nhìn khuôn mặt đáng sợ của hắn, Bạch Nhược Châu biết mình đã lỡ lời, cô chột dạ, chân đẩy ghế về phía sau, vội vàng lảng tránh sau vấn đề khác.
"Anh... anh tự mà ngồi nói chuyện một mình đi! Em đi vệ sinh!"
Bạch Nhược Châu thầm nghĩ trong bụng, cô phải nhanh chóng thoát khỏi nơi này. Nếu như không có Bạch phu nhân ở đây, chắc chắn anh ta lợi dụng cô sức yếu tay mềm mà nổi loạn. Dù sao cô cũng không nên xen vào thứ tình cảm oán trái kia, còn ở trước mắt người đàn ông thêm phút nào, e rằng cô bị ánh mắt cùng với sắc mặt của hắn chèn ép đến khó thở.
"Đứng lại! Tôi cho phép em đi chưa?"
Cô gái nhỏ vội vã xoay người rời khỏi bàn ăn, bỏ ngoài tai lời nói của người phía sau, hai chân run rẩy trước câu nói mang âm điệu rét buốt kia mà không đứng vững suýt chút nữa thì vấp ngã.
Trong lúc rời đi, Bạch Nhược Châu không để ý, bụng đùi non mềm va phải mép bàn. Cô cố nhẫn nhịn cơn đau truyền đến, trong đầu cô lúc này chỉ nghĩ đến làm sao chạy khỏi gã thần chết ở trần gian này nhanh nhất có thể.
Tâm trạng của cô nàng hoảng sợ vô cùng, chạy vào trong phòng tắm ở tầng một.
Vừa vào đến nơi, cô tiện tay khoá trái cửa lại, đến trước gương soi treo trên bức tường, ngắm nhìn bản thân mình trong gương.
Đây là khuôn mặt hiện tại của cô sao?
Khuôn mặt giữa cô và chủ thể giống nhau y hệt bản sao. Bạch Nhược Châu vẫn còn hoài nghi, trên thế gian này thật sự có lý thuyết về kiếp trước và kiếp sau sao?
Danh Sách Chương: