Dù là Sở Nghiêu Nghiêu đã sớm chuẩn bị tâm lý, cũng không nghĩ leo cầu thang sẽ mệt như vậy.
Mặt trời vừa mới ló dạng ở chân trời thì ở phần trung tâm trống trải của Thải Vân Trấn liền xuất hiện một cái thang nối thẳng về phía chân trời, tựa như kiến trúc từ hư ảo đi ra. Từ mặt đất kéo dài đến tầng tầng lớp lớp mây mù mờ ảo, nhìn không thấy cuối, giống như con đường đi đến tiên cảnh.
Đây là thang Thải Vân, cũng là con đường duy nhất tới Vân Trung Thành.
Bởi vì cảnh tượng quá mới lạ, Sở Nghiêu Nghiêu tận mắt nhìn thấy thì ngẩn ra.
Sau khi thang hiện ra liền có không ít người bắt đầu leo lên. Có tốp năm tốp ba, cũng có lãnh khốc đơn độc hành hiệp, hoặc là trầm mặc ít lời, hoặc là cãi nhau ầm ĩ, nhưng bất kể tu vi như thế nào cũng không ai dùng pháp bảo phi hành, đều thành thật bước từng bước lên trên.
Đây là quy tắc của Vân Trung Thành, muốn vào thành thì phải tuân thủ.
May mà thang rất rộng, đầu bên kia kéo dài tới trong mây, nhìn không ra điểm cuối, chỉ có thể trông thấy đầu người khuất trong sương mù mờ ảo. Nếu như không tới gần, cũng không thể nhìn rõ ràng.
Trên cầu thang lát gạch xanh, nhìn trang nghiêm, sạch sẽ.
Vừa mới bắt đầu đi Sở Nghiêu Nghiêu còn thấy bình thường, nhưng còn chưa đi được một nửa, mặt nàng đã đỏ bừng, toát ra một tầng mồ hôi.
Lúc này mặt trời cũng đã lên cao, ánh nắng chiếu trên bậc thang, nhiệt độ càng lúc càng tăng.
Tạ Lâm Nghiễn mới đầu còn đi sau nàng, không bao lâu liền biến thành cùng nàng sánh vai, qua một lát lại đi trước nàng nửa bước, rất nhanh, Tạ Lâm Nghiễn đã vượt qua nàng một khoảng xa dừng bước, quay đầu lại nhìn Sở Nghiêu Nghiêu đang dừng ở phía sau.
Sở Nghiêu Nghiêu chống hai lên gối, trên trán toát ra một tầng mồ hôi, mệt đến mức thở hồng hộc, nàng thấy Tạ Lâm Nghiễn dừng lại chờ nàng, vốn định nhanh chóng đuổi theo, nhưng được hai bước nàng liền bỏ cuộc, thật sự là không đi nổi.
Quá mệt.
Sao lại mệt như vậy?
A!
Tạ Lâm Nghiễn thấy nàng khó khăn lê bước đến gần, đột nhiên nói: "Ta cõng ngươi đi lên."
Hắn hơi dừng lại, dường như sợ Sở Nghiêu Nghiêu sẽ cự tuyệt, lại bổ sung: "Tốc độ của ngươi quá chậm, sẽ làm việc bị chậm trễ."
Mặt trời treo cao ở hướng đông, ánh dương ấm áp chiếu lên người thanh niên, dát lên người hắn một lớp viền vàng.
Sở Nghiêu Nghiêu: "..."
Tạ Lâm Nghiễn mặt đầy đứng đắn nhìn nàng, thần sắc không hề có ý trào phúng, nhưng lại làm người ta cảm thấy không thoải mái.
Sở Nghiêu Nghiêu do dự.
Tạ ma đầu nói muốn cõng nàng...
Cõng? Thật là mất mặt, nếu bị người khác nhìn thấy không chừng sẽ cho rằng bọn họ có quan hệ gì đó...
Không cõng? Nhưng nàng đã quá mệt mỏi, nàng không đi nổi nữa, thang Thải Vân trải thẳng vào mây, bọn họ hiện tại còn chưa đi được một phần ba, về sau nàng cũng sẽ không kiên trì được...
Cõng hay là không cõng? Sở Nghiêu Nghiêu giao chiến trong lòng một phen, cuối cùng hung hăng đánh cho mình một cái, hiện tại đã là lúc nào rồi, còn bận tâm mặt mũi làm cái gì?
Nàng hít sâu một hơi, cứng ngắc nói với Tạ Lâm Nghiễn: "Vậy thì làm phiền Tạ công tử cõng ta đi lên."
Tạ Lâm Nghiễn nhìn thấu Sở Nghiêu Nghiêu ngại ngùng, hắn nhếch môi cười, xoay người cúi xuống nói: "Lên đây đi."
Sở Nghiêu Nghiêu lại hít sâu một hơi, bước lên một bước, ghé vào lưng của hắn, động tác lại rất nhanh nhẹn.
Tạ Lâm Nghiễn cõng nàng đứng lên, lưng và cánh tay của hắn dưới lớp áo bào rắn chắc hơn trong tưởng tượng nhiều, Sở Nghiêu Nghiêu thậm chí có thể cảm giác được lúc hắn dùng lực cơ bắp căng lên.
Nhìn bên ngoài Tạ Lâm Nghiễn trông hơi gầy, nhưng hắn là kiếm tu, chưa bao giờ buông lỏng ở phương diện rèn luyện cơ thể. Cho nên hắn cũng không gầy yếu, cơ bắp căng chắc, không gióng với kiểu người chỉ chuyên luyện tập để có cơ bắp lớn.
Sở Nghiêu Nghiêu không muốn quá thân cận với hắn, như vậy sẽ làm nàng có chút xấu hổ. Vì thế cánh tay của nàng không phải ôm, cũng không phải không ôm, mà khoác hờ lên trên vai hắn, cả người đều mất tự nhiên.
"Sở cô nương có thể thả lỏng một chút."
Tạ Lâm Nghiễn đương nhiên có thể cảm nhận được trạng thái của nàng, trong giọng nói hắn có ý cười nhàn nhạt khiến Sở Nghiêu Nghiêu cảm thấy Tạ Lâm Nghiễn đang chê cười nàng.
"Ta rất thả lỏng." Giọng nói của nàng trấn định mà khẩu thị tâm phi.
Tạ Lâm Nghiễn không vạch trần nàng, hắn tiếp tục đi lên trên, bước chân nhẹ nhàng. Lúc này Sở Nghiêu Nghiêu mới phát hiện Tạ Lâm Nghiễn vừa rồi chờ nàng thích ứng mà đi chậm bao nhiêu.
Nàng có chút ghen tỵ: "Đi thật là nhanh, còn không chảy mồ hôi."
"Giấy khôi lỗi sao lại chảy mồ hôi?" Tạ Lâm Nghiễn hỏi ngược một câu.
"Nhưng ngươi có nhiệt độ cơ thể, cũng có tim đập."
Chân thật như thế, cùng người sống sờ sờ có khác gì nhau.
Tạ Lâm Nghiễn rũ mi cười nhẹ: "Nhiệt độ cơ thể thấp hơn, tim đập chậm hơn, vẫn có khác biệt."
Kỳ thật bây giờ Sở Nghiêu Nghiêu không cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Tạ Lâm Nghiễn, cũng không cảm giác được tim của hắn đập. Vừa nãy nàng quá mệt mỏi, còn bị ánh mặt trời chiếu vừa nóng vừa khô, chỉ cảm thấy cả người Tạ Lâm Nghiễn lành lạnh, cũng chỉ có thể nghe được tiếng tim mình vì vận động mạnh mà đập như trống.
Nàng đánh giá Tạ Lâm Nghiễn, không cẩn thận cọ má hơi nóng vào sau cổ hắn, nàng hoảng sợ vội vàng dịch đầu ra, chỉ là ánh mắt có chút co quắp.
Cảm giác kia, tựa như chạm vào một khối nhuyễn ngọc mát lạnh.
Sao da thịt một đại nam nhân lại mịn màng như thế? Sở Nghiêu Nghiêu có chút tò mò bản thể của Tạ Lâm Nghiễn có phải cũng căng mịn như thế hay không, nhưng nàng không hỏi, nàng sợ Tạ ma đầu cảm thấy nàng đang sỉ nhục hắn.
Bước chân Tạ Lâm Nghiễn hơi khựng, nhưng không dừng lại.
"Bản thể của ngươi hay giấy khôi lỗi đi nhanh hơn?" Sở Nghiêu Nghiêu cuối cùng vẫn nhịn không được hỏi một câu.
"Tất nhiên là bản thể, ngươi từng thấy Nguyên Anh hậu kỳ bò cầu thang sao." Hắn trả lời không chút để ý.
"Ta chỉ mới thấy một Nguyên Anh hậu kỳ là Yến Đạo An mà thôi, hơn nữa chưa từng thấy hắn leo cầu thang." Sở Nghiêu Nghiêu thực sự cầu thị.
Tạ Lâm Nghiễn nhịn không được cười ra tiếng, Sở Nghiêu Nghiêu áp sát trên lưng hắn, cảm nhận rõ ràng lồng ngực hắn rung động.
Nàng cảm thấy có chút kỳ quái, suy nghĩ lại ghé vào tai của hắn hỏi: "Là ta nhầm sao? Tự dưng ta cảm thấy tính tình của ngươi hình như tốt hơn nhiều."
"Tính tình của ta vẫn luôn rất tốt." Tâm tình của hắn hiển nhiên không cũng không tồi.
Sở Nghiêu Nghiêu nhỏ giọng lầm bầm: "Ta vẫn cho là ngươi đang nhẫn nhục."
Tạ Lâm Nghiễn sửng sốt một chút, hắn định quay đầu nhìn Sở Nghiêu Nghiêu một chút, nhưng đầu chỉ nghiêng qua một chút liền dừng lại.
||||| Truyện đề cử: Vợ Quân Nhân Đừng Xằng Bậy |||||
Sở Nghiêu Nghiêu nghe hắn nói: "Ngươi muốn hiểu như vậy cũng được."
Sở Nghiêu Nghiêu không lên tiếng nữa, nàng sợ mình nói thêm vài câu nữa sẽ thật sự chọc giận Tạ Lâm Nghiễn. Tuy rằng hiện tại hắn không thể giết nàng, nhưng nàng cũng không muốn tự tìm khó chịu.
Tạ Lâm Nghiễn cõng nàng đi tốc độ nhanh hơn gấp mấy lần, nhưng thang Thải Vân thật sự quá dài, mãi đến lúc xế chiều, Sở Nghiêu Nghiêu mới nhìn thấy cửa Vân Trung Thành.
Cửa thành rất cao lớn, không thể nhìn thấy toàn cảnh, bậc cuối thang Thải Vân thang ở tận trời cao, bốn phía đều bị mây mù mờ ảo vây quanh, cao lớn đến mức khiến người ta hoài nghi có phải vào lầm thành trì của người khổng lồ hay không.
Tòa thành này, thật sự giấu ở trong mây.
Rốt cuộc bước lên bậc thang cuối cùng, Sở Nghiêu Nghiêu do dự một chút, nói với Tạ Lâm Nghiễn: "Ngươi có thể thả ta xuống."
Đoạn đường kế tiếp nàng muốn tự đi.
Lát nữa tới gần cửa thành, người chắc chắn sẽ rất đông, tất cả mọi người đều tự đi, chỉ có nàng được cõng, thật sự quá kỳ cục.
Tạ Lâm Nghiễn không nhiều lời, rất tự nhiên đặt nàng xuống.
Sở Nghiêu Nghiêu ở trên lưng Tạ Lâm Nghiễn lâu rồi, vừa xuống đất chỉ cảm thấy đùi của mình có chút tê dại, không đứng vững liền lảo đảo một chút, may mà Tạ Lâm Nghiễn tay mắt lanh lẹ, giữ chặt cánh tay của nàng, kéo nàng lại.
Nàng quay đầu, liền đối diện với ánh mắt của Tạ Lâm Nghiễn.
"Sở cô nương, kỳ thật ngươi không cần quá để ý ánh mắt của người khác, cũng không cần thiết giữ khoảng cách với ta." Ánh mắt của hắn sáng như đuốc: "Ngươi phải hiểu, ở trong mắt mọi người ngươi đã là lô đỉnh của ta."
Tạ Lâm Nghiễn đột nhiên nói với nàng lời này, có vẻ hơi khó hiểu, thậm chí có thể nói là đường đột, nhưng Sở Nghiêu Nghiêu cũng hiểu được là hắn nhìn thấu suy nghĩ trong lòng nàng.
Hắn quá nhạy cảm, Sở Nghiêu Nghiêu thở dài, chậm rãi gật đầu: "Ta hiểu được."
Tay Tạ Lâm Nghiễn chậm rãi trượt xuống dưới, luồn vào tay Sở Nghiêu Nghiêu, cầm tay nàng.
Mười ngón đan xen, Sở Nghiêu Nghiêu thậm chí có thể cảm nhận rõ ràng được từng khớp xương ngón tay và vết chai của Tạ Lâm Nghiễn, đầu ngón tay của nàng run rẩy, xém chút nhịn không được rút tay về.
"Đi thôi."
Tạ Lâm Nghiễn tựa hồ không phát giác, thậm chí còn hơi xiết chặt năm ngón tay. Hắn nắm tay nàng đi về hướng Vân Trung Thành.
Cánh tay Sở Nghiêu Nghiêu căng cứng, lặng lẽ đi theo bên cạnh hắn.
Lúc đi nàng phát hiện trên tay Tạ Lâm Nghiễn có rất nhiều vết chai, giữa ngón cái và ngón trỏ, sườn lòng bàn tay dọc ngón trỏ xuống, phần nhô ra phía dưới bốn ngón tay, còn có trong lòng bàn tay.
Đây là do tập kiếm lưu lại.
Nguyên thân cũng là một kiếm tu, nhưng tay phải của nàng không có nhiều vết chai như vậy. Nàng lại nhớ tới trước khi mình xuyên thư, hồi còn đang học cao trung, bởi vì ngày nào cũng dùng bút, chỗ ngón giữa kề gần ngón trỏ cũng có một vết chai dày. Sau này lên đại học, nàng đi học Guitar, tay trái ấn dây đàn cũng có vết chai.
Lúc đang nghĩ ngợi lung tung, Tạ Lâm Nghiễn đột nhiên quay đầu lại nhìn nàng.
"Sở cô nương thấy hứng thú với vết chai trên tay của tại hạ?" Câu hắn nói là câu hỏi, nhưng lại dùng giọng điệu của câu trần thuật.
Sở Nghiêu Nghiêu mở to hai mắt, có chút khó tin nhìn về phía Tạ Lâm Nghiễn.
Nàng âm thầm sờ sờ cũng có thể bị phát hiện?
Tạ Lâm Nghiễn phát hiện như thế nào? Nàng bại lộ ở đâu?
Hắn buồn cười: "Ngươi vừa nãy cứ nhìn tay của ta."
Sở Nghiêu Nghiêu cảm thấy có chút xấu hổ, nàng ngước mắt lên nhìn Tạ Lâm Nghiễn, không cam lòng yếu thế cười nói: "Hóa ra Tạ công tử vẫn luôn chú ý ta ư?"
"Bên này đông người, ta sợ ngươi đi lạc." Hắn nói thật đúng lý hợp tình.
Sở Nghiêu Nghiêu: "..."
Danh Sách Chương: