Từ Văn vừa đưa nắm cơm qua, đứa ngốc này liền dùng một tay giật lấy rồi nhanh chóng nhét vào mồm nhai, có điều tay còn lại của y vẫn ôm chặt cứng chân của Từ Văn, cho dù có đè lên miệng vết thương của mình cũng không chịu buông tay ra.
Chẳng biết có phải do y là một đứa ngốc nên cảm quan đặc biệt nhạy bén hay không mà giống hệt như mấy chú chó hoang bị thương vậy, đều thích quấn quýt lấy hắn….. Ánh mắt Từ Văn lóe lên một cái, sau đó mới nhìn về phía mấy người đang tụ lại nói chuyện phiếm đằng kia: “Thím ơi, mọi người đã báo án chưa? Cháu thấy chất liệu quần áo của người này không tầm thường, rất có thể là bất cẩn đi lạc ấy.” Hắn bán hàng rẻ tiền nhưng chưa từng gặp qua loại chất liệu nào cho ra cảm giác giống như vậy.
Bà thím đối diện ngẩn người, lập tức phản ứng lại: “Cháu nói đúng, chúng ta nên đi báo án! Vừa nãy bọn thím còn đang suy nghĩ xem nên xử lý đứa ngốc có bộ dạng không tồi này như nào đây!” Bà vừa nói vừa lôi điện thoại ra báo án.
Cục Cảnh Sát ở ngay gần đây nên tới rất nhanh. Lúc mà cảnh sát tới, tuy rằng tên ngốc này đã ăn xong nhưng vẫn ôm chặt chân Tử Văn không chịu buông ra.
Ở cái trấn nhỏ này ấy, nếu phía trên không phái ai tới kiểm tra vệ sinh thì ngay cả quản lý đô thị cũng lười để ý tới việc người bán hàng rong đầy đường, tất nhiên cảnh sát cũng chẳng nguyện ý nhúng tay vào quản mấy chuyện này, đặc biệt là việc xử lý những người vô gia cư lại càng phiền toái. Bọn họ chần chừ một lúc rồi mới định đi bắt cái tên ngốc toàn thân dơ hầy này, có điều mấy người này vừa duỗi tay ra thì tên ngốc kia đã phát ra vài tiếng nghẹn ngào rồi xoay người chạy biến.
Bị thương nặng như vậy sao vẫn có thể chạy trốn nhanh thế? Từ Văn không khỏi cảm thán, mà chờ tới lúc hắn quay đầu nhìn thấy cái ống quần dơ hầy của mình lại nhịn không được thở dài một tiếng.
Động tác chạy trốn của tên ngốc kia quá nhanh khiến cho mấy người ở đây bàn tán xôn xao cả lên, mấy bà thím đang trả lời cảnh sát kia nói một hồi liền không khỏi cảm thấy có lẽ tên ngốc kia vốn không ngốc, mà việc y ôm chân Từ Văn có lẽ là định ăn trộm gì đó.
Từ Văn cũng nghe được mấy lời nay không khỏi thấy oan uổng thay cho tên ngốc kia, bởi không nói tới việc y vốn không có ý định ăn trộm, y đã bị thương nặng và sốt cao như vậy mà vẫn còn có thể chạy nhanh như thế rất có thể đã từng bị người ta đuổi đánh……
Có điều hắn cũng chỉ là một người bình thường mà thôi, sao có thể quản được nhiều chuyện như thế.
Buổi tối Từ Văn còn muốn mở quán, cũng không nghĩ nhiều nữa liền chào mọi người rồi chạy xe ba bánh về nhà.
Về đến nhà, sau khi thay bộ đồ mới xong hắn bắt đầu chuẩn bị để buổi tối còn mở tiệm. Giờ đang tiết đông, trẻ con ra ngoài chơi cũng chẳng được mấy đứa, giờ mà ra công viên bán đồ chơi thì căn bản chẳng kiếm được mấy đồng, hắn liền mở thêm một sạp bán lẩu xiên nữa.
Nấm hương, rong biển, đậu hũ khô, đậu hũ non, mộc nhĩ, lạp xưởng, trứng cút, cá viên, vân vân… mấy món này đều dùng xiên tre xiên qua rồi đem chiên nướng, lại đem xe bán lẩu xiên đặt lên xe điện ba bánh, tiếp đó bắt đầu chuẩn bị thêm vài món đồ chơi, một mình Từ Văn vội tới vội lui.
Trong thôn có rất nhiều người không biết vì sao hắn phải bận rộn như thế để làm gì, có điều Từ Văn lại hiểu rõ, đầu tiên hắn muốn kiếm tiền trả nợ, sau đó là vì một khi rảnh tay nhìn lại căn nhà trống rỗng này hắn lại thấy vô cùng cô đơn.
Từ Văn mở sạp ở một công viên, 5 năm trước nơi đây vẫn còn là một nơi khá hẻo lánh, sau 5 năm khai phá đã biến nơi đây thành một nơi phồn hoa, bây giờ không nhắc tới việc ngày nào cũng có người tới nhảy quảng trường, tới tối chỗ này còn có cả nhà phao cho trẻ con chơi đùa, kéo rất nhiều trẻ nhỏ tới chơi.
Mùi hương lẩu xiên nhẹ lan xa, rất nhanh đã dẫn một đôi tình nhân tới, bạn nữ cầm cái ly plastic mua bảy tám xiên rồi kêu Từ Văn làm cay thêm chút.
Bây giờ người thích ăn cay ngày càng nhiều, Từ Văn cũng chuyên môn chuẩn bị sẵn sa tế, sa tế này là hắn tự làm, chỉ cần mua ớt bột về rồi xao với dầu nóng, vừa thơm ngon lại vừa bổ rẻ.
Chờ đôi tình nhân này đi, Từ Văn liền rảnh rỗi, hắn đến khá sớm, phần lớn mọi người vẫn còn đang ở nhà ăn cơm chiều, lúc này công viên không có một bóng người, không, vẫn có mấy người nữa…… Vào lúc Từ Văn nhìn mọi người đột nhiên một người xuất hiện cạnh hắn, sau đó phi tới ôm chân hắn, một bên dựa vào hắn, một bên cố gắng dính gần tới xe đồ nướng của hắn.
Lúc đầu vẻ mặt người này vì đau mà trở nên vô cùng dữ tợn, có điều rất nhanh vẻ mặt y đã bình tĩnh lại, bắt đầu liên tục há to mồm ra hút khí, trên khuôn mặt anh tuấn kia còn lộ ra biểu tình mê say.
Vết thương trên người tên ngốc này lại nghiêm trọng hơn rồi…… Nếu không phải đang đông thì có lẽ nó còn kinh khủng hơn nữa. Từ Văn thấy đôi mắt y đầy mong ngóng nhìn chằm chằm xe lẩu xiên liền biết y đói bụng rồi.
Theo lý mà nói có một tên ngốc lôi thôi lếch thếch như vậy đứng bên chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới sinh ý, có điều khi thấy đôi mắt trông mong của đối phương nhìn mình, hơn nữa xung quanh cũng chẳng có ai, Từ Văn thật ra cũng chẳng để tâm lắm, hắn lấy một cái cốc ra rồi múc đầy canh và thêm vài xiên chay đưa cho đối phương.
Tên ngốc kia lập tức nở một nụ cười rạng rỡ với Từ Văn, nhận lấy cái cốc, chẳng thèm để ý gì nữa mà uống sạch cốc canh, sau đó ăn sạch mấy xiên đồ ăn kia.
Y ăn ngấu nghiến, ăn hết đồ ăn liền muốn ăn luôn mấy cái xiên tre, may mà Từ Văn kịp thời phát hiện mới kịp thời lấy đi.
Ăn hết đồ trong tay, tên ngốc kia lại hướng ánh mắt trông mong về phía xe xiên nướng, còn dùng tay vỗ đầu mình vài cái, cuối cùng y tựa lên chân Từ Văn khò khè ngủ.
Gió lớn vô cùng, lại có xu hướng ngày càng mạnh hơn, cho dù Từ Văn đã mặc áo bông cũng có chút không chịu nổi, mà cái người bên chân hắn cũng lạnh tới run lên bần bật thế mà vẫn có thể ngủ ngon lành, cũng chẳng rõ đã bao lâu rồi y chưa ngủ…… Từ Văn chần chừ một lúc rồi lấy cái chăn bông giữ ấm của mình ra đắp lên người đối phương.
Đứng trong công viên cả một giờ mà chỉ có thêm một đứa nhóc tới ăn, tò mò ngó tên ngốc kia vài cái, sau đó chẳng còn ai tới mua nữa, trời bắt đầu đổ mưa…… Từ Văn thở dài, lại lần nữa thất vọng tột cùng với dự báo thời tiết, đồng thời dọn xe hàng của mình lại.
Cái tên ngốc này ngủ say vô cùng, đến cả hạt mưa đánh lên người cũng chẳng thèm tỉnh, thế mà Từ Văn vừa động cái y lại thức liền, sau đó bắt đầu nhìn chằm chằm Từ Văn.
“Cậu cũng nhạy ghê nhỉ.” Từ Văn duỗi tay sờ sờ quả đầu xám trắng của đối phương, hắn bỗng dưng thấy y trông giống hệt chú chó già từng dính chặt lấy hắn khi hắn 18 tuổi, tiếc là khi nó gặp hắn cũng đã già lắm rồi, cho dù hắn…… Cuối cùng vào một năm trước nó đã ra đi trong thanh thản.
Từ Văn mua xe điện ba bánh với cái giá hơn 3000, đầu xe rất lớn, đằng sau được căng bạt phồng lên, mà chờ hắn xếp đồ lên xe xong, đứa ngốc này liền phát ra vài âm nghẹn ngào rồi vây quanh hắn.
Từ Văn cảm thấy hắn cũng chẳng phải người lương thiện gì, thậm chí còn rất vô tình nữa, nhưng khi nghĩ tới những vết thương lớn nhỏ trên người đối phương cùng thân nhiệt cao bất thường, hắn liền không thể bỏ rơi một đứa ngốc cái gì cũng chẳng biết, hơn nữa còn bị lạnh tới nỗi đôi môi thâm tím lại giữa cơn mưa mùa đông nữa —— nếu hắn thật sự làm như vậy thì chờ mai quay lại chỉ có thể gặp được cái xác của tên ngốc này mà thôi.
“Lên xe.” Từ Văn mở miệng, lại phát hiện đứa ngốc lùn hơn hắn này giống như hoàn toàn nghe không hiều, lúc này chỉ có thể chuyển sang hành động.
Đứa ngốc kia ngơ ngác nhìn Tử Văn hồi lâu mới lại nở một nụ cười rạng rỡ lần nữa, sau đó bò lên xe điện ba bánh, cuộn tròn người trong một góc.
Giờ còn chưa muộn nhưng vì trời mưa nên sắc trời tối vô cùng, trên đường cũng chẳng còn bóng người, Từ Văn thích náo nhiệt, đường phố như này khiến hắn cảm thấy áp lực, nhưng mà ngay lúc này bỗng dưng có một bàn tay thò ra từ trong xe rồi nắm chặt lấy quần áo hắn.
Hôm nay quả nhiên không giống mọi ngày, bởi hôm nay hắn có người bồi bên.
Căn nhà Từ Văn đang ở là căn nhà ba hắn xây ngày trước, nhà hàng xóm giờ đều lát gạch men tráng sứ hoa mỹ, riêng nhà hắn vẫn để trần một lớp gạch đỏ, thoạt nhìn lụp xụp vô cùng, chẳng qua Từ Văn cũng chẳng thèm để ý mấy thứ này.
Kéo tay tên ngốc ra khỏi quần áo hắn, Từ Văn kéo cửa cuốn lên rồi dắt xe điện ba bánh vào, bỗng dưng hắn thấy có gì đó là lạ —— đứa ngốc này sao bỗng dưng lại an tĩnh vậy.
Một đứa con trai cao mét 8 giờ lại co thành một cục trong góc xe, cái trán vẫn còn vết bỏng do tì vào vỉ nướng xe lẩu xiên, rõ ràng đã bất tỉnh rồi, nhưng mà cách đây không lâu tay y còn cố chấp nắm chặt quần áo hắn không buông……
Tuy rằng Từ Văn biết rằng đối phương đi theo mình là có lý do cả, nhưng cái loại cảm giác toàn tâm toàn ý ỷ lại này vẫn khiến trong lòng hắn cảm thấy ấm áp.
Từ Văn đã biết đứa ngốc này bị thương vô cùng nghiêm trọng nhưng tới giờ phút này hắn mới phát hiện thương thế của đối phương còn vượt ngoài sức tưởng tượng của hắn. Hiện tại đối phương sốt cao gần 40 độ, trên người đầy những vết thương lớn nhỏ khác nhau, hơn 20 vết thương hở miệng cần khâu lại, còn có vài vết bỏng lạnh, thậm chí trên cơ thể đầy những vết va đập với mức độ khác nhau…… Thương thế như vậy Từ Văn không biết y dính kiểu gì, nhưng hắn biết đứa ngốc này vẫn luôn cố gắng chống đỡ, điều đó đủ thấy ý chí y kiên định nhường nào. Tất nhiên cũng có thể do đối phương là một tên ngốc nên cũng chẳng biết đau là gì.
Lấy tình huống của người trước mắt mà đưa đến viện cho dù có chữa khỏi thì cũng phải tĩnh dưỡng mất nửa năm, hơn nữa tiền thuốc men cũng là một con số khổng lồ…… Có điều cũng may đối phương chỉ là một đứa ngốc.
Từ Văn ôm người con trai kia đặt xuống tấm ván xốp, sau đó chuẩn bị nước ấm lau mình cho y, đồng thời muốn nhìn thử xem trên người y có đồ gì để chứng minh thân phận không, đáng tiếc là ngoài bộ quần áo mỏng manh ra thì trên người đối phương chẳng có đồ gì khác cả.
Có điều mấy vết thương này trông vô cùng dữ tợn, ngoài toàn bộ đều thối rữa mưng mủ ra thì còn giống như đã phải ngâm nước trong một khoảng thời gian dài. Từ Văn thậm chí cảm thấy nếu người bình thường cũng bị thương như vậy chỉ sợ đã sớm nghẻo rồi.
Nghĩ một lúc, Tử Văn liền lấy con dao nhỏ đã sát trùng sạch sẽ ra đưa đến chỗ mấy vết thương, đem những chỗ thịt đã bị hoại tử xử lý sạch sẽ, đồng thờ trong lòng bàn tay hắn hiện lên luồng ánh sáng trắng như có như không, những nơi luồng ánh sáng trắng đi qua miệng vết thương đều đồng loạt khép miệng lại……
Từ nhỏ hắn đã phải nhìn cảnh ba hắn chịu khổ, cuối cùng còn tận mắt chứng kiến cái chết của ba, từ đó trở đi hắn liền mắc chứng đau đầu, thường đau tới mức hận không thể đập đầu vào tường. Có điều khi đó trong nhà hắn chẳng có tiền, mẹ hắn lại không rảnh quan tâm hắn nên cũng chưa từng đi khám qua.
Sau đó lại phải trơ mắt nhìn mẹ hắn đau đớn quằn quại vì ung thư, cuối cùng khi mẹ hắn chết ngay trước mắt hắn hắn liền hôn mê bất tỉnh, sau đó phát hiện hình như hắn có thể chữa lành hết các loại bệnh cũng như vết thương.
Đáng tiếc là đến lúc đó thì cái gì cũng đã muộn rồi……
Từ Văn thở dài, hắn đã từng chữa bệnh cho mấy con chó hoang, nhưng đây là lần đầu tiên hắn chữa cho người, nếu không phải y là một đứa ngốc thì loại năng lực này hắn tuyệt đối không dám triển lộ trước mặt người ngoài.
Danh Sách Chương: