“Ừa, có lẽ là nhàm chán.” Lan Ninh cười nói. Cô xem như hiểu rõ, La Tăng Bình thật đúng là cái người mê chơi, đoán chừng người phụ nữ như Khương San San đối với anh ta còn vô cùng có khẩu vị.
“Không, tớ cảm thấy anh ta chắc chắn là nhắm vào tớ để hỏi thăm chuyện của cậu.” Khương San San lại nói.
Cô ấy biết La Tăng Bình cảm thấy cô ấy có chút thú vị, nhưng bởi vì biết cô ấy đã kết hôn, La Tăng Bình vẫn không có ý mạo phạm cô ấy. Có thể thấy được người này tuy đào hoa, mê chơi, vẫn có giới hạn, không nghĩ thông đồng phụ nữ nhà lành. Đương nhiên, Khương San San cũng không phải loại người này, bản thân cũng tương tác đúng mực. Cho nên, cô ấy cảm thấy La Tăng Bình này gọi điện thoại, không có khả năng chỉ là do nhàm chán.
“Anh ta hỏi thăm tớ làm gì?” Lan Ninh buồn cười nói. Cô không cảm thấy La Tăng Bình có lý do gì hỏi thăm mình.
Cô căn bản là không ý thức được, cô và La Tăng Bình có lẽ sẽ có một ngày trở thành bà con. Nói cách khác, trong tiềm thức của cô, còn chưa đem Song Thư Vân chân chính trở thành người yêu của mình, lúc trước tổn thương quá lớn, khiến cô vô thức lảng tránh rất nhiều vấn đề.
“Cậu là thật không hiểu hay là hoàn toàn không nghĩ tới. Anh ta hỏi thăm cậu, chắc chắn là đứng trên thân phận bà con của Song Thư Vân.” Khương San San kỳ lạ nói lên.
“Như vậy à. Tớ lúc trước thật đúng là không nghe Song Thư Vân nói qua La Tăng Bình, hiện tại anh ấy cũng không nhắc qua anh ta. Chỉ nói tên gia hỏa này là một gã trăng hoa, dạo chơi khắp chốn sắc hương.” Lan Ninh cười nói.
La Tăng Bình như thế mới là hình tượng các anh công tử nhà giàu thật sự, ngược lại Song Thư Vân một chút cũng không giống. Nếu Tô Vân biết Song Thư Vân và Lan Ninh thời niên thiếu từng có một đoạn tình cảm, không biết sẽ có suy nghĩ gì.
Song gia khi đó cũng có thân phận địa vị không kém. Nhưng Song Thư Vân lại một chút cũng không giống mấy cậu ấm nhà giàu, ngược lại cùng loại người hỗn tạp như Lan Ninh phải chính mình làm công nuôi sống bản thân ở cùng nhau, ngày nào cũng làm những việc lặt vặt, nếu không anh cũng sẽ không yêu Lan Ninh.
“À, đúng rồi. Có phải Song Thư Vân và La Tăng Bình cùng nhau quay về hay không, người nhà bọn họ hỏi đến cậu, cho nên La Tăng Bình muốn hỏi thăm tình hình của cậu.” Khương San San lại nói.
“Cậu muốn nói là người nhà của La Tăng Bình hỏi đến, còn có chút khả năng. Nhưng trước mắt bát tự của tớ và Song Thư Vân còn chưa đâu vào đâu đâu, khiến bà con quan tâm đến, còn quá sớm. Thậm chí cha mẹ Song Thư Vân, hẳn là sẽ không hỏi đến.” Lan Ninh nói.
“Tại sao, cha mẹ Song Thư Vân sao lại thế này?” Khương San San hỏi.
“Chúng tớ trước kia lúc ở bên nhau, cha mẹ anh ấy từng nói với tớ, bảo tới cút xa một chút đừng quấn lấy Song Thư Vân, còn tìm cho anh ấy một người phụ nữ bệnh hoạn môn đăng hộ đối. Cha mẹ anh ấy cho tớ ấn tượng cực kỳ không tốt, không có một chút tu dưỡng, tớ một chút cũng không muốn gặp lại bọn họ.” Lan Ninh nói cho Khương San San chuyện lúc trước.
Khương San San nghe được trừng lớn đôi mắt, không thể tin được, nói: “Tớ còn cho rằng cha mẹ người đàn ông của tớ đã là cặp cha mẹ khó tính nhất trần đời rồi, không nghĩ tới quả nhiên là sống lâu mới thấy, còn có người còn cực phẩm hơn. Nhưng, cậu về sau phải làm sao bây giờ.”
Lan Ninh không cho là đúng cười nói: “Tớ phải làm sao bây giờ, tớ mới không thèm để ý tới người như vậy đâu, mấy người đó đều giao cho Song Thư Vân xử lý.”
“Nhưng, cậu chỉ cần cùng anh ta ở bên nhau, dù sao cũng phải cùng cha mẹ anh ta giao tiếp. Trừ phi bọn họ đã mất.” Khương San San lo lắng nói.
Lan Ninh lại nói: “Anh ấy không quan tâm người nhà anh ấy, liên quan gì đến tớ. Nhưng, nghe ý của anh, cha mẹ anh ấy hiện tại không quản được anh ấy. Bảy năm trôi qua, anh đã không còn như ngày trước cần dựa vào cha mẹ, hoặc là nói cha mẹ còn có thể quản người của anh ấy sao.”
“Cậu không hỏi anh ta, những chuyện này?” Khương San San khó hiểu truy hỏi nói.
“Không có. Tớ lười quan tâm, qua một ngày tính một ngày đi.” Lan Ninh nhún nhún vai, bộ dáng hoàn toàn không thèm để ý.
Tâm Khương San San không khỏi vì cô nhấc lên, cô ấy cuối cùng cũng hiểu, Lan Ninh tuy rằng tiếp nhận Song Thư Vân, nhưng lại vẫn luôn trong giai đoạn kiểm tra xử lý, Song Thư Vân muốn chuyển lên chính thức e là vẫn còn một chặng đường dài phía trước. Nghĩ như vậy, trong lòng cô ấy lại vì Lan Ninh vừa lo lắng vừa chua xót.
Lan Ninh đã bị rắn cắn một lần, mười năm sợ dây thừng. Tuy cô đồng ý cùng Song Thư Vân ở bên nhau, nhưng lại để cho chính mình một đường lui, không dám toàn tâm toàn ý trả giá. Quay đầu nghĩ lại, cô ấy lại cảm thấy Song Thư Vân cũng là một người đáng thương.
Qua vài ngày, Song Thư Vân cuối cùng cũng giải quyết xong mọi chuyện ở tổng bộ, vội vội vàng vàng quay về. Về đến nhà chỉ vội vàng rửa mặt một chút, liền trực tiếp đi đón Lan Ninh.
Khi tan tầm Khương San San cùng Lan Ninh ra khỏi cửa, nhìn thấy Song Thư Vân đang chờ ở cửa. Xe Song Thư Vân, ở công ty có không ít người nhận ra. Hoàn toàn là bởi vì được Tô Vân tuyên truyền qua, bởi vậy, mấy người đồng nghiệp nhìn thấy anh đến đều không tự chủ được nhìn qua đây.
Song Thư Vân ngược lại lên trước cùng Khương San San chào hỏi.
“Ây ya, hôm nay sao lại tới nữa?” Khương San San kinh ngạc cười nói.
“Ừ, tôi về rồi, dù sao có thời gian liền tới đón Lan Ninh. Lên xe đi, thuận tiện đưa cô đi một đoạn đường.” Song Thư Vân cười nói.
“Tôi đây liền không khách khí.” Khương San San làm trò trước mặt Tô Vân, thoải mái hào phóng ngồi lên xe.
Tô Vân lại vừa tức vừa ghen tị, luôn cảm thấy Lan Ninh và Khương San San vừa rồi là cố ý ở trước mặt cô ta khoe khoang, cô ta hướng về phía đuôi xe oán hận, nhỏ giọng mắng: “Ghê gớm lắm à, cũng chỉ trèo cao con nhà giàu, cho rằng chính mình là có thể bước vào hào môn làm phu nhân nhà giàu.”
Lời nói và biểu cảm của cô ta, Lan Ninh và Khương San San không biết, ngược lại là có mấy đồng nghiệp quan sát hết thảy mọi chuyện, bất tri bất giác lại cách xa Tô Vân một chút.
Ở trên xe, ba người tự nhiên muốn nói chuyện vài câu, nhìn thấy Song Thư Vân đối với Lan Ninh như châu như bảo thế này, bộ dáng tùy tùng theo sau, lúc Khương San San bước xuống xe, còn không tự chủ được đối với Song Thư Vân toát ra sự thương cảm sâu sắc.
Làm cho Song Thư Vân rất lâu không hiểu mô tê gì, thật sự nghĩ không thông chính mình có chỗ nào khiến cô ấy thương cảm như thế.
Về đến nhà hỏi Lan Ninh, Lan Ninh lại nói: “Cô ấy hả, là cảm thấy đại tổng tài anh đáng thương, vừa trở về liền phải đi theo sau lưng nhân vật nhỏ là em hầu hạ.”
“Sao biết?” Song Thư Vân mới sẽ không tin lời cô nói đâu.
Lan Ninh lại hỏi ngược lại: “Nếu không, anh nghĩ cái gì?”
Khi nói chuyện, cô có trêu chọc Song Thư Vân một chút, quả nhiên đàn ông chỉ quan tâm người đẹp trong ngực, bắt đầu cần cù vất vả cày cấy. Xa nhau một khoảng thời gian, hai người đều có chút kích động, chờ sau khi xong việc, hai người đều mệt đến chỉ muốn ngủ, chỗ nào còn quan tâm hỏi lại. Việc này cũng đã bị Lan Ninh bỏ qua. Cô còn không muốn cùng Song Thư Vân nói những chuyện liên quan đến tương lai, chỉ hy vọng thuận theo tự nhiên, đi được bước nào hay bước nấy.
Song Thư Vân lúc ấy cũng không truy hỏi ra được gì, về sau tự nhiên cũng không nhắc lại nữa, hai người vô tình hay cố ý đều lảng tránh vấn đề này.