• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Này, em vẫn khá hiểu rõ đấy. Anh thấy em như vậy, hoàn toàn có thể tự mình làm. Có nghĩ tới hay không?” Song Thư Vân lại bắt đầu mê hoặc cô, anh rất muốn bảo Lan Ninh từ bỏ công việc này, thứ nhất là quá mệt mỏi, những nổ lực và thành quả ở trước anh xem ra là không đáng giá. Thứ hai, lấy năng lực của Lan Ninh, mở công ty, hoàn toàn không thành vấn đề, công ty có anh phụ trách phương diện kinh doanh, Lan Ninh phụ trách dự án, không lo không có tiền kiếm. Quan trọng nhất, như vậy quan hệ của anh và Lan Ninh liền có thể càng thêm chặt chẽ, cũng không cần lo lắng cô lại chạy nữa.


Lan Ninh trầm mặc một hồi lâu, không thể không ăn ngay nói thật, “Em trước kia thật đúng là không suy nghĩ qua.”


Bởi vì vừa đến cô đã ở công ty này, ông chủ đối với cô lại khá tốt, tiền lương cũng không tính là thấp, cô cũng đã quen, thật còn không có sinh ra lòng hai dạ, huống chi muốn chính mình làm một mình, chính là đi ăn máng khác nghĩ cũng chưa có nghĩ qua.


“Em có thể nghĩ lại. Lấy năng lực hiện tại của em trong việc mang dòng sản phẩm, việc tự mình mở công ty thật sự rất dễ dàng. Anh bên này còn có thể phụ em một tay, giới thiệu cho em hai khách hàng. So với em làm công mạnh hơn nhiều. Hơn nữa làm công cũng không thể làm cả đời, chẳng lẽ công ty này còn có thể chăm sóc tuổi già cho chúng em à?” Song Thư Vân lại nói.


Những lời này đã thực sự đi vào lòng Lan Ninh, hiện tại toàn bộ ngành công nghiệp điện tử đang rơi vào tình trạng đình trệ, nhiều doanh nghiệp lớn có vốn đầu tư nước ngoài lần lượt chuyển chỗ ở và nhiều công ty thậm chí trực tiếp đóng cửa. Hơn nữa sức cạnh tranh so ngày xưa còn khốc liệt hơn, giống cô hiện tại tại sao vất vả như vậy, còn không phải bởi vì hai khách hàng cũ bị người khác cướp đi mất, công ty không thể không triển khai phát triển thêm khách hàng mới sản phẩm mới.


Nói thật, khách hàng mới cần phải làm việc cùng nhau thì mới biết họ có thể có mối quan hệ lâu dài hay không, sản phẩm mới cũng không phải dễ dàng là có thể tung ra thị trường theo đợt, tóm lại là khó khăn trùng trùng, hơn nữa rất nhiều lúc, một sản phẩm mới được công ty làm ra, khách hàng cũng không nhất định là sẽ tiếp tục đặt đơn hàng. Nhưng nhân lực, vật lực, tài chính tiêu tốn để phát triển một sản phẩm mới lại không nhỏ, chết một cái, công ty liền tương đương với việc lỗ đi một khoảng tiền lớn.


Vì vậy, trong khoảng thời gian gần đây, ông chủ đã theo dõi rất chặt chẽ, như thể ông ta đang điều tra một cái gì đó. Bởi vì, vài người đã bị công ty xử lý. Ông chủ còn nói, nếu hai sản phẩm mới này nắm không được, công ty năm nay chính là thua lỗ hoàn toàn, cuối năm thưởng gì đó cũng không cần suy nghĩ, nếu tiếp tục như thế này, viễn cảnh của công ty cũng không mấy lạc quan.


Vừa nghĩ như vậy, trong lòng Lan Ninh quả thực có một chút suy nghĩ. Không phải nói cô muốn lập tức đi ăn máng khác hoặc là tự mình đi làm, chỉ là đây cũng là một lối thoát, miễn cho công ty thật sự muốn giảm biên chế hoặc là đóng cửa hoặc là đi dời, bản thân trong lòng có chút cân nhắc, không đến mức hoảng loạn.


Cách một cái tuần, Lan Ninh bận đến đầu óc choáng váng cuối cùng có chút nhàn rỗi, có thể nghỉ ngơi rồi. Tối thứ sáu, Khương San San còn đến rủ cô đi xem phim vào thứ bảy.


“Vị kia của cậu, có ghét bỏ bóng đèn là tớ không?” Khương San San nói giỡn nói.


“Này, cậu không nói tớ quên mất. Anh ấy còn nói mời cậu ăn cơm đó.” Lan Ninh cười nói. Gần đây quá bận cô cũng không rảnh cùng Khương San San cùng nhau tụ họp. Không dễ gì mới rảnh, ngày hôm qua cô cùng Song Thư Vân có nhắc tới, Song Thư Vân liền nói: “Dứt khoát ngày mai mời cô ấy cùng nhau ăn một bữa đi.”


Anh cũng dự định cùng Khương San San nói chuyện, suy cho cùng đây là bạn tốt của Lan Ninh, làm quan hệ tốt đối với anh cũng là có chỗ tốt.


“Vậy quyết định như vậy đi.” Khương San San cười tránh ra.


Chỉ là ngay khi vừa rời khỏi phạm vi ánh mắt của Lan Ninh, nụ cười trên gương mặt cô ấy liền biến mất. Kỳ thật cô ấy cũng biết Lan Ninh gần đây có bao nhiêu bận rộn, cho nên vẫn luôn chịu đựng không tìm Lan Ninh. Nhưng, trong lòng cô ấy quá bất an, lại khó chịu trong lòng, đều phải nuốt nghẹn ở trong lòng.


Chồng cô ấy tốt hơn được một chút, khoảng hơn một tháng trở lại đây, lại khôi phục cái loại thái độ thường xuyên không trở về nhà, thậm chí nghi ngờ đối với cô ấy có sự cố ý đối xử lạnh nhạt. Mà cô ấy trong lòng có nghi ngờ, luôn sẽ không tự giác mà hồi tưởng lại, những chuyện đã phát sinh hơn một năm qua.


Cô ấy cẩn thận rà soát lại từ đầu đến cuối một lần, lại nghiêm túc suy ngẫm, cuối cùng là không hề muốn lừa mình dối người. Giữa vợ chồng bọn họ đã có vấn đề rất lớn. Tuy, một chút vấn đề là đã tồn tại trước đó, nhưng người đàn ông này càng ngày càng ít về nhà, càng ngày càng ít tiếp xúc với cô ấy, không thể không làm cô sinh ra nghi ngờ. Hơn nữa nghĩ đến mẹ chồng của cô trong khoảng thời gian này cũng rất ít quấy rầy cô ấy, trong lòng cô ấy đã nảy sinh một suy nghĩ gì đó.


Cái suy nghĩ này, đã dấy lên trong lòng cô rất lâu rồi, sự dấy lên này khiến cố ấy ăn không ngon ngủ không được, lại không dám đi hỏi người đàn ông đó, cô ấy thậm chí có loại cảm giác sợ hãi.


Cô ấy chỉ dám thử vô tình gọi cho người đàn ông đó, nhưng người đàn ông đó lại chỉ là nói anh ta, bản thân mình rất bận.


“Ồ. Vậy anh bận đi.” Khương San San cười nhẹ nói.


Cô ấy thật ra rất muốn nói, anh đến cùng là thật sự bận việc gì, hay là đã có tâm tư khác? Những lời này lại chỉ ở sự đấu đá giữa răng hàm sau đó liền nuốt hết vào, cô ấy cảm thấy bản thân nếu là thật sự nói ra những lời này, quan hệ vợ chồng này phỏng chừng cũng liền đi đời luôn.


Tình cảm mấy năm, cô ấy trả giá nhiều như vậy, cũng không hy vọng lại là kết quả như thế này. Cô ấy vẫn luôn chờ đợi, cũng là cho người đàn ông này một cơ hội. Chỉ là, cô ấy càng ngày càng cảm thấy, dường như bản thân đợi không được cái gì.


Sau khi Khương San San rời đi, Lan Ninh đang muốn gửi một tin nhắn cho Song Thư Vân, nói với anh đã cùng Khương San San nói xong cả rồi ngày mai sẽ cùng nhau ăn trưa, rồi đi xem phim.


Song Thư Vân lại gọi điện trước cho cô, cực kỳ xin lỗi nói với cô: “Thực xin lỗi, ngày mai hai người bọn em cùng nhau chơi đi. Anh có chút việc gấp phải đi công tác một chuyến.”


Lan Ninh sửng sốt một chút, nói: “Vậy anh mau đi lo chuyện quan trọng đi.”


“Ừ, anh trở về bù lại cho em nhé, anh cúp đây, còn phải thu dọn đồ đặc một chút.” Song Thư Vân ngữ khí rất vội vàng, rõ ràng là thật sự có việc gấp.


Lan Ninh quay đầu lại gọi cho Khương San San, nói: “Song Thư Vân hôm nay phải đi công tác, tối nay chúng ta có thể đi chơi. Dù sao ngày mai không đi làm, có thể tha hồ mà ngủ nướng.”


Sau khi tan tầm, hai người trực tiếp đi ăn cơm trước. Lúc ăn cơm, Lan Ninh tâm trạng rất tốt nói: “Ăn cơm xong, chúng ta lại đi dạo đi. Tớ muốn mua áo sơ mi.”


“Được.” Khương San San lãnh đạm đáp.


Tối thứ sáu, đúng là thời cơ tốt để các cửa hàng bắt đầu giảm giá. Lúc trước, hai người các cô cũng thường xuyên hẹn nhau tối thứ sáu đi mua mua mua. Bởi vì hai người đều không muốn dậy sớm và sáng thứ bảy, cả người hận không thể trực tiếp ngủ đến giữa trưa mới dậy.


Lúc ăn cơm, Lan Ninh rất nhanh phát hiện Khương San San có chút không thích hợp, vẫn luôn đều là cô nói chuyện, oán giận công việc gần đây quá bận. Mà Khương San San ngoại trừ thỉnh thoảng nói hai từ này ừ ừ, đúng vậy, thì chưa nói qua bất cứ cái gì.


“Cậu sao vậy?” Lan Ninh buông chén đũa, hỏi.


Khương San San mệt mỏi nói: “Tâm tình không tốt lắm.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK