Giới Luật Đường - Thánh Đạo Cung, xung quanh có những trụ đồng to lớn, bên trên điêu khắc tường vân tiên hạc, không khí cực kỳ trang nghiêm.
Ngồi ở ghế chủ toạ chính là tam cung chủ Thánh Đạo Cung. Hắn mặc đạo bào màu trắng, xương lông mày cao, gò má hõm, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc. Trước mặt hắn đặt một cái bàn, lư hương giữa bàn lặng lẽ cháy, sương khói lượn lờ bay lên cao, nhưng không mang đến chút ấm áp nào. Bên cạnh lư hương đặt hai lưu niệm châu trong suốt.
Ngồi phía dưới tam cung chủ là các cung chủ khác, đứng phía sau bọn họ là các đệ tử của từng cung, đều là đồng môn sư huynh đệ, trong này cũng bao gồm Lý Vãn Trần cùng Mộc Lưu Vân. Bọn họ thần sắc khác nhau nhìn Tạ Lâm Nghiễn, hoặc đồng tình, hoặc chán ghét, hoặc chỉ là đơn thuần khó hiểu.
Mà ở bên cạnh Tạ Lâm Nghiễn thì có một đệ tử ngoại môn Thánh Đạo Cung đang đứng, hắn ôm quyền về phía trước nam tử chủ toạ, cao giọng nói: "Tam cung chủ, đệ tử tận mắt nhìn thấy Tạ Lâm Nghiễn cùng hơn mười sư đệ đồng môn đi tới gần Trụy Ma Uyên trừ ma. Sau khi tới gần Trụy Ma Uyên hắn chĩa kiếm ra tay với đồng môn, giết hại hơn mười đồng môn, thủ đoạn tàn nhẫn đến cực điểm."
Hắn dừng lại một chút lại nói: "Đệ tử sợ Tạ Lâm Nghiễn chối tội liền dùng lưu niệm châu ghi lại cảnh tượng đã phát sinh lúc ấy. Kính xin tam cung chủ xem qua, không thể tha cho loại người tâm tư hiểm ác này được!"
Tạ Lâm Nghiễn mím môi, có lẽ hắn thật sự bị thương rất nặng, người hắn có chút lung lay, lại bị hắn mạnh mẽ giữ lại. Hắn nhìn chằm chằm lưu niệm châu trên bàn, khớp ngón tay bị hắn siết đến trắng bệch.
Nam tử trung niên nam sắc mặt rất âm trầm, hắn không cần phải nhiều lời nữa, cầm viên lưu niệm châu thứ nhất ở trên bàn lên, rót linh khí vào bên trong, sau đó, một hình ảnh liền xuất hiện ở không trung.
Hình ảnh cũng không quá rõ ràng, nơi ghi lại có chút cao, giấu ở sau một đại thụ rậm rạp, xuyên thấu qua tầng tầng lá cây, có thể nhìn thấy một thanh niên bạch y cầm trong tay trường kiếm đen nhánh, hắn đang giết hại cực kỳ tàn ác, động tác hắn xuất kiếm rất nhanh, không ai có thể chống đỡ được lâu. Trong chớp mắt, hơn mười đệ tử toàn bộ chết ở dưới kiếm của hắn, máu tươi bắn đầy người hắn, làm y phục tuyết trắng nhiễm vết máu loang lổ, như ác quỷ địa ngục, cuồng ma thích giết chóc.
Kẻ giết người không ai khác, chính là Tạ Lâm Nghiễn. Nam tử trung niên càng nhìn, mặt càng tức giận. Sau khi cảnh tượng hoàn toàn kết thúc, hắn cười lạnh, ánh mắt dừng ở trên mặt Tạ Lâm Nghiễn: "Người trong hình ảnh này là ngươi?"
Tạ Lâm Nghiễn mím chặt môi, sắc mặt tái nhợt, hắn gằn từng chữ: "Kẻ ta giết căn bản không phải người!"
"Ngươi nói bậy!" Đệ tử làm chứng kích động ngắt lời hắn: "Ta rõ ràng nhìn thấy Lưu sư huynh khóc cầu xin ngươi tha cho, nhưng ngươi căn bản không niệm chút tình đồng môn nào, hạ sát thủ với sư huynh! Ngươi tàn hại đồng môn! Trước kia các sư huynh đệ còn xem ngươi trở thành tấm gương tu luyện! Chúng ta đã nhìn nhầm!"
Đại khái là cảm xúc quá mạnh mẽ, Tạ Lâm Nghiễn cũng có chút phát run, lại bị hắn khắc chế: "Bọn họ đã bị ma khí ăn mòn! Ta nếu không ra tay sẽ có thêm nhiều người chết!"
"Nói bậy!" Nam tử trung niên vỗ mạnh bàn, cắt đứt tiếng cãi nhau của bọn họ, ánh mắt hắn lạnh lẽo nhìn Tạ Lâm Nghiễn: "Tình huống như lời ngươi nói cũng không phải chưa từng xuất, nhưng ngoại trừ càn khôn lưu ly nhãn của Lý sư huynh, cho dù là ta cũng không thể nói chính xác được một người có bị ma khí ăn mòn hay không. Ngươi chẳng qua vừa mới đạt tới Nguyên Anh kỳ, làm sao biết được?" Hắn bất chợt dừng lại, lại nói: "Mà đúng ở thời điểm này, người duy nhất có thể phán đoán được thật giả là Lý sư huynh lại chết, ngươi còn muốn nói dối?"
"Lý sư huynh" trong miệng tam cung chủ đương nhiên là Lý Từ Tuyết. Hơi thoẻ của Tạ Lâm Nghiễn nặng nề, hắn nắm chặt nắm đấm, lại chẳng biết tại sao không hề lên tiếng, trầm mặc thật lâu hắn mới hỏi: "Tam sư thúc, ta muốn biết sư phụ ta đã chết như thế nào?"
Giọng nói của hắn có chút rất run rẩy, có thể cảm nhận được trạng thái của hắn lúc này rất không tốt, chỉ là dựa vào ý chí ngoan cường mới không ngã xuống. Nam tử trung niên tức quá hoá cười: "Tạ Lâm Nghiễn, ngươi đã biết rõ sao còn cố hỏi làm gì?"
Hắn vươn tay ra, nhặt lên một lưu niệm châu khác ở trên bàn, nói: "Không phải thật sự cho rằng không ai biết ngươi đã làm gì chứ?"
Theo hắn bấm tay niệm thần chú, một khung cảnh xuất hiện ở không trung. Quang cảnh là trong lâu các của Thánh Đạo Cung ban đêm, ánh trăng chiếu rọi, từng bông tuyết bay xuống, dưới cây hoa lê, một thân ảnh màu trắng đột nhiên bay ngược ra, sau khi hắn rơi xuống đất không trụ được mà lùi lại vài bước, bước chân rõ ràng có chút lảo đảo. Máu từ ngón tay hắn nhỏ giọt, rơi trên nền tuyết nở ra một đóa hoa đỏ sẫm lạnh băng.
Đó là Lý Từ Tuyết, trên bụng của hắn thủng một lỗ, hắn lấy tay che nhưng hiệu quả cũng không lớn, máu vẫn trào ra ngoài. Hắn nhìn đối diện, dường như cãi nhau với ai đó, nhưng lưu niệm châu không ghi lại thanh âm, chỉ có mình hình ảnh.
Bên ngoài, Tạ Lâm Nghiễn đang quỳ trên mặt đất sắc mặt rất khó xem. Ngay sau đó, một người khác cũng đi vào trong lưu ảnh, người kia một tay cầm trường kiếm đen nhánh, mặt đầy sát khí, từng bước đi ra, máu từ lưỡi kiếm sắc bén của hắn trượt xuống, chậm rãi nhỏ giọt. Người này không phải ai khác, chính là Tạ Lâm Nghiễn! Hắn lao tới, trường kiếm trong tay đâm vào tim Lý Từ Tuyết, hình ảnh trong lưu niệm châu rung chấn mạnh, nháy mắt tối lại.
Lưu niệm châu có một đặc điểm, nếu người lưu niệm chết, lưu niệm thuật cũng sẽ mất đi hiệu lực, hình ảnh dừng ngay tức khắc.
Thấy một màn như vậy Tạ Lâm Nghiễn bật dậy, lại bị dây trói trên người dùng lực ép xuống, mới chỉ cách mặt đất một tấc đã quỳ xuống thật mạnh. Tam cung chủ lạnh lùng nhìn hắn, mắt tràn đầy chán ghét, uy áp nháy mắt thả ra, trả thù trên người hắn, không lưu tình chút nào.
"Tạ Lâm Nghiễn, có lẽ ngươi không dự đoán được trước khi Lý sư huynh chết dùng lưu niệm châu ghi lại." Hắn cười lạnh: "Ám hại sư phụ, hành hạ đồng môn đến chết, ngươi nên bị tội gì?"
Tạ Lâm Nghiễn vốn bị thương nặng, hiện giờ lại không thể không dùng toàn lực chống lại uy áp trên người, máu tươi từ miệng, từ mũi hắn chậm rãi trào ra, đỏ đến chói mắt. Hắn khó khăn ngước mắt nhìn tam cung chủ ở chủ toạ, hai mắt tựa như khóc, thanh âm hắn khàn khàn, cơ hồ là dùng hết toàn lực gằn từng chữ: "Không! Phải! Ta!". Truyện Đông Phương
"Tạ Lâm Nghiễn, chứng cứ vô cùng xác thực, cho tới bây giờ ngươi còn muốn lừa dối sao?!"
Thanh niên siết chặt nắm đấm, móng tay chậm rãi cắm vào thịt, để lại vệt máu, hắn cắn chặt môi dưới, hai mắt đỏ lên.
"Hình ảnh trong lưu niệm châu là ngụy tạo! Kính xin tam cung chủ minh xét!" Hắn khàn cả giọng hô lên những lời này.
"Tạ Lâm Nghiễn!" Một tiếng mắng giận dữ từ bên cạnh truyền đến, Lý Vãn Trần đứng ở một bên cuối cùng không nhịn được nữa, mặt hắn đầy tức giận trừng mắt nhìn Tạ Lâm Nghiễn: "Vì sao ngươi muốn ra tay với đồng môn, vì sao muốn ra tay với tiểu thúc! Thánh Đạo Cung chưa bao giờ bạc đãi ngươi! Vì sao? Ngươi dựa vào cái gì?"
Hắn không để ý lúc này còn đang ở Giới Luật Đường, bởi vì tức giận và căm hận, thậm chí không bận tâm đến tam cung chủ, nhào qua chỗ Tạ Lâm Nghiễn.
"Tạ Lâm Nghiễn! Ta muốn giết ngươi!"
Tam cung chủ nhíu mày, phẩy nhẹ ống tay áo, một cổ không khí vô gình lập tức ngăn cản Lý Vãn Trần.
"Không được hồ nháo trong Giới Luật Đường." Giọng điệu của hắn nghiêm khắc uy nghiêm, nói xong câu này liền đưa mắt sang Tạ Lâm Nghiễn.
"Hiện giờ chứng cứ vô cùng xác thực, ngươi lại không biết hối cải, vậy dựa theo quy củ của Thánh Đạo Cung ghim mười hai toái linh đinh trong kinh mạch, dùng huyền thiết khóa chặt xương tỳ bà, vứt vào vực băng."
"Không phải ta!" Thanh niên cố gắng đứng dậy phản kháng, nhưng căn bản bất lực: "Ta không giết sư phụ! Các ngươi nên tìm ra hung thủ thật sự!"
Sau khi nói ra những lời này, hắn không kìm được hộc ra một ngụm máu, nhuộm đỏ vạt áo trước ngực, nhưng hắn không thèm bận tâm: "Không thể cứ như vậy bỏ qua hung thủ thật sự! Thỉnh Tam sư thúc minh xét!"
Tam cung chủ hiển nhiên đã nhận định kết quả mình phán định không muốn nghe hắn nhiều lời nữa, bàn tay đưa vào trong tay áo, trong lòng bàn tay rất nhanh có thêm mười hai cái đinh trong suốt. Đây là toái linh đinh, cũng là hình cụ tàn nhẫn của Thánh Đạo Cung. Sau khi đóng vào kinh mạch, người thụ hình người ngày nào cũng phải chịu đau đớn kinh mạch vỡ vụn, nhưng toái linh đinh này có năng lực chữa khỏi rất mạnh, mỗi khi đánh nát kinh mạch người thụ hình xong sẽ nhanh chóng chữa trị kinh mạch lại như lúc đầu. Cứ đau đớn như vậy ngày qua ngày, năm qua năm, vĩnh viễn cũng không dừng lại.
Thấy lấy đinh ra, Tạ Lâm Nghiễn rốt cuộc trầm mặc, ánh mắt hắn ảm đạm, nắm đấm siết chặt cũng chầm chậm buông lỏng ra, ánh mắt hắn nhìn tam cung chủ mang theo cảm xúc tuyệt vọng như có như không. Không biết hắn nghĩ như thế nào mà lại quay đầu nhìn các đệ tử Thánh Đạo Cung, vừa dời mắt liền đối mặt với từng sắc thái khác nhau. Mộc Lưu Vân chẳng biết lúc nào đã rời đi...
Một tay tam cung chủ nâng toái linh đinh, tay còn lại bấm niệm thần chú, một đạo linh quang từ ngón tay hắn bay ra, nhanh chóng truyền vào toái linh đinh. Toái linh đinh lập tức toả mạnh hào quang từng chút nâng lên cao, lơ lửng giữa không trung. Tam cung chỉ ngón tay về phía Tạ Lâm Nghiễn, tăng thêm uy áp thần thức giữ chặt thanh niên.
Tạ Lâm Nghiễn không nói một tiếng, hắn quật cường nhìn toái linh đinh bay tới, đâm từng tấc một vào người hắn, ghim vào trong kinh mạch của hắn. Đau nhức nháy mắt truyền đến, sắc mặt của hắn lại trắng hơn, máu từ khóe môi tràn xuống, trán của hắn cũng toát ra một tầng mồ hôi lạnh. Nhưng hắn lại thẳng tắp quỳ ở đó, không nói một tiếng, chỉ nhìn chằm chằm người ngồi trên ghế chủ toạ. Ngay sau đó, cả người hắn không báo trước mà ngã xuống.
Hắn rốt cuộc... Không chịu nổi.
Danh Sách Chương: