Hoa Ly nhất thời không kịp phản ứng, lại bị luồng sức mạnh quá lớn này tấn công khiến cô không tài nào thở nổi. Cô đang bị trói, không thể dùng tay để ngăn cản pháp lực của Quỷ Y mà chỉ biết vô vọng kêu lên. Tần Viễn bàng hoàng, nhìn cô bị dồn vào chỗ chết mới ngộ ra được rằng Cửu Chi Linh không phải dễ có.
“Dừng lại! Mau dừng lại!”
Quỷ Y nhếch môi cười, cuối cùng cũng chịu buông ra. Hoa Ly mặt mũi tái mép, cô ho một trận dữ dội như vừa trút hết sức lực ra ngoài. Cô ta bay đến những khóm hoa đang nở rộ phía bên kia, nâng niu từng cánh.
“Ta đã nói rồi, muốn có được Cửu Chi Linh của ta thì vật trao đổi phải tương xứng với giá trị của nó.”
Cô ta bỗng nhiên thấy tâm tình cũng tốt, thế là phất tay làm chỗ dây leo đang trói Hoa Ly biến mất để cô ngã xuống thảm cỏ khô. Cô biết mình không đấu lại cô ta, bây giờ co chân chạy chỉ càng tự dồn mình vào đường chết. Hơn nữa lúc nãy cô đã suýt về chầu trời, đến giờ cổ vẫn còn thấy đau.
Hoa Ly gượng người đứng dậy, đến gần chỗ của Quỷ Y rồi nói.
“Tôi thà liều mạng cùng cô chết ở nơi này, cũng không thể để cô đưa Cửu Chi Linh cho Tần Viễn.”
Diệp Hoa Ly và Tần Viễn này rốt cuộc có mối quan hệ gì, yêu hận đến mức nào mà lại khiến cho ta thấy mâu thuẫn đến như vậy? Theo dõi bọn họ suốt chặn đường tìm đến đây, ta đã được xem rất nhiều vở kịch hay, từ bi lụy khóc lóc cho đến những lúc dằn xé dày vò. Nếu như yêu hận của họ lớn như vậy, chẳng phải sẽ là một luồng linh khí bổ dưỡng cho việc trồng hoa của ta sao?
Quỷ Y không biết đã tính toán chuyện gì trong đầu, sau đó đột nhiên vung tay tạo ra một luồng khói đen khiến Tần Viễn và Hoa Ly bất tỉnh nhân sự.
***
Cửu Chi Linh đưa người ta đến những tham lam của dục vọng, những mưu đoạt của bản thân. Đơn giản chỉ muốn cứu một người sống lại, đó có phải là tham lam không? Mộng cảnh mà nó tạo ra, nếu đã day vào thì nhất định sẽ phải tìm cách hoá giải. Một khi không thể quay về, sẽ bị Cửu Chi Linh giam cầm mãi mãi, vạn kiếp bất phục.
Hoa Ly mở mắt ra, thấy mình đang nằm trên đất, áo quần lấm lem. Cô từ từ ngồi dậy, nhưng nhìn ra nơi này không còn là cấm địa của Cửu Chi Linh nữa mà là một nơi khác.
Đây là đâu vậy? Tần Viễn đâu?
Trước mắt cô hiện ra một khung cảnh vô cùng quen thuộc, là Tần gia. Trong nhà là khung cảnh gia đình của Tần Viễn vô cùng êm đềm và hạnh phúc. Hoa Ly không hiểu chuyện gì, chạy đến để xem rồi cất tiếng gọi.
“Tần Viễn?”
Bọn họ không hề nhìn thấy cô, vẫn vui vẻ cùng nhau nói chuyện. Cả cô và Tần Viễn đều không hay biết mình đã bị Quỷ Y đưa vào mộng cảnh. Cô ta muốn tạo ra một không gian ảo, để nhìn xem yêu hận của hai người đến cảnh giới nào. Đây là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của hai gia đình Tần gia và Diệp gia, khi tai hoạ chưa ập đến. Hoa Ly lại bị đưa đến không gian khác, cô đang ngồi ăn cơm cùng cha mẹ mình, nói cười vui vẻ.
“Hoa Ly! Sao con không chịu ăn thịt, cá gì cả?”
“Cha ăn đi! Con đang giảm cân mà!”
Cha! Đây là đâu? Tại sao mình lại đến được nơi này? Tại sao cha mình vẫn còn sống, cả ông ta cũng như vậy. Chuyện này là sao vậy? Rốt cuộc là sao chứ?
Thật ra tất cả mọi chuyện chỉ là sự hiểu lầm của Hoa Ly, cha của cô vốn không phải bị cha Tần Viễn dồn vào bước đường cùng. Công việc buôn hàng cấm này, cũng là do cha cô giới thiệu với Tần lão gia, cả hai cùng nhau hợp tác.
“Lô hàng lần này rất quan trọng, anh Tần nhất định đừng để xảy ra sơ sót.”
“Tôi biết rồi. Nhưng mà, hay là sau đợt hàng này chúng ta dừng lại đi!”
Diệp lão gia nhìn Tần lão gia, im lặng một lúc rồi hỏi.
“Tại sao?”
“Tôi không muốn chúng ta làm ảnh hưởng đến tương lai của Tần Viễn và Hoa Ly.”
Ngày đó Diệp lão gia tự sát, là vì bị cảnh sát dồn vào đường cùng. Trước lúc đổi địa điểm lô hàng, cha cô đã nhờ cha của Tần Viễn thông báo lại địa điểm. Nhưng chuyện không may xảy ra, cha của anh lại bất ngờ lên cơn đau tim và nhập viện nên giao lại việc này cho cấp dưới. Kết quả rằng địa điểm bị đổi, thông tin giao dịch bị tiết lộ ra bên ngoài và tới tai cảnh sát.
Hoa Ly nhìn những cảnh tượng chuyển động xoay vòng trước mắt làm cho mơ hồ. Mọi thứ không hề giống như những gì cô nhìn thấy, không hề giống như vậy.
“Cha? Chuyện này là thế nào vậy? Cha?”
Cô chạy đến muốn chạm vào cha mình, nhưng trước mắt lại là một tấm kính trong suốt. Cô đập mạnh tay vào, liên tục gọi cha nhưng không được. Hình ảnh trước mắt lại chuyển động, là lúc mà cha của Tần Viễn đang hấp hối trên giường bệnh. Ông muốn gặp anh lần cuối, nhưng chính cha cô là người đã ngăn lại.
“Cha con đang có việc ở bên ngoài, bây giờ con về nhà cũng không gặp được ông ấy đâu.”
Diệp lão gia đã nói dối Tần Viễn về thông tin cha anh đang hấp hối, nói rằng ông vẫn đang giải quyết việc ở bên ngoài và vẫn bình an vô sự. Anh đã tin tưởng tuyệt đối, nhưng cuối cùng lại nhận về kết quả đắng cay. Là vì ông nghĩ mình bị cha anh dồn vào đường cùng, nên trước khi tự sát cũng muốn để ông ấy chết chung.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Chuyện buôn hàng cấm không phải do cha của Tần Viễn chủ mưu mà là do cha mình. Tần Viễn không thể gặp ông ấy lần cuối cũng là do cha mình. Lẽ nào tất cả mọi chuyện, đều là do mình đã hiểu lầm, là do một tay cha mình tạo ra sao?
“Không. Không thể nào.”
Danh Sách Chương: