Những lời này vừa thốt ra, không khí trong đình đột nhiên ngưng trệ.
Sắc mặt Tô Diệc Thừa đã đen đến mức không thể đen hơn.
Một người địa vị cao như hắn, lại được người người cung phụng, là thiên chi kiêu tử, nào đã từng chịu qua nhục nhã như vậy?
" Đốc Công đại nhân, ngài quá lời rồi. Chưa biết rõ ràng chân tướng phía trước liền luận tội bản quan một cách nhục nhã như vậy, thật mất phong độ đi."
" Ý tứ của Tô đại nhân, là bổn Đốc Công vu oan cho ngài?"
Y ngữ khí nhàn nhạt, lại làm người khác trong lòng không khỏi cảm thấy chột dạ.
Những người quen biết y đều hiểu đây là điềm báo y sắp nổi thịnh nộ.
" Hôm nay bổn Đốc Công đến đây chính là chờ một lời giải thích, khi nào Tô đại nhân đưa ra lời giải thích thoả đáng, ta lập tức rời khỏi Tô phủ."
Nói đến đây liền có hai Xưởng vệ chuyển đến một cái trường kỉ bằng gỗ tử đàn đặt giữa phòng khách. Y thong thả ung dung ngồi xuống, rất nhanh lại có một Xưởng vệ dâng y một ly trà.
Tô Diệc Thừa run rẩy khoé miệng.
Tên này là cư nhiên...ở trong phủ hắn ăn vạ?
Ở phía bên kia.
Lục Khanh cùng Mạc Ly đang đứng bên miệng giếng.
Trước mặt Mạc Ly, Lục Khanh chẳng thèm giấu diếm, trực tiếp ném cho hắn một cái xẻng.
" Đào đi."
Mạc Ly không nói hai lời liền men theo dây thừng đi xuống.
" Mạc Ly, sao rồi."
" Ở dưới này có rất nhiều đá." Nói rồi gói gém tất cả đá mình đào được trèo lên trên, vừa lên mặt đất liền đổ ra, nhìn kĩ liền kinh ngạc, đây nào phải đá a.
Đều là " vàng đầu chó".
Vàng đầu chó là vàng có độ tinh khiết cao nhất trong mỏ, càng giống đầu chó độ thuần càng lớn, giá trị càng cao.
" Công chúa! " Tuy Mạc Ly luôn luôn bình tĩnh, nhưng khi nhìn đống vàng trên mặt đất, không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
Lục Khanh hơi mỉm cười " Tiếp tục đào.
Mạc ly lại xuống giếng.
Lục Khanh ngồi xổm bên cạnh giếng, nâng má, cầm lấy một khối vàng, như đang suy tư vấn đề gì.
Đây chính là thu hoạch ngoài ý muốn a.
Kiếp trước nàng chỉ biết đến linh tuyền, cũng không biết được dưới suối có vàng, chẳng trách ở kiếp trước, hắn làm ăn ngày càng phát đạt, sản nghiệp càng ngày càng lớn. Xem ra kiếp trước, Tô Diệc Thừa đúng thật đào trúng cái mỏ lớn a.
Mạc Ly phải đi lại ba bốn lần mới đem hết số vàng lên, Lục Khanh hỏi: " Đã tới nguồn nước chưa?"
Mạc Ly lắc đầu, " Không có, phía dưới có một tảng đá rất lớn chặn kín nguồn nước, thuộc hạ không di chuyển được."
Lục Khanh liền nhảy xuống giếng.
Không gian đáy giếng rất lớn, Lục Khanh thấy tảng đá Mạc Ly nói, quả thực rất lớn, nhìn sơ qua cũng không giống một tảng đá bình thường. Vì thế liền bảo Mạc Ly:" Ngươi lui sang bên cạnh một chút."
Mạc Ly không biết Lục Khanh muốn làm gì, chỉ thấy nàng rút kiếm.
Hắn cũng không nghĩ Lục Khanh có thể phá được tảng đá này, bởi vì hắn vừa rồi đã thử qua, bội kiếm của hắn cũng chẳng thể làm nó di dời, huống chi là công chúa...
Giây tiếp theo, chỉ nghe thấy một tiếng nổ vang trời.
Không chờ hắn định thần lại, chỉ cảm thấy trong chớp mắt, tảng đá lớn kia lập tức chia năm xẻ bảy.
Lục Khanh thổi bụi trên thân kiếm, đem nó cắm trở lại vỏ.
Mạc Ly cảm thấy chắc chắn là hắn hoa mắt rồi.
Lục Khanh chỉ nhàn nhạt nói: " Kiếm tốt."
" Ngươi dọn dẹp đi."
Lục Khanh tính đem đá vụn dọn đi, bỗng nhiên phát hiện trong lớp đất đá có một thứ sáng lấp lánh.
Nàng nhặt lên, bên trong vậy mà là một quả trứng.
Cục đá đẻ trứng sao?
Một tia hoang mang chợt loé lên rồi biến mất, nàng cũng không nghĩ ngợi nhiều, liền nhặt rồi bỏ vào trong túi.
Dọn dẹp được một lúc, nước suối ào ạt tràn vào, vì đề phòng ướt giày, nàng một tay túm lấy Mạc Ly, một tay bám thành giếng, vận công phi lên.
Buổi sáng, bởi vì Mạc Ly đến sau, không nhìn thấy cảnh Lục Khanh đánh nhau cùng mấy tên sát thủ đó, lúc thấy mấy tên đó đang lau nhà còn cảm thấy kì quái, bây giờ nghĩ lại, hẳn là do công chúa.
Một công chúa tay trói gà không chặt, lại mình đầy võ công sau một đêm?
Tuy rằng trong lòng khúc mắc, nhưng thân là thủ hạ, hắn cảm nhận được, người trước mắt này chính là chủ tử, người bình an là tốt rồi, chuyện khác, nếu người nguyện ý nói, hắn liền nghe, bằng không, chủ tử không muốn, hắn sẽ không hỏi.
Lục Khanh vỗ vỗ tay nói " Đi thôi, dựa vào tốc độ này, ngày mai chúng ta tới vừa hay nước chảy đầy."
Lục Khanh nhặt một miếng gỗ lên che miệng giếng.
" Sẽ bày trận sao?" Lục Khanh hỏi.
Để phòng ngừa sự việc hôm nay lại phát sinh, Tô Diệc Thừa lại phái sát thủ tới phá rối tửu lầu, nàng quyết định bố trí xung quanh một ít trận pháp."
Mạc Ly nói: " Sẽ, nếu người cần, thuộc hạ sẽ phái người âm thầm canh gác nơi này."
" Cũng tốt." Nàng chỉ đáp một câu, không hỏi thêm nhiều, Mạc Ly làm việc luôn khiến nàng yên tâm.
" Còn đống vàng đầu chó này, ngươi đi xử lí một chút, rút ra một ít cho ngươi cho ngươi làm của hồi môn, còn dư lại cho hết vào tiền trang đi." ( Tiền trang mị nghĩ là giống như ngân hàng bây giờ á)
Mạc Ly do dự một chút, nói " Vâng."
Sau khi hồi cung, Lục Khanh cũng đem chuyện này quên mất.
Hôm nay vận động thật nhiều, có chút mệt, nàng tiến thẳng đến giường nằm xuống, cảm thấy có gì cồm cộm.
Thuận tay sờ mới nhớ ra là quả trứng kia, dù sao cũng là quả trứng đá, không có bị vỡ.
Lục Khanh đem nó ra quan sát tỉ mỉ một phen, phát hiện quả trứng này trắng không tì vết, còn toả ra huỳnh quang nhàn nhạt.
" Nó có thể ấp ra thứ gì sao? "
Nàng còn đang mải mê suy nghĩ, Quách ma ma bước đến:" Công chúa, Quả Nhạc quận chúa cầu kiến."
Lục Khanh tùy ý ném quả trứng vào cái ly, đi ra ngoài.
Quả Nhạc à.
Kiếp trước vì tác thành cho nàng và Tô Diệc Thừa, nàng ta đã làm không ít việc.
Chỉ là, sau khi nàng bị Tô Diệc Thừa vứt bỏ, nàng ta lại danh chính ngôn thuận trở thành Tô phu nhân!
Đến tận năm nàng chết, Quả Nhạc vẫn là Tô phu nhân cao quý, ngày thường, nàng cũng thường xuyên nghe thấy tin đồn chuyện phu thê nhà ả, nguyên nhân chính là vì, Quả Nhạc phụ thân, chính là Bắc quốc quân cơ đại thần!
Có một số việc, nàng càng nghĩ càng cảm thấy kinh khủng.
Tô Diệc Thừa lúc ấy có thể nội ứng ngoại hợp, phản bội Bắc quốc, quân đội Khương quốc lại có thể dễ dàng vây hãm hoàng thành như vậy, không biết là có bao nhiêu công của phụ thân Quả Nhạc đây.
Uổng công nàng trước kia, coi Quả Nhạc là tỷ muội tốt nhất! Thậm chí còn mong muốn tác hợp nàng với tam ca!
Như vậy, vẫn là nên gặp mặt nàng ta một lần.
" Nhạc Nhạc, sao ngươi đến mà không báo trước một tiếng nha."
Lục Khanh từ cửa sau, nhìn nữ nhân đang ngắm hoa trong đình viện, nở một nụ cười hiền lành vô hại.
Quả Nhạc nghe thấy liền đứng dậy, vẻ mặt lạnh băng, thậm chí còn thoáng qua nét hung dữ nhìn đến Lục Khanh, lúc sau cũng trở nên tươi cười lộng lẫy.
" Cây nguyệt quế này thật xinh đẹp nha Khanh Khanh, vậy mà lại màu tím nhạt, ta là lần đầu được nhìn thấy hoa màu này đó."
Lục Khanh mỉm cười: " Đây là thược dược. "
Sắc mặt Quả Nhạc lộ ra một tia xấu hổ, chỉ là trong thoáng chốc tựa hồ như ảo giác.
" Khanh Khanh. " Nàng ta nắm lấy tay nàng, chu miệng làm nũng: " Tiệm trang sức trên đường cái cửa Đông mới nhập về một lô trang sức, chúng ta cùng đi xem nha? "
Lục Khanh sao lại không biết, bản thân trong mắt Quả Nhạc, chính là một cái túi tiền lớn.
Nhưng nghĩ kĩ lại, có chút không bình thường.
Đường cái phía đông, chắc chắn là đi ngang qua phủ đệ của Tô Diệc Thừa.
Đi đến đó có thể gặp được Quân Diễm Cửu phải không?
Danh Sách Chương: