Anh nhìn lướt qua, Lưu Cường không ở trong đám đó, nhưng ngẫm lại thì đã rất lâu rồi anh không còn gặp lại Lưu Cường,
Tất nhiên là anh sẽ ngốc đến mức mà lấy một chọi năm sáu người.
Nếu như hơn bốn năm về trước, Lâm Quần Tường mướn năm người, thì anh có thể mướn mười người đập lại, nhưng hiện tại nếu tránh được thì tránh. Thế mới thấy vẫn là có tiền tốt hơn, ít ra có thể đảm bảo anh toàn tính mạng.
Tần Mặc Bắc xoay người đi vòng qua vườn hoa nhỏ bên cạnh, đạp mấy viên gạch trèo ra ngoài, hôm nay anh còn phải đến nhà hàng đánh đàn.
Đối với chuyện này Tần Mặc Bắc vẫn không thể nghĩ ra, Lâm Quân Tường thích mẹ anh, nhưng vì sao lại đối với anh như thế, có cơ hội là sẽ đánh.
Nhưng nếu tất cả mọi người đều đã ngả bài ngay lúc này, Tần Mặc Bắc quyết định tìm Lâm Quân Tường nói chuyện.
Anh gọi một cú điện thoai, hẹn ở quán trà.
Gặp ở nơi công cộng, cho dù Lâm Quân Tường muốn làm gì anh, cũng sẽ cố kỵ một chút, chưa kể ông ta sẽ không thể tự bản thân mình ra tay.
Đến thời gian gặp mặt, Tần Mặc Bắc bước vào quán trà, anh mang theo một cây bút máy trong túi, ngòi bút rất sắc, nói không chừng sẽ có ích vào thời điểm quan trọng.
Anh là một gia sư, nên có mang theo một cây bút máy bên người cũng là điều bình thường.
Lúc Tần Mặc Bắc đến, Lâm Quân Tường đã ngồi sẵn chờ anh, có vẻ như đã được một lúc.
Tần Mặc Bắc bước tới, không nói chuyện, vì cũng chẳng có gì để nói, trực tiếp ngồi xuống đối diện Lâm Quân Tường.
Lâm Quân Tường nhìn anh rồi uống một ngụm trà, đi thẳng vào vấn đề, “Tấm thẻ đó là Tiểu Nhã đưa cho cậu.”
Tần Mặc Bắc cười lạnh một tiếng, “Vốn dĩ là của nhà chúng tôi, nhưng thật ra vì sao ông phải là như vậy, vì sao lại giấu nó đi, vì sao phải bức ép tôi!”
Lâm Quân Tường đặt ly trà xuống, “Vì mẹ cậu.”
Vì tình yêu sao! Tần Mặc Bắc cười lạnh một tiếng.
Lâm Quân Tường nói tiếp, “Tôi và Khả Di lúc còn trẻ là một đôi. Khi đó tôi vẫn còn là một thằng nhóc, bị bà ngoại cậu ngăn cản chia rẽ. Sau này Khả Di gả cho ba cậu, vốn dĩ tôi nghĩ cuộc sống của bà ấy rất hạnh phúc, tôi từng nghĩ chuyện đã qua thì xem như chấm dứt, nhưng là ba cậu phụ lòng bà ấy, lại ra ngoài cùng người đàn bà khác xây gia đình.”
Ông ta nhìn về phía Tần Mặc Bắc lại nói, “Tuy rằng trên người cậu có mang dòng máu của Khả Di, nhưng cậu cũng mang dòng máu của người cha đã bỏ rơi vợ con. Nếu không phải bởi vì Khả Di, tôi sợ bà ấy thương tâm thì tôi không chắc cậu còn có thể còn sống đến giờ phút này.”
Tần Mặc Bắc lạnh lùng nhìn ông ta nói. “Mặc kệ thế nào, tôi cũng kiên quyết không đồng ý để mẹ tôi cùng một chỗ với ông. Còn có, người đang làm trời đang nhìn, ông sẽ không có kết cục tốt.”
Tần Mặc Bắc nói xong, thấy phía sau có một người phục vụ đang bưng khay trà bước đến, nhưng hình như ở phía dưới khay trà đang giấu cái gì đó.
Giây tiếp theo anh nghe thấy một tiếng kêu rên, Lâm Quân Tường đã ngã xuống giữa vũng máu.
Còn người phục vụ kia đã nhảy ra khỏi cửa sổ và chạy đi.
Lúc nãy khi vừa bước vào quán trà. Tần Mặc Bắc đã nhìn thấy Lưu Cường, hắn mặc quần áo của người phục vụ.
Khi đi ngang qua Tần Mặc Bắc, Lưu Cường có nhỏ giọng nói với anh một câu, “Tôi xin lỗi.”
Lúc đó Tần Mặc Bắc đã biết, Lưu Cường đến là vì Lâm Quân Tường.
Lưu Thiến nhảy lầu là do tranh cãi với Lâm Tiểu Nhã, còn bức di thư để lại là do Lâm Quân Tường giả mạo, đem tất cả mọi lỗi lầm đổ lên người Tần Mặc Bắc. Lưu Cường tin là thật, liền quấn lấy Tần Mặc Bắc hơn ba năm nay. Say này hắn mới biết, đoạn video ghi lại cảnh Lưu Thiến và Lâm Tiểu Nhã cãi nhau đã bị người khác mua đứt, mà người này chính là Lâm Quân Tường,
Lâm Tiểu Nhã bị tai nạn xe lần trước, cũng là do Lưu Cường lên kế hoạch, nhưng hiện tại Lâm Tiểu Nhã đã xuất ngoại, hắn ta không còn cách nào khác.
Lâm Quân Tường đã lợi dụng hắn ta để quấy rối và chặn đường Tần Mặc Bắc hơn ba năm trời. Bởi Lưu Cường đã mất cha mẹ từ nhỏ, chỉ có duy nhất một người em gái nương tựa nhau mà sống, tình cảm hai anh em rất tốt. Hắn ta không đi học, từ nhỏ đã bắt đầu làm việc kiếm tiền nuôi em gái.
Lưu Cường không chấp nhận sự thật rằng em gái nhảy lầu, nỗi đau trong lòng không thể phát tiết. Hắn nghĩ phải có người chịu trách nhiệm về chuyện này, ngay từ đầu hắn nghĩ là Tần Mặc Bắc, nhưng hắn đã sai, hung thủ chân chính là Lâm Quân Tường và con gái ông ta.
Bây giờ hắn đâm Lâm Quân Tường một dao, xem như đã báo thù.
Ba giờ sau, cảnh sát tìm thấy thi thể Lưu Cường ở nơi mà em gái hắn đã tự tử.
Nguyên nhân tử vong là rơi xuống từ trên cao.
Hắn đã không còn gì lưu luyến trên thế gian này, hắn lựa chọn cái chết giống như em gái mình, để xem như hai anh em còn có thể đoàn tụ như xưa kia.
Khi Lâm Quân Tường được đưa đi bệnh viện cấp cứu, Lưu Khả Di vẫn luôn chờ ở ngoài cửa phòng phẫu thuật, Lâm Tiểu Nhã cũng ở nước Anh gấp rút trở về. Còn Tần Mặc Bắc bị cảnh sát gọi đến hỏi mấy câu.
Ra khỏi cục cảnh sát. Tần Mặc Bắc nhìn thấy Triệu An Ca đang chờ anh ở ven đường. Trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp, vội vàng bước qua.
Hai người ăn cơm ở một quán ăn gần đó, Tần Mặc Bắc đem hết sự tình tiền căn hậu quả kể cho Triệu An Ca nghe.
Nắm chặt lấy tay Tần Mặc Bắc, Triệu An Ca thầm nhủ thật may anh không có chuyện gì. Cô không thể tưởng tượng được, nếu mất đi anh, cô sẽ như thế nào.
Cuộc phẫu thuật của Lâm Quân Tường kéo dài đến sáu, bảy giờ, nhưng cuối cùng cũng không thể cứu được. Khi Lâm Tiểu Nhã từ nước Anh trở về đến nơi, không thể gặp mặt ba cô ta lần cuối cùng.
Lâm Quân Tường đã cho luật sư chuẩn bị sẵn di chúc từ trước, một nửa cổ phần công ty Lâm gia để lại cho Lâm Tiểu Nhã, một nửa kia ông ta để lại cho Lưu Khả Di.
Nhưng Lưu Khả Di không nhận, toàn bộ đều trả lại cho Lâm Tiểu Nhã.
Sau khi Lâm Quân Tường qua đời, Tần Mặc Bắc lại nhà bà ngoại một chuyến, nhưng thật ra ông bà ngoại không bị ảnh hưởng gì, ông ngoại vẫn như thường ngày ra tiểu khu chơi cờ với bạn già, bà ngoại thì bận rộn trong bếp.
Mẹ anh đang nằm trên ghế dài ngoài ban công, đặt một quyển sách trên người, nhưng ánh mắt lại nhìn ra ngoài ngẩn ngơ.
Bà ngoại nói, mẹ anh đã không nói một lời nào trong hai ngày nay.
Tần Mặc Bắc rót một ly nước bước tới, lúc này Lưu Khả Di mới phát hiện con trai mình đến. Bà ngồi dậy trên ghế, không lấy ly nước, chỉ ôm Tần Mặc Bắc, thật lâu không nhúc nhích.
Trước khi Lâm Quân Tường gặp chuyện, cũng bởi vì chuyện Tần gia, Lưu Khả Di đã cãi nhau với ông ta một trận, bà nói cần phải suy nghĩ lại về lời cầu hôn của ông.
Trên thế giới này, người duy nhất không phản bội bà, chính là đứa con trai này.
Tầ Mặc Bắc vỗ vỗ lên lưng Lưu Khả Di, nói: “Mẹ, đừng làm cho ông bà ngoại lo lắng.”
Lưu Khả Di buông anh ra, lau nước mắt, “Mẹ xin lỗi.” Nói xong đi về phía phòng bếp, giúp bà ngoại nấu nước. Lưu Khả Di nói rất nhỏ, nhưng Tần Mặc Bắc vẫn nghe được. Anh liếc nhìn về phía phòng bếp, đặt ly nước lên bàn trà rồi lại phụ bà ngoại rửa đồ ăn…
***
Hôm sau, Lâm Tiểu Nhã cầm di chúc rồi hẹn gặp anh ở quán cà phê trước cổng trường.
Tần Mặc Bắc cầm di chúc, nhìn thoáng qua rồi trả lại cho Lâm Tiểu Nhã.
“Nhà này không còn là của chúng tôi.”
Lâm Tiểu Nhã đem di chúc bỏ vào túi tài liệu, đẩy về phía Tần Mặc Bắc nói, “Anh Tiểu Bắc, xin anh nhận lấy.” Lại nói. “Trước kia ba em đối xử với anh như vậy.”
Tần Mặc Bắc lại đẩy túi tài liệu lại cho Lâm Tiểu Nhã, “Chuyện đến đây là hết, tôi không cần bồi thường.”
Dừng một chút, lại hỏi, “Sau này cô có tính toán gì không?”
Lâm Tiểu Nhã cúi đầu, khuấy cà phê khẽ nói: “Em nghỉ học bên nước Anh rồi, không đi nữa, em ở lại trong nước.”
Tần Mặc Bắc nói. “Vậy thì tiếp xúc với mấy vị nguyên lão trong công ty nhà cô, rồi tính tiếp chuyện sau này.”
Lâm Tiểu Nhã ầm ừ, khóe mắt hơi ướt ướt.
Tần Mặc Bắc rút tờ khăn giấy trên bàn đưa qua.
Lâm Tiểu Nhã lau nước mắt, ngẩng đầu lên nhìn Tần Mặc Bắc nói. “Anh Tiểu Bắc, ba mẹ em đi rồi, em chỉ còn có anh.”
Tần Mặc Bắc nhấp một ngụm cà phê, “Chúng ta không có khả năng. Sau này cô sẽ gặp được người thích hợp, chúng ta vẫn nên ít liên hệ lại.”
Nói xong, gọi người tính tiền, Tần Mặc Bắc đứng dậy rời đi.
Lâm Tiểu Nhã đứng dậy, cắn môi gọi: “Anh Tiểu Bắc…”
Tần Mặc Bắc không dừng lại, tiếp tục ra khỏi quán cà phê.
Lâm Tiểu Nhã bước đến chỗ Tần Mặc Bắc rồi ngồi xuống, nhìn chằm chằm ly cà phê mà anh uống dở trên bàn, một lúc lâu sau mới rời đi.
***
Trời đã bắt đầu trở lạnh, Triệu An Ca đang đan khăn quàng cổ ở ký túc xá, cô muốn tự tay đan khăn cho Tần Mặc Bắc.
Da anh trắng nên cô chọn len màu nâu nhạt, chắc chắn là rất đẹp.
Triệu An Ca học mấy cách đan với các bạn nữ trong lớp, cuối cùng chọn cách đan đơn giản nhất.
Cô phải mất cả tháng trời mới đan xong, một mặt là học nhiều tiết, mặt khác là do cô không quen tay, phải mất một thời gian sau mới lên tay nghề.
Mũi đan cuối cùng kết thúc là đã gần đến tháng mười hai. Cô đóng gói khăn quàng cổ, rồi gửi quà đến phòng trọ Tần Mặc Bắc, không đề tên, số điện thoại cũng là số bịa, ngay cả lời nhắn cũng là do Quách Tuyên Tuyên viết.
Nghĩ lại chơi khá vui.
Chuyển phát nhanh cùng thành phố thì chỉ một ngày là đến nơi.
Tần Mặc Bắc nhận được cuộc gọi từ người chuyển phát nhanh vào buổi chiều khi anh đang trên đường về nhà, báo rằng quà đã gửi ở phòng bảo vệ. Anh nghĩ lại, con gái mà biết địa chỉ phòng trọ nhà mình cũng chỉ có Triệu An Ca mà thôi.
Tần Mặc Bắc lấy khăn quàng cổ ra, giặt sạch rồi phơi trên ban công. Quả nhiên không bao lâu sau, Triệu An Ca gọi điện thoại tới, “Em đang ở dưới lầu anh rồi, chuẩn bị lên, anh có tiện không ạ?”
Tần Mặc Bắc nhìn khăn quàng cổ treo ngoài ban công, cười nói, “Tiện chứ, em lên đi.”
Triệu An Ca phấn khởi lên lầu, vừa đi vừa nghĩ chốc nữa phải trêu anh như thế nào.
Vừa vào cửa, Triệu An Ca liền thấy gói quà bị mở ở trong thùng rác kế bên, cô giả vờ bình tĩnh ngồi lên sô pha trong phòng khách.
Tần Mặc Bắc rót ly nước, “Em cầm cho ấm tay.” Nói xong ngồi xuống bên cạnh cô, sờ lên mặt cô làm mặt cô nóng dần lên.
Triệu An Ca đặt ly nước lên bàn, đứng dậy nói. “Hây da, nóng quá à, em ra ban công hít thở không khí đây.”
Tần Mặc Bắc khẽ cười, cũng không vạch trần cô.
Quả nhiên, Triệu An Ca vừa ra đến ban công liền la lên, “Ai đan khăn quàng cổ cho anh vậy hả?” Nói xong còn chạy tới trước mặt Tần Mặc Bắc, “Thành thật khai báo cho em!”