Không bao lâu sau, đường đường là thái tử Khương quốc, lại bị nàng ném vào trong lồng sắt, nhốt lại.
" Ngươi!! Quân tử thà chết quyết không chịu nhục! Đường đường là Bắc quốc, một đại quốc hùng mạnh lại đối với tù binh như vậy? Ngươi có dám khai báo đại danh không? " Giọng Khương Thù thiếu chút nữa muốn vỡ ra.
Lục Khanh ngoái đầu nhìn, phun ra ba chữ " Ông nội ngươi. "
Bận cả đêm dài, chớp mắt đã đến canh ba.
Lục Khanh quay về doanh trại nghỉ ngơi, ngủ dậy liền hạ lệnh khởi hành.
Quân lính thực sự kinh ngạc, cứ như vậy khởi hành sao? Nhưng Lục Khanh quá rõ Khương Thù được Khương hoàng sủng ái đến mức nào, chỉ hận không thể để hắn dưới mí mắt trông chừng, hắn giờ ở trong tay nàng, nàng có thể đảm bảo binh lính Khương quốc không dám xâm phạm nửa bước.
Lục Khanh trực tiếp giải Khương Thù về kinh thành.
Ngay cả Quân Diễm Cửu cũng không thể đoán được tâm tư nàng.
" Công chúa nhanh như vậy đã hồi kinh? "
Lục Khanh cười vô tư: " Tốc chiến tốc thắng, ngài biết không? Bổn cô nãi nãi mới không thừa thời gian cùng hắn so chiêu như vậy. "
Quân Diễm Cửu nói: " Thời gian chúng ta ở biên ải còn chưa đến một ngày. "
Lục Khanh xoay mặt, cười hài hước: " Cửu Cửu thích nơi này sao? Vậy chúng ta ở lại chơi thêm mấy ngày nha? "
Quân Diễm Cửu có chút dở khóc dở cười.
Công chúa dùng ngữ khí sủng nịnh tiểu nương tử này với y làm gì?
" Người muốn mang theo Khương Thù trở về sao? " Y hỏi ngược lại.
" Đúng a. " Lục Khanh lột vỏ một quả nho bỏ vào miệng.
" Công chúa, người không sợ mâu thuẫn với Khương quốc càng trở nên gay gắt sao? Đến lúc đó e là không thể ngăn cản chiến tranh bùng nổ. "
Lục Khanh nói " Nếu là một hoàng tử nào khác thì sẽ như vậy, còn Khương Thù, không thể nào. "
nàng tiếp tục nói: " Hiện tại cục diện đã ngã ngũ, chúng ta là dao, còn Khương hoàng như con cá nằm trên thớt. Khương Thù là trữ quân Khương quốc, an nguy của hắn hiển nhiên là đặt lên hàng đầu, vì Khương Thù, Khương hoàng sẽ buông bỏ một vài điểm mấu chốt, mặc chúng ta xâu xé.
Đây là cơ hội tuyệt vời để hắn nếm thử mùi vị khó quên trong đời, cũng vừa vặn lập uy cho Bắc quốc ta. "
Lục Khanh càng nói càng cao hứng, Quân Diễm Cửu lại cụp mắt, không biết đang suy nghĩ điều gì. "
Tựa hồ nhận ra được biểu tình có phần không được tốt, Lục Khanh nhìn về phía y nhưng nó lại vụt qua rồi biến mất, giống như vừa rồi chỉ là ảo giác của nàng.
Quân Diễm Cửu nhàn nhạt nói: " Mang theo hắn, dọc đường đi nhất định sẽ có nguy hiểm. Khương quốc chắc chắn không chịu bỏ cuộc, nhất định sẽ phái sát thủ đến cứu người. Phải cẩn thận. "
Lục Khanh nhướng mày: " Không sợ nha, cứ để bọn chúng tới đi. "
Dự cảm của y quả nhiên không sai, hai người bất quá vừa khởi hành khoảng hai, ba canh giờ liền có một toán sát thủ đánh tới.
Nhiệm vụ bọn họ nhận được không chỉ có giải cứu Khương Thù, còn có lấy mạng nàng.
Lục hanh lúc này ngồi trong xe ngựa nhắm mắt dưỡng thần, xe ngựa đột ngột dừng gấp.
Âm thanh chém giết vang lên, đám sát thủ cùng mười mấy hộ vệ nàng mang theo đang giao đấu bên ngoài.
Lục Khanh thoạt nhìn bình thường nhưng toàn thân mang tuyệt thế võ công, vì vậy đám người kia đến xe ngựa cũng không có cách tiếp cận, huống hồ mở cửa lồng sát giam giữ Khương Thù.
Lục Khanh trực tiếp xuống xe, cất cao giọng
" mang câu nói này truyền đến hoàng thượng các ngươi, nếu còn muốn Khương Thù trở về, cắt mười tòa thành Bắc quốc giao nộp, còn có... "
" Ta không quá thích việc hắn phái sát thủ tới quấy rầy, các ngươi tới một lần, trên người thái tử liền nhiều thêm một lỗ thủng. "
Vừa nói nàng vừa rút kiếm, tàn nhẫn nhắm trúng người Khương Thù xuyên qua song sắt đâm tới, một vệt máu đỏ lập tức xuất hiện.
" Hộc. " Khương Thù phun ra một ngụm máu tươi.
Sắp tức chết hắn rồi, cái tên điên này, cũng không phải sát thủ hắn phái tới, đâm hắn làm gì?!
Vật nhỏ đáng chết, tốt nhất đừng cho hắn cơ hội sống sót, bằng không hắn nhất định sẽ băm xác ngươi thành trăm mảnh!!
Những tên sát thủ phái tới nhìn hành động của nàng đều bị dọa đến choáng váng.
Thái tử mà có mệnh hệ gì, lấy đầu cả mười tộc bọn họ cũng không làm hoàng đế nguôi giận.
" Còn chưa cút? Bằng không ta bổ thêm một đao nhé? "
Mắt thấy Lục Khanh sắp thọc kiếm thêm lần nữa, Khương Thù hét to " Còn không mau cút!! "
Đám sát thủ kia lập tức vừa bò vừa lăn chạy trối chết.
Cứ như vậy, Lục Khanh thật sự đem thái tử Khương quốc thuận lợi áp giải về kinh thành.
Một đường này, Khương Thù đều là quần áo tả tơi, đầu bù tóc rối ngang qua kinh thành Bắc quốc phồn hoa đầy tiếng chỉ trỏ bàn tán, hắn chỉ cảm thấy đầy sự sỉ nhục.
" A, tên đó là ai vậy? Sao lại bị áp giải trở về thế? "
" Nghe nói là Khương quốc thái tử, lần này trở thành tù binh của ta rồi. "
Đầy đường đều là bá tánh dùng ánh mắt quái dị nhìn hắn, so với xem xiếc khỉ cũng chẳng có gì khác biệt, Khương Thù cắn chặt hàm răng, âm thầm hỏi thăm hết một trăm linh tám đời tổ tông nhà Mạc Khanh.
Hắn nhất định phải đem tên điên đáng chết kia, thiên đao vạn quả!!!
Mà phía sau, Lục Khanh ngồi trên lưng ngựa lạnh lùng liếc lồng sắt.
Nỗi ô nhục hắn phải chịu hôm nay, còn không bằng một phần mười những gì nàng đã phải trải qua.
Vậy mà đã không chịu nổi rồi?
A, tốt lắm, cứ từ từ hưởng thụ đi.
Thời điểm Lục Khanh giải người về, Tiêu Hòa Đế mặt đầy kinh ngạc.
Hắn quả thực không tin nữ nhi bảo bối của mình, bảo bối yếu ớt như vậy, đi đánh chưa được một ngày liền có thể đem thái tử nước địch bắt giữ.
" Người này thật sự là thái tử Khương quốc sao, không phải giả chứ? "
Thẳng đến khi công văn từ Khương quốc truyền đến, Tiêu Hòa Đế mới tiêu hóa nổi sự thật này.
Binh lính quấy rầy biên ải đã lui, Khương quốc còn đặc biệt phái sứ thần đến nhận lỗi.
Sứ thần là đuổi theo bọn họ mà đến, đưa đến một núi lễ vật quý hiếm, yết kiến quỳ lạy trên mặt đất đều nặn ra bộ dạng tươi cười.
" Gần đây thời tiết có chút hanh khô, các tướng sĩ canh giữ biên quan khó tránh có phần nóng tính, cùng binh lính quý quốc có xảy ra ít tranh chấp, bất quá hai nước chúng ta giao hảo đã lâu, ý của Quân thượng chúng ta vẫn là, cách tốt nhất là có thể biến chiến tranh thành tơ lụa, vẹn cả đôi đường. "
Tiêu Hòa Đế nghĩ thầm, các ngươi một câu tính tình nóng nảy liền có thể biến chuyện lớn thành nhỏ, từ nhỏ hóa không? Các người gây sự với biên giới ta cũng chẳng phải ngày một ngày hai, a, giờ đánh thua liền chạy tới ngỏ ý biến chiến tranh thành tơ lụa?
Thấy Tiêu Hòa Đế không nói gì, sứ thần lại hạ thấp mình, tiếp tục cắn răng nói
" Chúng ta nguyện ý bồi thường chiến phí, chỉ là, mười tòa thành có điểm, có điểm hơi làm khó Khương quốc chúng ta. "
Danh Sách Chương: