• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ Văn đã đủ thuần khiết. Hắn bỏ học từ sớm, cũng vì bận rộn kiếm tiền nên hắn không kết giao nhầm bạn xấu. Tuy hắn có hiểu biết nhất định về vấn đề trai gái thật ấy, nhưng trước đây cho dù chỉ vô tình bắt gặp mấy cái quảng cáo bán thuốc miêu tả hơi ái muội thôi đã có thể khiến hắn ngượng chín mặt rồi…… Nếu không phải hắn mua máy tính, chỉ sợ hắn chẳng thể nào thông suốt nhanh tới vậy. Nhưng hiển nhiên bé ngốc so với hắn lại càng thuần khiết hơn, thuần khiết đến nỗi không biết đến sự tồn tại của loại chuyện nào đó, cũng hoàn toàn không biết hai chữ thẹn thùng viết như thế nào.

Từ Văn không có thói quen ngủ lõa thể, nhưng lúc đi ngủ cũng chỉ mặc một cái quần lót với cái quần đùi thôi. Bé ngốc cái gì cũng bắt chước hắn, tất nhiên quần áo lại càng muốn mặc giống hắn. Lúc này bé ngốc ôm chân hắn cọ cọ, giữa hai người họ chỉ cách nhau vài tầng vải dệt mỏng manh, hắn có thể cảm nhận rõ ràng hình dáng bộ phận nào đó của đối phương, mà đối phương lại càng không thèm che giấu tiếng rên rỉ thoải mái, lại càng khiến người ta huyết mạch sôi trào.

Một trận lửa tà đốt từ đáy lòng hắn đi lên, rồi lại đốt từ bên trên đốt xuống. Từ Văn đột nhiên hiểu rõ vì sao mấy tên đực rựa trên phim lại đổ máu mũi khi thấy cảnh hương diễm rồi. Hiện giờ hắn thấy mình như đang ngụp lặn giữa bể lửa, cả người như sắp nứt ra, nếu bây giờ có máu mũi phun ra thật thì hắn cũng chẳng lấy làm lạ.

“Từ Văn, Từ Văn.” Bé ngốc lại thêm dầu vào lửa. Ban đầu y sợ Từ Văn mất hứng nên không dám cử động nhiều, chờ một lúc thấy Từ Văn không có ý từ chối, y liền dứt khoát tụt quần mình xuống, cứ để mông trần mà ôm lấy Từ Văn.

Từ Văn trong lúc nhất thời bỗng thấy mình lợi hại hơn Liễu Hạ Huệ rất nhiều.

Liễu Hạ Huệ có là cái quái gì chứ? Chẳng phải chỉ nhịn một đêm thôi à? Hắn thì sao? Đắp chung một chiếc chăn cũng thôi đi, bây giờ đối phương còn khiêu khích như vậy nữa chứ!

Đến lúc này mà vẫn có thể nhịn thề đếch phải đàn ông nữa mà là thái giám! Từ Văn cảm thấy mình không nhịn nổi nữa.

Phần dưới của bé ngốc có hình dạng vô cùng đẹp, tuy lông không nhiều nhưng kích thước lại khá khả quan…… Từ Văn nuốt nước miếng, lần đầu tiên phát hiện bộ phận người khác có hắn cũng có này lại khiến đáy lòng hắn nhộn nhạo.

“Từ Văn, Từ Văn, sờ sờ, sờ sờ.” bé ngốc kéo tay Từ Văn xuống sờ “em ngốc” của mình, cọ cả người lên người Từ Văn khiến cơ thể vốn đang cứng đờ của Từ Văn lập tức mềm xuống, sau đó chỗ nào nào đó lại càng cứng lên.

Duỗi tay cầm “em ngốc” lên lên xuống xuống khiến bé ngốc rên rỉ càng to hơn. Từ Văn cuối cùng khống chế không nổi mà vươn tay mò ra phía sau của bé ngốc, có điều do là lần đầu tiên nên tay hắn hơi run. Cố tình bé ngốc lại không có chút kháng cự nào cả, thấy tay Từ Văn sờ ra đằng sau y liền mở rộng chân hơn rồi nằm trên giường hừ hừ, giúp Từ Văn có thể tìm được mục tiêu dễ hơn.

Mấy ngày nay Từ Văn lên mạng cũng không phải công cốc, ít nhất loại chuyện này nên làm thế nào hắn cũng đã nắm rõ, hắn thật cẩn thận chạm vào đằng sau y, đang định đưa tay “khai thác” thì đúng lúc này bé ngốc la toáng lên: “Em đái dầm rồi!”

Bé ngốc bày ra vẻ mặt mếu máo, thật cẩn thận nhìn Từ Văn: “Từ Văn, Từ Văn, anh đừng giận nhé?”

Từ Văn thở dài, nhìn bộ phận nào đấy căng cứng tới nỗi đội quần đùi thành túp lều nhỏ, đột nhiên không biết mình nên làm gì.

Giờ bé ngốc cái gì cũng không biết, y toàn tâm toàn ý tin cậy hắn, nhưng cũng bởi vậy nên khiến hắn chẳng hiểu sao lại thấy tội lỗi nặng nề?

“Từ Văn, Từ Văn,” nhìn thấy Từ Văn thở dài, bé ngốc lại càng lo lắng, “Em đi rửa sạch liền!” Y nói rồi liền bò dậy.

“Không sao đâu.” Từ Văn ôm bé ngốc lại rồi lấy khăn giấy trên đầu giường lau sạch chỗ dịch nhờn, trong đó dính không ít lên quần áo bé ngốc, bé ngốc ngoan ngoãn tự cởi đồ rồi trần trùng trục rúc vào ổ chăn.

Ngọn lửa dục vọng vừa bị cảm giác áy náy ban nãy đè xuống lại lần nữa bùng lên, có điều nhìn bộ dáng thấp thỏm bất an của bé ngốc, hắn vẫn đè nó xuống mà giải thích: “Từ Thiên à, ban nãy em không đái dầm, nó chỉ là phản ứng khi em thoải mái thôi.”

Bé ngốc cái hiểu cái không nằm ngẫm nghĩ, đột nhiên y hỏi: “Phía trước Từ Văn cũng đái dầm…… Từ Văn cũng thoải mái à?” Y vừa nói vừa vươn tay sờ Từ Văn.

Bé ngốc quả là trò giỏi…… Từ Văn không thể nhịn nổi nữa, hắn ôm chặt bé ngốc rồi hôn sâu, thuận tiện nuốt luôn chỗ tinh dịch trong miệng xuống, sau đó liền hoàn toàn không rảnh suy nghĩ xem làm vậy có tính là dạy hư trẻ nhỏ không.

Tuy rằng là chỉ dùng tay, nhưng đối với tay mơ mà nói cũng đã đủ kích thích rồi. Cho dù bé ngốc không có đồng kinh nghiệm nào thì Từ Văn cũng không kiên trì nổi lâu. Sau khi lau rửa sạch sẽ, tuy rằng cả hai đều thấy đói bụng nhưng chẳng ai muốn dậy cả, họ chỉ muốn nằm đó ôm nhau thôi.

Bé ngốc vẫn luôn thích Từ Văn, lúc này lại càng vui không chịu nổi, ban nãy Từ Văn kích động ôm hôn y liên tục, lúc này liền ghé lên người Từ Văn, sau đó tỉ mỉ mà thơm ngực hắn: “Từ Văn, Từ Văn……”

“Từ Thiên, em thích anh không?” Từ Văn vuốt đầu bé ngốc, tuy rằng bé ngốc cái gì cũng không hiểu, nhưng hắn có thể dạy từ từ.

“Thích, Từ Thiên thích Từ Văn nhất!” trong mắt bé ngốc tràn đầy chân thành tha thiết: “Từ Văn đối xử với Từ Thiên tốt vô cùng, Từ Thiên rất thích Từ Văn.” Bây giờ trong thế giới của y cũng chỉ có mình Từ Văn.

“Từ Văn cũng thích Từ Thiên.” Từ Văn lại hôn bé ngốc một cái, quyết định sau này phải đối xử với bé ngốc thật tốt.

Hơn nữa, không phải trong thôn cũng có một người cưới cô vợ ngốc về nhà, kết quả mỗi ngày trôi qua đều vô cùng tốt sao? Bé ngốc thông minh hơn cô ngốc kia nhiều…… Hơn nữa, tuy rằng hiện tại bé ngốc cái gì cũng không biết, nhưng hắn cũng có thể từ từ dạy y nhiều hơn mà, sau đó lại đối xử với y tốt hơn……

Cuối cùng lúc mặc quần áo rời giường, bé ngốc nhìn chằm chằm Từ Văn không thèm chớp mắt, còn nổi lên phản ứng thêm lần nữa khiến cho Từ Văn vô cùng đắc ý, đồng thời cảm giác áy náy cũng giảm đi phần nào —— nhìn chuyện này là biết bé ngốc cũng thích hắn.

Đương nhiên, hắn cũng chẳng tốt hơn bé ngốc là bao, lúc bé ngốc mặc quần áo, hắn cũng nhịn không nổi mà trộm ngắm y, đồng thời cảm thấy mình có thể rời giường muộn hơn chút nữa…… trên tay bé ngốc có một tầng kén hơi mỏng, thời điểm y giúp hắn còn sướng hơn lúc hắn tự thân vận động trăm vạn lần.

Từ Văn vốn dĩ định nấu lại thức ăn thừa tối qua làm bữa trưa nhưng chuyện vừa xảy ra lại khiến hắn hận không thể lấy hết mọi thứ tốt nhất trên thế gian đem tặng cho bé ngốc, nên cuối cùng hắn đành xào hai mớ rau xanh ăn tạm. Sau khi cơm nước xong xuôi hắn liền dẫn bé ngốc đi dạo phố.

Trước đây Từ Văn bày quán ở công viên, bây giờ trên bãi dựng đầy sạp, đa số là người vùng ngoài tới, bọn họ dựng lều mở một đống trò chơi, có ném bóng, có chọn số lấy thưởng, cũng có phi tiêu bắn súng, rồi ném vòng linh tinh đương nhiên không thể thiếu rồi.

Trừ trò chơi ra sạp bán thức ăn lại càng nhiều, còn đều bị một đám người vây quanh nữa. Trước kia thời cơ buôn bán tốt như vậy làm sao Từ Văn có thể bỏ qua cho được, bây giờ hắn lại chỉ muốn dẫn bé ngốc đi chơi khắp nơi cho vui là được rồi.

Khá nhiều người bán hàng ở đây quen biết Từ Văn, thấy hắn không tới bày quán liền cảm thấy tò mò. Có người nói câu nào cũng thấy mùi chua, cảm thấy Từ Văn có tiền nên mới có thể nhàn rỗi như vậy, lại có người nói lời thấm thía, khuyên nhủ Từ Văn đừng lãng phí thời gian một cách vô ích.

Từ Văn cười cười, một câu cũng chẳng để trong lòng. Bây giờ đầy lòng hắn chỉ có bé ngốc mà thôi.

Hết mua cho bé ngốc chai nước rồi lại mua cho bé mấy xâu lạp xưởng, Từ Văn cảm thấy còn sướng hơn mình được ăn nữa. Mà bé ngốc đương nhiên cũng sẽ không quên hắn, y cắn một miếng rồi lại đưa cho Từ Văn cắn một miếng.

Hành động thân mật như vậy làm ở nơi đâu đâu cũng thấy người quen thật ra hơi ngại, nhưng rồi lại không nỡ từ chối, cho nên hắn thường nhân lúc bé ngốc đưa đồ ăn tới bên miệng liền thản nhiên coi như không có chuyện gì cả mà đưa tay nhận lấy, sau khi cắn xong lại trả cho bé ngốc……

“Em muốn chơi hả?” Chờ ăn xong cây lạp xưởng khiến lòng người bay bổng không thôi kia xong, Từ Văn liền để ý bé ngốc đang nhìn sạp bắn súng, lập tức hỏi. Thật ra hắn cũng muốn chơi thử trò này nhưng trước đây thấy việc này hơi vô nghĩa nên không nỡ tiêu tiền, vậy là đến giờ hắn vẫn chưa chơi thử được lần nào.

“Em muốn!” Bé ngốc gật gật đầu.

Từ Văn thấy thế liền sảng khoái cho bé ngốc 10 nguyên để mua 7 phát đạn. Sạp hàng này dùng kẹp để kẹp thú bông vào bóng bay rồi đem bóng bay gắn lên trên ván gỗ, trên cơ bản mỗi con thú bông đều được nối với mười mấy quả bóng lận, chỉ cần bắn vỡ hết số bóng nối với thú bông mình thích là có thể làm thú bông rơi xuống, mà thú bông rơi xuống ấy chính là chiến lợi phẩm của mình.

Mà trò này cần trả 10 nguyên để mua 7 lần bắn, 5 nguyên cho ba lần. Thực tế nếu không bắn trượt phát nào thì con thú bông nhỏ nhất cũng phải tốn 10 nguyên mới có thể bắn rơi, mà theo đánh giá của Từ Văn thì con thú bông kia còn chưa tới 10 nguyên.

Không tính tới vấn đề trên thì có mấy ai có thể bách phát bách trúng? Căn cứ theo đôi tình nhân đang đứng chơi bên cạnh, cô gái thích cái gối ôm trái tim kia mà bạn trai cổ đã tiêu 20 nguyên rồi mà đã bắn hạ được đâu…… Mà ngày trước Từ Văn đã từng thấy trên chợ hàng sỉ có bày bán chiếc gối ôm trái tim này với giá 8 nguyên.

Bất quá, chỉ cần bé ngốc vui thì dù có phải tốn tiền cũng ok hết. Từ Văn nhìn bé ngốc cười tủm tỉm cầm súng lên, trên mặt cũng không nhịn được nụ cười.

Phát súng đầu tiên không trúng mục tiêu, phát súng thứ hai lại trúng quả bóng treo con gấu bông lớn nhất, con gấu bông này ăn theo hình tượng của một bộ phim hoạt hình đang nổi gần đây. Trên con gấu vẫn còn hai mươi mấy quả bóng bay lận, nhưng bé ngốc lại đang mê bộ phim này……

Thôi quên đi, nếu bé ngốc đã thích thì tốn thêm chút tiền để bắn rơi con gấu này cũng được……

Từ Văn lại chuẩn bị thêm tiền, nhưng không ngờ được mấy phát súng tiếp theo bé ngốc lại liên tục bắn trúng mục tiêu!

“Từ Văn!” Bắn xong phát đạn cuối cùng, bé ngốc liền quay đầu cười tươi rói với Từ Văn. Từ Văn lập tức đưa thêm cho bé ngốc hai mươi đồng nữa.

Người ở đây tuy nhiều nhưng không phải ai cũng can đảm nhắm mục tiêu lên con gấu bự nhất đấy, thấy có người dám làm mọi người liền vây lại xem. Mà bé ngốc vẫn viên nào trúng bóng nấy, chưa một lần thất thủ, mà sau mỗi lần đạn được bắn ra y lại quay đầu cười rạng rỡ với Từ Văn.

Con gấu bự này không phụ lòng mong đợi của mọi người mà rớt xuống, chủ quán tuy kinh ngạc nhưng vẫn là sảng khoái đưa thú bông đưa cho bé ngốc, bé ngốc ôm chặt gấu vào lòng, mặt đầy hưng phấn đi tới bên người Từ Văn: “Từ Văn, tặng anh này!”

Từ Văn xoa đầu bé ngốc. Nếu không phải chung quanh có rất nhiều người hắn tin rằng mình sẽ tiến lên ôm hôn bé ngốc nhà hắn. Có điều tuy hắn không làm vậy nhưng không có nghĩa bé ngốc sẽ không làm vậy, hai mắt y sáng lấp lánh, cái mỏ hơi chu chu ra muốn hôn Từ Văn……

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK