Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

" Cô vừa nói gì? " Lục Diễn hỏi lại, hiển nhiên hắn không thể tin được những gì vừa nghe." Ông nội cũng đã mất một năm rồi, chúng ta .... cũng nên kết thúc cuộc hôn nhân này thôi. " Thẩm Tư Dung không đủ dũng khí ngẩng đầu lên đối diện với hắn. Từng lời nói ra như nhát dao đâm thẳng vào tim, vô cùng đau đớn." Cô nghĩ kết hôn là trò đùa à? Muốn thì giành giật, chán rồi thì bỏ đi ư? " Lục Diễn gằn từng chữ một, ánh mắt trở nên tối tăm. Hiển nhiên hắn đang nổi giận." Không phải thế.... Em.... Chúng ta đã kí thỏa thuận sẽ ly hôn sau khi ông nội mất. " Thẩm Tư Dung đắng ngắt mà nhắc lại : " Anh ... sẽ không quên đâu, đúng chứ ? "

Trong bản thỏa thuận đó điều cuối cùng quy định : sau khi ông nội Lục Diễn qua đời, chờ hắn thừa kế số cổ phần còn lại của di chúc , thì hai người sẽ đường ai nấy đi.Ông nội Lục đã mất hơn một năm, hiện tại đây là lí do duy nhất mà Thẩm Tư Dung có thể sử dụng. Trước hôm nay, cô chưa từng có ý định rời xa Lục Diễn, thế nhưng vì sự xuất hiện của đứa nhỏ trong bụng, vì con , cô phải buộc lòng làm như vậy.

Lục Diễn hoặc con, Thẩm Tư Dung quyết định chọn vế sau. Cuộc hôn nhân vô nghĩa này, cũng đến lúc phải dừng lại rồi." Hôm qua còn bày ra dáng vẻ yêu tôi đến chết , hôm nay lại trở mặt đòi ly hôn tôi? Thẩm Tư Dung, cô quên mất cuộc hôn nhân này bản thân đã dùng thủ đoạn đê tiện gì để có được rồi à? " Lục Diễn lạnh lùng nhìn Thẩm Tư Dung ở phía đối diện, ánh mắt đầy vẻ khinh thường." Được rồi viết đơn đi. " Lục Diễn nói." Vâng. " Thẩm Tư Dung cắn môi, mạnh đến mức bật máu, cố gắng kìm lại những giọt nước mắt đang dần trào ra. Cô không thể khóc, ít nhất là bây giờ." Tháng sau là sinh nhật bà nội, tham dự xong chúng ta liền ly hôn. " Bà nội tuổi đã cao cố gắng cũng không được bao nhiêu thời gian nữa, Lục Diễn không muốn chuyện này ảnh hưởng đến sức khỏe của bà." Không được " Thẩm Tư Dung cơ hồ chưa kịp suy nghĩ đã vội vàng phản đối. Một tháng , với tình trạng thân thể thế này, cô sợ bản thân không chịu nổi .

Lục Diễn thấy cô như vậy không khỏi bất ngờ. Thẩm Tư Dung trước mặt hắn luôn cam chịu, chưa bao giờ dám phản kháng hôm nay lại vì muốn ly hôn mà nôn nóng như vậy?

Thích thì đến, chán thì đi Lục Diễn trước giờ không phải người dễ chọc, làm sao có thể để cô tự ý qua mặt mình. Hắn duỗi tay, bóp mạnh cằm Thẩm Tư Dung kéo lên, đem mặt cô đối diện với mình, lạnh lùng nhả từng chữ : " Chuyện này không phải do cô quyết định. Đừng thách thức sự nhẫn nại của tôi. Cô không xứng! "

Thẩm Tư Dung bị ép phải ngửa đầu, Lục Diễn thấy hốc mắt đỏ hồng của cô, khóe miệng kéo ra nụ cười châm chọc : " đau lòng như vậy, cô tính dùng chiêu lạc mềm buộc chặt à? Cô nghĩ tôi coi trọng cô ? Hay là coi trọng cuộc hôn nhân này? "

Cằm bị nắm chạt, Thẩm Tư Dung không thể mở miệng ra nói chuyện, chỉ biết vô lực lắc đầu, nước mắt lăn từng giọt xuống gò má. Cô muốn ly hôn Lục Diễn hẳn nên vui mới phải tại sao lại tỏ ra vẻ tức giận như vậy?" Rất tiếc , cô hiện tại có muốn đổi ý cũng không kịp đâu. " Lục Diễn bất ngờ buông tay. Thẩm Tư Dung được thả ra vô lực ngã xuống sofa. Cô ôm cổ ho liên tục, cảm giác nôn nao lan khắp dạ dày." Một tháng, chúng ta đường ai nấy đi. Nếu cô còn dở trò gì, đừng trách tôi không niệm tình cũ. " Lục Diễn nói xong quay người đi thẳng lên lầu, cũng không thèm nhìn Thẩm Tư Dung thêm lấy một lần.

Hắn rất ghét bộ dạng giả vờ yếu đuối của cô, nếu không phải vì ông bà nội, hắn cũng sẽ không kéo dài cuộc hôn nhân vô nghĩa này đến tận bây giờ.

Còn một mình ở trong phòng khách Thẩm Tư Dung cuối cùng cũng không nhịn được cô ôm mặt bật khóc nức nở.Đến tận bây giờ ở trong mắt Lục Diễn cô vẫn là con người thủ đoạn như vậy, ngay cả việc ly hôn hắn cũng nghĩ cô sẽ giở trò.

Lòng ngực đau đớn giống như bị ai đó bóp nghẹn, Thẩm Tư Dung đến hít thở cũng cảm thấy khó khăn. Cô siết chặt tà váy, loạng choạng chạy lên phòng khóa cánh cửa phòng lại.

Thẩm Tư Dung tới bàn trang điểm, lục trong ngăn kéo lấy ra một lọ thuốc đã bị xé nhãn đổ 2 viên vào lòng bàn tay rồi đưa lên miệng mình. Cô vừa nuốt xong bỗng nhiên lại chợt nhớ ra điều gì lọ thuốc trên tay cô trượt xuống đất vỡ tan.

Những viên thuốc văng ra khắp phòng, Thẩm Tư Dung cũng không hề để ý. Cô vội vàng lao vào nhà vệ sinh cúi đầu nôn thóc nôn tháo. Bàn tay mảnh khảnh nắm chặt thành bồn cầu , trên làn da trắng ngần hiện rõ cả những khớp xương.

Thẩm Tư Dung cố gắng đem 2 viên thuốc ép ra ngoài, trong lòng rất sợ tác dụng của nó sẽ ảnh hưởng đến thai nhi trong bụng. Thế mà cô lại nhẫn tâm quên mất, hiện tại thân thể mình đang mang một sinh mạng nhỏ. Vừa nghĩ tới việc bé con có thể sẽ xảy ra chuyện gì Thẩm Tư Dung không nhịn được mà run rẩy, cho dù cổ họng đã đau rát vẫn cứ gắng gượng nôn ra.

Cố gắng đến kiệt sức nhưng vẫn chẳng có tác dụng gì, Thẩm Tư Dung vô lực ngồi bệt xuống sàn, mồ hôi trên trán toát ra nhễ nhại.

Cô đưa tay chạm lên vùng bụng phẳng lì cầu nguyện cho đứa nhỏ bình an. Hôm nay vì mãi nghĩ đến chuyện ly hôn với Lục Diễn đến việc hỏi ý kiến của bác sĩ về đơn thuốc đang dùng cô cũng quên đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK