• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng hôm sau, Triệu An Ca bị đánh thức bởi tiếng hét của Quách Tuyên Tuyên.



“Bồ Câu Lớn, mau vào diễn đàn trường đi!”



Triệu An Ca thò đầu ra hỏi, “Sao thế, làm tớ hết hồn hà.”



Quách Tuyên Tuyên quơ quơ điện thoại, “Mau coi đi, trên đó có ảnh của cậu đó.” Dừng lại một chút nói,”Là ảnh chụp của cậu với ba cậu, nhưng bị người ra nói lung tung trên đó.”



Triệu An Ca mở điện thoại lên, vào diễn đàn trường, nhìn vào bài đăng mới nhất.



“Hoa khôi khoa bị bao nuôi, tớ đó hả?”



Bài đăng này rất dài, lời văn rất hùng hồ rằng, có một cô gái nông thôn sau khi đậu đại học, bởi vì tham tiền nên từ bỏ vị hôn phu yêu nhau nhiều năm ở dưới quê, bị một ông già bao nuôi.



Bên dưới còn đính kèm một loạt hình ảnh, có hình của cô và Lý Bảo Lượng, hình của cô và ba cô, ông đeo dây chuyền kim cương chói lóe lên cổ cô, phía sau là một chiếc xe hơi sang trọng.



Nhìn khá giống như chuyện thật.



Bên dưới đầy rẫy bình luận mắng nhiếc, con nhỏ này sao mà đê tiện quá vậy, đúng là không biết xấu hổ, lại còn tham tiền như thế đúng là bôi xấu trường học của bọn họ.



Triệu An Ca xem một lát rồi đóng diễn đàn.



Chuyện nhàm chán thế này, ai mà rảnh háng quá vậy hả.



Quách Tuyên Tuyên trả lời bình luận dưới bài đăng, “Mọi người hiểu lầm rồi, đây là hoa khôi và ba của cậu ấy mà.”



Kết quả là, một đám người bấm thích, còn nói chửi hay lắm, lại còn trào phúng ngược lại, mỉa mai nói hoa khôi tham tiền lại chấp nhận bị bao nuôi bởi ông già đáng tuổi cha mình.



Triệu An Ca không nói nên lời, cô khoát tay nói, “Bọn họ chửi mắng một lát là thôi, đừng làm gì nữa, muốn nói gì kệ họ đi.”



Nhưng rất nhanh sau đó Triệu An Ca liền phát hiện, dù cho muốn mặc kệ cũng không được, bởi vì dù cho cô đi đến chỗ nào cũng có người đứng ở sau lưng cô chỉ trỏ.



Cô liên hệ với quản trị viên của diễn đàn trường, nói đây là bài đăng vu khống yêu cầu xóa bài, câu trả lời nhận lại được là phải cung cấp chứng cứ chứng minh thì mới xóa, nếu không là cô làm rối đến quyền tự do ngôn luận trên mạng.



Triệu An Ca đành phải gọi điện thoại cho ba mình, nói ông liên hệ với quản trị viên nhưng ba cô đã lên máy bay đi công tác.



Cô đành phải về nhà, lấy sổ hộ khẩu và ảnh chụp gia đình bốn người gửi cho quản trị viên, thì lúc này bài đăng mới được xóa.



Tài khoản trên diễn đàn trường đều dùng tên thật, Trương Lệ Dĩnh không dám đăng bài nên đăng ký một tài khoản ảo, đăng lên weibo,cũng may là cũng không gây ra chuyện động trời gì, người quan tâm không nhiều lắm nhưng cũng không phải ít.



Bình thường Triệu An Ca không dùng weibo, căn bản là cô không biết chuyện này, còn nghĩ là đã kết thúc.



Mãi cho đến giờ tan lớp tự học buổi tối, cô bị hai người lén lút theo dõi ở ngoài cổng trường.



Triệu An Ca đang xách hai túi đậu hũ thối về cho bạn cùng phòng, nhận thấy có ai ở sau lưng, ban đầu cô còn nghĩ đó là Lưu Cương.



Nhìn lại lần nữa, là một khuôn mặt lạ, lúc này cô mới sốt ruột.



Hai ngày trước có lan truyền một tin tức, nữ sinh bị kẻ cuồng theo dõi và bị hãm hiếp.



Triệu An Ca xách hai túi đậu hũ thối cố gắng đi lại chỗ đông người, nhưng vì hôm nay vừa mưa xong, trên đường lại rất vắng.



Cô đành giả vờ tỏ vẻ như không có chuyện gì, bước chân run rẩy mà cả lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi,



Hai người ở sau lưng đi lại ngày càng gần, có lẽ chuẩn bị ra tay.



Triệu An Ca lập tức quay đầu lại, ném hai túi đậu hũ thối qua, nhanh chóng bỏ chạy.



Nơi này cách trương học khá xa, cô phải cố gắng chạy nhanh.



Vốn dĩ là cô muốn chạy về phía trường học, nhưng đột nhiên thay đổi ý định, hình như nơi này gần với tiểu khu của Tần Mặc Bắc thuê nhà hơn.



Theo bản năng cô muốn đến gần anh, vì thế chạy về phía nhà Tần Mặc Bắc.






Lúc chạy đến cổng tiểu khu, hai người ở sau lưng không dám đuổi theo nữa vì nơi này đông người.



Triệu An Ca đúng ở gác bảo vệ, thở hổn hển nghỉ ngơi,



Nhìn đồng hồ, đã mười một giờ rưỡi, cổng ký túc xá đã đóng, cô không thể về trường.



Làm sao bây giờ, phải về nhà thật ư?



Ba không ở nhà thì cô về làm gì, chơi chung với Triệu Tiểu Tinh à, nhưng bây giờ trễ rồi, chắc chắn Dì sẽ nói cô muốn làm phiền giấc ngủ của Triệu Tiểu Tinh.



Vậy đi nhà Tần Mặc Bắc, chui rúc với anh sao?



Đừng có mà mơ, khẳng định là anh sẽ không đồng ý đâu, huống chi Triệu Bân đang ở đó.



May quá cô có mang theo điện thoại và ví tiền, tìm một khách sạn nào đó gần đây qua đêm cũng được. Triệu An Ca lấy điện thoại ra tìm kiếm, gần đây không có khách sạn, đi ra hơn một chút mới có, nhưng cô không đi nữa, cảm giác không an toàn, phải chọn chỗ nào ở gần nhà Tần Mặc Bắc thì cô mới yên tâm.



Triệu An Ca đứng ở trước của tiểu khu đi qua đi lại



“Bồ Câu Lớn.”



Triệu An Ca nghe thấy có người gọi mình, quay đầu lại thấy Triệu Bân đang từ bên trong tiểu khu đi ra.



Cô vẫy tay nói, “Triệu Bân.”



Triệu Bân đi tới nhìn cô, “Hơn nửa đêm rồi, cậu đi đâu đến đây hả, tìm Tần Mặc Bắc à, sao không đi lên đi.”



Triệu An Ca đáp, “Không phải, tôi chỉ đang ngang qua thôi, cậu thì sao, khuya vậy ra đây làm gì.”



Triệu Bân đáp, “Đói bụng quá nên ra ngoài ăn khuya, đi chung không?”



Triệu An Ca khoát tay nói, “Tôi không đói, cậu đi đi, lát nữa tôi về nhà.”



Triệu Bân ừ rồi đi vào một cửa hàng tiện lợi ở gần đó.



Cậu gọi điện thoại cho Tần Mặc Bắc, nói Triệu An Ca đi lang thang ở đây, không biết cô đang làm gì, nhìn giống như là không chỗ nào để đi.



Tần Mặc Bắc nói, “Nói cô ấy đứng đợi ở đó, không được đi lung tung, tao xuống liền.”



Triệu Bân ừ, “Tối nay có lẽ phải trèo tường về ký túc xá rồi.”



Cúp điện thoại, Triệu Bân ra khỏi cửa hàng tiện lợi, đứng đợi chung với Triệu An Ca.



Tần Mặc Bắc nhanh chóng đi từ tiểu khu ra, Triệu Bân chào mấy câu với Triệu An Ca, cuối cùng còn nói với Tần Mặc Bắc, “Anh Bắc cố lên.”



Thừa dịp Triệu An Ca không chú ý, nhỏ giọng nói, “Vùng lên!”



Tần Mặc Bắc mỉm cười với cậu ta, “Đừng nghĩ ai cũng giống mày, biến nhanh đi.”



Triệu Bân huýt sáo rồi đi về phía trường học.



Triệu An Ca đi theo Tần Mặc Bắc vào trong tiểu khu, cô nhảy tới lại gần bên anh nói, “Lúc nãy cậu với Triệu Bân nhỏ to nói gì vậy hả, còn không cho tớ nghe nữa.”



Tần Mặc mỉm cười, “Không có gì, còn cậu thì sao, khuya vậy mà ở ngoài đường.”



Triệu An Ca vừa đi vừa nói chuyện, “Vừa rồi tớ mua đồ ăn khuya dùm bạn cùng phòng, không biết là trễ vậy, cổng ký túc xá đóng rồi, tớ đi tới đi lui lại không biết vì sao lại đi đến chỗ của cậu luôn, cậu nói xem có phải duyên phận hay không?”



Tần Mặc Bắc nhìn cô nói, ” Lần sau không được ra ngoài trễ nữa, con gái ở ngoài đường một mình đêm khuya, rất nguy hiểm.”



Triệu An Ca mỉm cười hì hì hai tiếng, “Không sao, nếu như trễ quá thì tớ có thể về nhà, gọi xe taxi là được, cũng không xa lắm.”



Tần Mặc Bắc nhìn cô, “Vậy được, tôi gọi xe cho cậu.”



Triệu An Ca lập tức khoát tay nói, “Đừng đừng đừng, không nên phụ ý tốt của Triệu Bân chứ.”



Khóe môi Tần Mặc Bắc gợn lên ý cười, ý tốt hả? Thằng đó có ý đồ đen tối thì mới đúng.



Đến nhà Tần Mặc Bắc, Triệu An Ca đổi dép sọc ca rô màu hồng của riêng mình, sau đó cô lại không phải nói gì tiếp theo.



Đi tắm? Đệch cả quần áo để thay còn không có thì tắm làm ren.



Ngủ? Ngủ như thế nào đây?



Dù sao thì phòng ngủ Triệu Bân là cô không đi được rồi đó, nếu như Tần Mặc Bắc nói anh không ngại thì cô cũng sẽ rất vui vẻ phối hợp.



Tần Mặc Bắc vào phòng ngủ lấy một chiếc áo sơ mi đưa cho cô, “Đi tắm đi, tôi lấy bàn chải đánh răng cho cậu, còn cần gì nữa không?” Nói xong lấy remote chỉnh nhiệt độ máy điều hòa lên một chút.



Chiếc áo sơ mi này anh thường xuyên mặc, cô đưa lên mũi ngửi ngửi, là mùi của Tần Mặc Bắc, rất thơm.



Triệu An Ca cầm áo sơ mi đi vào phòng tắm.



Chỉ một lát sau liền cho tiếng nước chảy ào ào. Tần Mặc Bắc trở lại phòng ngủ, cất bức tượng đất sét đã được khắc dở trên bàn vào trong ngăn tủ khóa lại.



Sau đó lấy một tấm ga mới từ trong tủ quần áo ra trải lên giường.



Chờ anh trải xong giường, bước ra khỏi phòng ngủ thì cô cũng vừa tắm xong.



Cô cột tóc bằng một sợi dây thun nhỏ, vài sợi tóc mảnh mai rũ ở hai bên tai, vẫn còn ướt nhìn vô cùng quyến rũ.



Cổ áo hơi rộng, lộ ra một đoạn xương quai xanh xinh đẹp. Bởi vì mới vừa từ phòng tắm ra nên gương mặt cô hơi ửng hồng.



Áo sơ mi của anh được mặc trên người cô, giống như váy, vừa vặn dài đến ngang đùi.



May là cô vẫn còn mặc quần cũ, nếu không chắc chắn anh không kiềm chế được.



Chỉ mới cảnh này thôi, anh đã không thể chịu đựng được rồi.



Tần Mặc Bắc vô cùng gian nan dời tầm mắt ra khỏi người cô, hơi hơi nghiêng đầu qua chỗ khác nói, “Cậu ngủ phòng tôi đi, ga giường vừa mới đổi.”



Nói xong liền lập tức chui vào phòng Triệu Bân.



Nếu tiếp tục đứng ở đó, xảy ra chuyện mất thôi.



Tần Mặc Bắc gần như là chạy trốn vào phòng Triệu Bân, đóng cửa lại.



Triệu An Ca đến gõ cửa phòng Triệu Bân, khẽ gõ cửa, “Ngủ ngon.” Lại nói tiếp, “Lần tới không cần đổi ga giường đâu.” Nói xong đi về phòng Tần Mặc Bắc.



Tần Mặc Bắc nghe tiếng đóng cửa, bước ra khỏi phòng Triệu Bân, giống như tên trộm lén lúc đi vào phòng bếp rót một ly nước lớn ra uống.



Lúc chuẩn bị quay về thì Triệu An Ca mở cửa phòng ra, quan trọng là cô không mặc quần, chắc là cô đi ngủ nhưng lại bị đánh thức.



Mặc duy nhất một chiếc áo sơ mi rộng thùng thình, có lẽ bên trong cũng không mặc nội y.



Đương nhiên đây chỉ là suy đoán của Tần Mặc Bắc, thực tế là Triệu An Ca có mặc quần nhỏ ở trong.



Triệu An ca mỉm cười nhìn anh, “Tớ cũng đi uống nước.”



Tần Mặc Bắc ừ rồi chạy trối chết trốn vào toilet bên cạnh.



Sau khi Triệu An Ca vào phòng bếp uống nước đi ra thì phòng khách không một bóng người.



Có lẽ Tần Mặc Bắc biết cô chưa đi ra nên anh vẫn còn ở bên trong.



Mắt không thấy sẽ không phạm sai lầm.



Triệu An Ca ngồi trên sô pha một lúc, hô về phía toilet, “Cậu có ổn không đó?”






Tần Mặc Bắc, “Có chuyện gì? Trễ rồi, ngày mai nói đi.”



Triệu An Ca đứng dậy, đi lại toilet, tựa lưng vào cạnh tương, “Tớ muốn dùng nhà vệ sinh.”



Tần Mặc Bắc dùng nước lạnh rửa mặt, tự nhủ trong lòng mày là chính nhân quân tử, kéo cửa ra, mặt bình tĩnh, đi nhanh về phòng Triệu Bân.



Triệu An Ca không chú ý đến sự bất thường của anh, đi vệ sinh xong liền trở về phòng ngủ.



Cô trèo lên giường của anh, nhảy tưng tưng giống như Triệu Tiểu Tinh. Giường nhỏ lung lay kèm theo âm thanh kẽo kẹt,



Ai mà không biết chuyền chắc hẳn sẽ cho là bên kia đang làm chuyện gì đó trên giường.



Phòng ở đã cũ, cách âm không tốt, tiếng động truyền vào lỗ tai Tần Mặc Bắc, làm cho anh khó chịu như có con mèo nhỏ gãi vào lòng.



Triệu An Ca nhảy không bao lâu thì điện thoại reo lên.



Ơ, cục cưng lớn gọi này.



Triệu An Ca bắt máy, “Cùng một nhà mà gọi cho tớ làm gì, sao thế?”



Tần Mặc Bắc thở dài, “Cậu nhảy xong chưa?”



Triệu An Ca cười nói, “Giường cậu đã quá, tớ không nhịn được, cậu có muốn nhún chung không, tưng còn hơn giường ở nhà tớ luôn.” Nói tiếp, “Hôm này dẫn Triệu Tiểu Tinh lại chắc là nó còn nhảy còn hơn tớ, mà cậu gọi điện làm gì vậy?”



Tần Mặc Bắc đành nói, “Trễ lắm rồi, ngủ sớm đi.”



Triệu An Ca, “Tớ nhảy nhiêu đây đủ rồi, lần sau sẽ đến sớm một chút.”



Tần Mặc Bắc mỉm cười, “Cậu còn muốn lần sau nữa hả?”



Lần này không chạm vào là do cô may đấy.



Triệu An Ca chuẩn bị lên tiếng thì đầu dây bên kia đã cúp máy.



Cô nhìn điện thoại của mình, pin vẫn còn hơn một nửa, vậy là do điện thoại của Tần Mặc Bắc hết pin rồi, bằng không thì sao mà nói chưa hết đã tắt máy.



Tần Mặc Bắc nhìn lên bàn của Triệu Bân, dây sạc của cậu ta không dùng được cho điện thoại của anh.



Mà dây sạc của anh lại đang ở trong phòng Triệu An Ca đang ngủ. Nghĩ lại đành từ bỏ, không sao, ngày mai lên trường sạc cũng được.



Triệu An Ca nhìn lên bàn học, liếc mắt một cái liền thấy dây sạc của anh.



Cô không nghĩ nhiều, cầm lấy dây sạc đi ra ngoài.



Đến phòng ngủ Tần Mặc Bắc gõ cửa.



Tần Mặc Bắc chỉ mở hé ra một chút, “Gì vậy?” Cúi đầu nhìn xuống chỉ thấy đôi chân trơn nhẵn của cô, nhìn hướng lên trên là đùi thẳng tắp trắng nõn.



Triệu An Ca đưa dây sạc cho anh, “Nè.”



Tần Mặc Bắc nhận lấy rồi nói, “Cảm ơn.” Nói xong lập tức đóng cửa lại. Không nói một câu dư thừa nào.



Triệu An Ca đứng trước của, cô hơi bực bội, vậy là sao hả, hôm nay tâm trạng của cục cưng lớn không đúng, mà cũng không biết phải nói không đúng chỗ nào, tóm lại chính là không đúng.



Triệu An Ca lại gõ cửa.



Trái tim Tần Mặc Bắc mới vừa bình ổn lại bị cô làm cho rối loạn.



Anh hé cửa ra hỏi, “Có chuyện gì?” Cách nói chuyện tương đối ngắn gọn.



Triệu An Ca, “Cậu sao vậy, có phải không chào đón tớ đến đây không, nếu như cậu đã không chào đón….”



Cô nói tiếp, “Tớ cũng chả muốn đi.” Nói xong ngẩng đầu lên mỉm cười nhìn anh.



Cô cười rộ lên rất đẹp, hai má lúm đồng tiền nhỏ ngọt ngào như mật, ngọt đến say làm người.



Tần Mặc Bắc mấp máy môi nói, “Không phải, tôi hơi mệt nên muốn ngủ sớm thôi.”



Triệu An Ca nghiêng đầu lại gần anh, “Vậy được rồi, ngủ ngon.” Nói xong xoay người đi về phòng ngủ của mình.



Tần Mặc Bắc gọi cô, “Triệu An Ca.”



Chân Triệu An Ca dừng bước, quay đầu lại nhìn thẳng anh, vừa hỏi, “Sao vậy?”



Em muốn anh không?



Tần Mặc Bắc gãi gãi tóc nói, “Không có gì.”



Triệu An Ca ừ một tiếng rồi xoay người về phòng.



Mới vừa đẩy cửa, cô lại nghe tiếng Tần Mặc Bắc gọi mình, “Triệu An Ca.”



Triệu An Ca quay đầu lại mỉm cười, “Sao nữa?” Lại nói, “Cậu muốn tớ đúng không?”



Chòng chẹo hả, cô có cả tá bí kíp đây này.



Tần Mặc Bức đáp cực nhanh, “Không muốn, muốn cái rắm ấy!” Nói xong đóng sầm cửa lại, nếu không biết còn nghĩ rằng người này có bao nhiêu nóng nảy.



Còn thực tế là anh đang tức giận bản thân, anh gọi tên cô là chỉ muốn nhìn cô thêm một chút, nhưng mà anh lại không dám nhìn nhiều, sợ nhìn thêm nữa thì hỏng chuyện mất.



Nhưng anh lại muốn ngắm nụ cười của cô.



Triệu An Ca đứng trước cửa, cúi đầu hơi nghiêng mặt qua, cười rất tươi.



Cô nhẹ nhàng gõ cửa phòng anh lần nữa, “Không phải là cậu sợ chứ?”



Tần Mặc Bắc tựa lưng ở phía sau cánh cửa, cách một tấm cửa trả lời, “Tôi mà sợ một đứa con gái hả, người sợ phải là cậu mới đúng.”



Triệu An Ca mỉm cười, “Tần Mặc Bắc, tớ không sợ, cậu mở cửa đi.”



Tần Mặc Bắc mở cửa ra, chỉ thò đầu ra nhìn cô nói, “Chuyện gì?”



Triệu An Ca lại gần, nhanh chóng hôn lên môi anh một cái, sau đó xoay người chạy về phòng ngủ.



Trông cô cũng rất ngượng ngùng.



Đột nhiên anh muốn trêu cô, vì thế lại gõ cửa phòng cô nó, “Cậu cũng không thể ăn sạch người ta rồi xách quần chạy chứ, cậu như vậy là không có trách nhiệm đó, tôi nói cậu này!”



Triệu An Ca tựa phía sau cánh cửa, trái tim bé bỏng đập thình thịch.



Cô mở hé cửa ra, thò đầu ra nói, “Ngại quá, không có mặc quần thì sao gọi là xách quần chứ.”



Tần Mặc Bắc nhìn theo mắt cô xuống phía dưới, bị cửa chặn lại chẳng nhìn thấy được gì.



Triệu An Ca mở cửa ra, để lộ đôi chân dài ra trước mặt anh, phong tình vạn chủng nhìn anh, nói như khiêu khích, “Thấy chưa, có mặc quần đâu.”



Tần Mặc Bắc quay mặt qua chỗ khác, rủ thầm trong mệt, “Đệch.”



Nói xong về phòng ngủ của mình đóng sầm cửa lại.



Triệu An Ca đóng cửa lại nằm trên giường, cẩn thận suy nghĩ lúc nãy anh nói gì nhỉ, nói đệch thì sao không lại đệch đi, khó chiều mà.



Nghĩ một lúc cô liền ngủ thiếp đi.



Chỉ có Tần Mặc Bắc là khổ, lăn qua lộn lại vẫn không ngủ được, đôi chân đó như mái chèo lúc ẩn lúc hiện trong đầu anh, lượn qua lượn lại nhưng sóng đánh lên mặt Hồng Hồ.



Anh đẩy cửa ra, thấy ánh đèn dưới khe cửa phòng cô đã tắt.



Anh thở phào nhẹ nhõm đi vào toilet, khóa trái cửa, lấy một cuộn giấy vệ sinh mới.



Chờ anh rửa tay xong, lúc ra khỏi toilet, cảm giác đã tốt hơn nhiều, cuối cùng không còn nhìn thấy đôi chân đó nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK