Sau một hồi vật lộn, Hạ Linh cũng thoát khỏi Nhật Nam, cô tức giận vung tát vào mặt cậu.
Nhật Nam bị tát, tâm trí dường như đã trở lại đôi chút, nhìn áo của Hạ Linh xộc xệch khó coi. Đôi môi bị cậu cắn bật máu cùng ánh mắt căm phẫn nhìn cậu.
Nhật Nam hốt hoảng đưa tay chạm vào Hạ Linh thì cô gạt ra, cậu hoảng loạn nói.
"Hạ Linh...nghe tôi..."
Hạ Linh quay bước, cô đi nhanh vào nhà bỏ mặc Nhật Nam chết sững. Bất chợt môi cậu mấp máy một nụ cười đau khổ.
"Anh ta cưỡng đoạt em thì được, tôi chạm vào em thì không được sao?"
Nước mắt hòa theo nụ cười chua chát rơi xuống, Nhật Nam đứng tần ngần dưới gốc cây một lúc cũng rời đi.
An Đình đã dừng đoạn phim quay lén tại lúc Nhật Nam đang hôn Hạ Linh, gương mặt xinh đẹp nở lên một nụ cười tâm địa.
Cầm điện thoại trên tay, cô chắc chắn sẽ khiến nhà họ Phạm đá văng cô người hầu lẳng lơ kia.
"Hạ Linh! Cô dám câu dẫn người đàn ông của tôi sao?"
Nhưng An Đình là một cô gái khôn ngoan và toan tính, cô sẽ không để danh dự hiền ngoan của mình bị ảnh hưởng. Thay vì cô ra tay, cô sẽ khiến một mũi tên bắn rơi hai con nhạn.
....................
Phía bà Ngọc Linh, ngay khi cầm trên tay tờ kết quả thì đầu bà ấy như có tia sét vừa đánh thẳng xuống.
"Chín...chín mươi lăm phần trăm...quan hệ huyết thống sao?"
Hơi thở bà ấy gấp gáp trong cuống họng, điều bà ấy không trông mong cũng xảy ra.
Hạ Linh thật sự là đứa con bị bà vứt bỏ ngay khi vừa chào đời, là đứa trẻ chưa được nếm vị ngọt của sữa mẹ mà phải vật lộn giữa chốn của bọn buôn người.
Trong đầu bà Ngọc Linh hỗn độn những suy nghĩ, bà phải làm gì để che giấu chuyện này.
Vì sao Hạ Linh lại xuất hiện tại đây trước mặt bà. Chắc chắn sẽ có người nhận ra nếu bà ấy và Hạ Linh ở cạnh nhau.
Thay vì mừng rỡ khi biết con mình vẫn sống tốt, thì bà Ngọc Linh lại lo sợ đứa con ấy sẽ phá đi tất cả những gì bà có hiện tại.
Sau khi xem xét kĩ lưỡng tờ kết quả,
bà Ngọc Linh xé tờ kết quả làm từng phần nhỏ rồi đi vào một con hẻm vắng lấy bật lửa đốt cháy.
Xong việc, bà Ngọc Linh phủi tay ra ngoài đường lớn lên xe taxi đi về nhà.
Tối hôm ấy, Hồng Ngọc tức tối đi vào nhà họ Phạm, cô đưa mắt nhìn một lượt rồi lên tiếng hét lớn.
"Con khốn Hạ Linh đâu!"
Ngọc nghe tiếng thì liền chạy ra hỏi Hồng Ngọc cần gì, đang sẵn cơn tức, Hồng Ngọc tát cô gái người hầu té sang một bên rồi xẵng giọng.
"Tôi muốn con hầu câm kia!"
Hạ Linh đang bê chậu đồ bẩn từ trên lầu xuống, vừa lúc Hồng Ngọc ngước lên nhìn thấy cô.
Hồng Ngọc tức tối chạy lên cầu thang rồi giằng mạnh Hạ Linh.
"Thứ trơ trẽn! Thứ phụ nữ lăng loàn thối tha!"
Từng câu từng lời đều kèm theo cú tát như trời giáng. Hôm nay người nhà họ Phạm đều ra ngoài, những người hầu trong nhà lại sợ lỡ tay làm trầy xước cô chủ nhỏ nhà họ Vương lại phải tội nên chẳng ai dám ngăn cản.
Hạ Linh chưa hết bàng hoàng, gương mặt bị tát đỏ tấy sưng lên. Hồng Ngọc vẫn chưa hả giận mà tiếp tục.
"Hôm nay tao phải lột bộ mặt của mày. Tỏ ra đáng thương rồi câu dẫn đàn ông..."
Bàn tay mềm mại của Hồng Ngọc nắm lấy tóc Hạ Linh giật mạnh xuống, bên dưới tiếng những người làm khác liên tục van xin Hồng Ngọc dừng tay.
Hạ Linh cố gắng vùng vẫy gỡ tay Hồng Ngọc ra thì chợt...
Cô vừa kịp giằng tóc mình ra thì cũng trượt chân xuống cầu thang, cả cơ thể Hạ Linh lăn xuống va đập vào bậc tam cấp.
Bịch...
Hạ Linh như bất động nằm giữa nền nhà, Hồng Ngọc đứng trên chết sững, cô càng sửng sốt hơn khi nhìn thấy không chỉ trán, môi của Hạ Linh rỉ máu.
Mà ngay dưới chiếc tạp dề, một dòng dịch đỏ cũng đang rỉ ra.
Mọi người lúc này xúm lại xem xét Hạ Linh, Ngọc phát hiện điều bất thường thì la toáng lên.
Bên ngoài, tiếng xe ô tô vang lên, cánh cửa lớn bật mở, bóng người đàn ông bước vào.
Hắn thấy người hầu nháo nhác thì cất tiếng hỏi, mọi người lấm lét nhìn nhau rồi dạt sang để hắn đi vào.
Hồng Ngọc tái mặt khi người ấy chẳng phải ông Nhất Lâm hay Nhật Nam. Mà lại chính là Nhất Phong.
"Anh...anh Nhất Phong!!"
Nhất Phong trông thấy Hạ Linh trong vũng máu, hắn tối sầm mặt ngước đôi mắt giận dữ nhìn về phía Hồng Ngọc.
Tiếng hắn hét lớn, tay bế xốc Hạ Linh đi nhanh ra cửa, Ngọc cũng nhanh chân đi theo.
"Khánh! Mau lái xe đến bệnh viện!"
...****************...
Danh Sách Chương: