• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Váy của Hiểu Nhi bị Dương Giang xốc lên, anh từ từ luồng tay vào vuốt ve phần thịt non sau đó chạm vào nơi tư mật. Người cô khẽ run lên, quả thực chẳng có chút kinh nghiệm nào về chuyện chăn gối này.

"A..."

Anh kéo quần lót của cô xuống rồi ném sang một bên, sau đó tự mình cởi áo và thắt lưng. Hai người nhìn nhau, sau đó lại lao vào hôn nhau hừng hực như một ngọn lửa đang bùng cháy. Dương Giang vuốt ve cô, vừa hôn lên ngực cô vừa chậm rãi tiến vào. Hiểu Nhi giật mình co rút lại, mắt cô bất giác ngấn lệ vì dị vật thô to ở bên dưới. Anh đưa vào được một nửa, lại bị những cái miệng nhỏ nơi tư mật của cô hút chặt, khom người gầm lên một tiếng.

"A... Thả lỏng ra chút!"

"Ư..."

Hiểu Nhi nhăn mày, hai tay vòng ra ôm lưng của anh đang nhễ nhại mồ hôi. Chân cô đưa lên cao, nhưng nào ngờ như vậy lại thuận thế để dị vật vào hết bên trong. Nước mắt trào ra, tiếng rên của cô làm Dương Giang vừa đau lòng vừa sung sướng khó tả.

"A... á...."

Anh từ từ di chuyển bên trong, âm thanh nhớp nháp này khiến Hiểu Nhi đỏ mặt, nhưng đầu óc đã dần chìm vào trong mơ hồ. Dương Giang hành động quá mạnh mẽ, khi liên tục đưa dị vật cắm vào rút ra dưới hạ thân của cô. Hiểu Nhi cảm thấy mình lúc này không giống bình thường nữa rồi, khi cứ nằm dưới thân rên rỉ mặc cho anh định đoạt, mặc cho anh ra vào.

Hương vị tình yêu này khiến con người ta trở nên mụ mị, không còn phân biệt rõ thứ gì. Hiểu Nhi hôn quấn quýt môi của Dương Giang, tiếng rên bị môi anh nuốt vào đầu lưỡi. Anh ôm chặt eo cô rồi bế xốc lên, để cô siết hai chân quanh mông mình rồi đứng dậy. Hiểu Nhi gục đầu lên vai anh nức nở, nhưng sự yêu thương và cưng chiều đến mức sung sướng này vẫn chưa dừng lại.

"A... A... Dương... Giang..."

Dương Giang xoay người cô lại, không thông báo trước gì cả mà bất ngờ tiến vào phía sau. Anh ghim sâu vào bên trong nơi tư mật của cô, gầm lên một tiếng rõ to với đôi mắt đục ngầu. Hiểu Nhi bấu chặt lấy ghế sô pha, mái tóc dài ướt đẫm mồ hôi rũ rượi xoã xuống trên tấm lưng trần. Anh khom người đến, tay nâng cằm của Hiểu Nhi sang một bên rồi hôn môi cô, kéo ra một sợi chỉ bạc.

"Hiểu Nhi! Có thích không?"

Hai mắt cô mơ màng, mím môi cảm nhận rõ ràng sự di chuyển của dị vật bên trong cơ thể của mình. Cô khẽ gật đầu, sau đó phải rất lâu sau mới khó khăn lên tiếng. Cô nói chuyện đứt quãng, tiếng rên rĩ đã cố gắng nén xuống hết mức nhưng vẫn phát ra.

"Nhanh... Ư... Nhanh lên... Ha..."

Dương Giang cong môi cười, trán anh cũng đã đẫm mồ hôi, dị vật đang bị nơi tư mật của cô hút chặt, lại còn ướt đến như vậy khiến anh cũng không thể nào chịu được. Anh siết lấy eo cô, thúc vào hơn mấy chục cái nữa mới bắt đầu xuất ra, **** **** nóng hổi tràn vào bên trong làm cả hai run rẩy. Dương Giang kêu lên, eo lắc lư đẩy hết chúng vào bên trong.

"A..."

Nằm trong phòng, chiếc rèm cửa đong đưa vì cơn gió vào những dịp gần đầu xuân đang đến, luồng vào thổi tung rèm cửa. Dương Giang choàng tay qua ôm chặt Hiểu Nhi trong lòng, nhìn cô say ngủ. Anh mỉm cười ngọt ngào, vì cuối cùng cô cũng chịu mở lòng mình ra để đón nhận anh.

Thời khắc giao thừa sắp đến gần, gia đình của Hoa Ly và Tần Viễn có lẽ đang chuẩn bị tất bật từ việc trang trí nhà cửa cho đến treo đèn hoa. Hiểu Nhi ngồi một mình bên cửa sổ, nhìn ra phía bên ngoài mà trong lòng thật cô đơn quạnh vắng. Cô bây giờ có thật sự hạnh phúc không? Những ngày qua cô đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng đường tiến không có mà đường lui cũng không xong.

Cuối cùng, vẫn là nên giải thoát.

Tần Viễn theo lời của Hoa Ly, lái xe đến nhà để đón Hiểu Nhi nhưng cửa lại khoá ở bên trong. Anh đứng đó ấn chuông cửa, nhưng đợi mãi cũng không có ai phản hồi gì. Anh bắt đầu cảm thấy mọi chuyện không ổn, vội vàng tìm cách để đẩy cửa xông vào nhưng bất thành. Tiếng xe moto vang lên ở sau lưng, Dương Giang dừng xe xuống rồi tiến đến gần.

"Có chuyện gì vậy?"

Tần Viễn quay sang, hai người nhìn nhau kinh ngạc một hồi lâu thì anh mới lên tiếng.

"Hoa Ly nhờ tôi đến đón cô ấy sang Diệp gia, nhưng cổng lại khoá trong không vào được."

Dương Giang nhíu mày, vì anh vẫn còn nhớ mới ngày hôm qua mình và Hiểu Nhi bên nhau ngọt ngào. Anh bước đến ấn chuông, sau đó liên tục đập cửa gọi.

"Hiểu Nhi? Hiểu Nhi?"

"Vô ích thôi. Những cách đó tôi đều đã thử qua cả rồi, không có tác dụng gì đâu!"

Dương Giang lo lắng đến sắp phát điên rồi, anh bắt đầu xông đến tìm mọi cách để phá cửa. Vừa hay, người giúp việc trong nhà đi chợ về mang theo chìa khoá mở cổng. Cả Tần Viễn và Dương Giang đều chạy lên phòng của Hiểu Nhi, phát hiện cửa phòng đang mở, nước từ trong nhà tắm tràn ra tận bên ngoài.

Cả hai bàng hoàng nhìn nhau rồi tiến vào trong, mới hoảng hốt khi thấy Hiểu Nhi đang ở trong bồn tắm đầy máu cùng với những cánh hoa hồng.

"Hiểu Nhi?"

Dương Giang hoàn toàn bị cảnh tượng này làm cho sụp đổ, cả Tần Viễn cũng thất kinh. Anh lao đến kéo cô ra khỏi bồn nhưng lúc này tay chân cô đã lạnh toát, môi cũng trắng bệch. Mắt anh hiện lên tơ máu, đỏ bừng rồi lệ ngập tràn.

"Hiểu Nhi? Tại sao vậy?"

"Tại sao vậy?"

...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK