Tô Cách vì mấy thứ nhỏ nhỏ không đáng nhắc cứ vậy tự bán mình.
Mà chủ nợ Trần Mục Dương một xíu áy náy cũng không có, rất thoải mái tận dụng.
Nhưng thời gian nhanh như chó chạy ngoài đồng, cả hai đều phải nhập đoàn. Bộ phim Tô Cách tham gia là phim truyền hình thần tượng cẩu huyết, Trần Mục Dương so ra thì hoành tráng hơn, chủ đề trinh thám.
“Trần Mục Dương.”
“Ừ?”
“Anh nói xem… nếu em đi quay mà lỡ phát sinh tình cảm với diễn viên nữ thì phải làm sao?” Tô Cách muốn thử xem người nào đó có ghen không.
“Em?” Trần Mục Dương nhìn qua cái gì đó của cậu, hỏi: “Em chắc là cái thứ kia của mình còn dùng được?”
“Cái đồ lưu manh này! Anh đang nghĩ lung tung gì vậy?!” Cậu vội che nó lại.
“Ha…” Ai kia cười nhạo một tiếng, lơ đễnh.
Tô Cách giãy ra khỏi ngực Trần Mục Dương, sáng sớm hôm nay bên đoàn làm phim gọi toàn bộ diễn viên tới họp mặt.
Hôm qua vốn phải về ký túc xá, nhưng cuối cùng lại bị tên mặt dày Trần Mục Dương kia lăn qua lăn lại, cứ như vậy thuận lý thành chương ngủ lại một đêm.
“Nè, anh buông tay đi!” Tay ai kia đặt trên eo cậu rất chặt, Tô Cách làm thế nào cũng không thoát được, đành phải gọi anh dậy để thả mình ra.
Nhưng không ngờ Trần Mục Dương không hề có ý định buông, ngược lại càng kéo cậu về phía mình, ôm vào lòng như món đồ yêu thích.
“Trần Mục Dương! Anh cố ý phải không? Mau thả em ra! Không em bị muộn mất!” Tô Cách giãy giãy, mà ai kia không hề động đậy.
Tô Cách nghĩ nghĩ, thì thầm vào tai ai kia: “Honey à, em sắp muộn rồi, anh thả em đi được không?”
Trần Mục Dương vẫn không mở mắt, nhưng tự động buông tay, đặt lên thắt lưng mình giúp cậu thoát khỏi xiềng xích.
Tô Cách vui vẻ hôn lên mặt anh một cái rồi rời giường mặc quần áo.
Trần Mục Dương mở mắt, nhìn bóng dáng mảnh khảnh của cậu, khoé miệng nhếch lên rồi tiếp tục nhắm mắt ngủ.
Tô Cách đánh răng rửa mặt xong thì nhận được điện thoại: “Alo?”
“Cậu đang ở đâu?” Là Trần Mĩ Linh.
“Sao vậy ạ?” Cậu không rõ ý lắm.
“Hôm nay cậu phải đến đoàn phim gặp các diễn viên, tôi là quản lý đương nhiên phải đi cùng, nếu không cậu sẽ bị người khác khinh bỉ.” Trần Mỹ Linh nói rất đúng đắn nhưng lại không có tí kiên nhẫn nào: “Thôi bớt xàm ngôn đi, cậu ở đâu? Tôi đến đón.”
Tô Cách nhớ lại tốc độ lái xe đòi mạng của Trần Mĩ Linh, đánh chết cậu cũng sẽ không chui lên xe của cô lần hai, liền nói: “Không cần! Không cần! Tôi có thể tự mình đến, chúng ta gặp nhau ở đoàn làm phim là được rồi…”
Cô “Ha ha” cười, Tô Cách nghe mà lông tơ dựng thẳng: “Lần trước tôi báo nhầm giờ họp đấy, thật ra là chín giờ. Bây giờ đã là tám giờ hơn, cậu có tới kịp không? Để tôi đưa đi có khi còn kịp đấy.”
Cô có vẻ vô cùng tự hào với tốc độ lái xe của mình.
“Cô… cô hơi quá đáng rồi đó! Tại sao cứ nhất quyết đòi tôi phải đi xe của cô vậy?
“Bởi vì vẻ mặt sợ muốn khóc của cậu rất là đáng yêu đó hahaha…” Tiếng cười của Trần Mĩ Linh chẳng khác nào bà đồng, cứ xoay xoay quanh tai Tô Cách.
“Cô…” Trong lúc Tô Cách khóc không ra nước mắt thì điện thoại bị người ta lấy mất.
“Trần Mục Dương…” Mũi cậu sụt sùi nhìn chàng trai trước mắt.
Không biết anh đã mặc quần áo từ lúc nào, anh nói: “Anh đưa em đi.”
“Nhưng anh không biết ở đâu mà?” Cậu ngốc nghếch nói.
“Chẳng lẽ em không biết còn có thứ gọi là GPS sao? Nhanh lên, còn dài dòng nữa thì em sẽ muộn thật đấy, hay là để anh gọi Trần Mĩ Linh tới đón?”
“Không cần không cần!” Tô Cách ra sức lắc đầu, nhấc balo của mình lên: “Đi thôi!”
Trần Mục Dương và Tô Cách đi thang máy xuống tầng một, cậu hỏi anh: “Ơ, không xuống hầm để xe sao?”
“Xe ở ngoài.”
Dưới toà nhà có mấy cái xe, Tô Cách còn bắt được một em xe thể thao màu lam đẹp tới ná thở. Mà hiện giờ cái xe đó vẫn ở chỗ đấy, chưa được ai lái đi.
Mà ai kia lại đi thẳng về chỗ nó.
“Nè!” Tô Cách giữ lấy anh: “Cái đó đâu phải xe của anh, xe màu trắng mà…”
Tô Cách còn chưa nói xong thì Trần Mục Dương đã bấm chìa khoá, đèn xe màu lam sáng lên hai lần, mở khoá.
Cậu kinh ngạc nhìn anh ngồi vào xe, sau đó bị ai kia thúc giục: “Còn ngây ra làm gì? Mau lên.”
“Anh… anh đổi xe từ lúc nào thế?” Tô Cách đeo thắt lưng an toàn, nghi hoặc hỏi.
“Vài ngày trước.”
“Hả? Sao anh lại không nói với em?” Cậu chất vấn.
“Em không có hỏi.” Trần Mục Dương thản nhiên.
“Lần trước em nói về cái xe này, anh không có phản ứng gì cả! Đáng lẽ anh phải nói sớm để em bảo anh đưa đi chơi lòng vòng chứ!” Cậu sờ sờ khắp nơi, thấy thế nào cũng thấy cái xe này rất vừa mắt, thật là đù má ngầu quá đi!
“Xe em nhìn nhiều như thế, anh làm sao biết là cái này.” Trần Mục Dương khởi động xe, xe thể thao “gầm” lên, lao vút đi.
“Thế cái xe kia đâu?” Tô Cách rất nhanh chóng nhớ tới em xe trắng kia.
“Để làm gì?” Trần Mục Dương nhìn qua gương mặt nịnh nọt rất đáng nghi của ai kia.
“Dù sao anh cũng dùng được cả hai, chẳng bằng cho em ké một đi! Như thế thì sau này em có thể lái xe tới đoàn làm phim thăm anh!”
“Em… em vẫn chưa có bằng lái đi?”
“Không có thì đi thi! Vì Tiểu Bạch, em nhất định sẽ thi đỗ!” Tô Cách vô cùng tin tưởng vào bản thân.
“Này, động lực này lớn quá nhỉ.” Trong lời nói của anh còn có chút không vui.
Tô Cách chộp lấy cánh tay anh, lắc lắc: “Đúng thế đó! Nên anh đồng ý nha! Nếu em thi đỗ bằng lái thì anh sẽ cho em dùng cái xe đó nhé!”
“Bỏ tay.” Trần Mục Dương nhíu mày.
“Em không bỏ! Anh phải đồng ý đã!” Sau khi ở bên ai kia, tính nết xấu xa quả thật là ngày càng tăng vọt.
Trần Mục Dương không nói gì, chỉ nhấn ga cho xe chạy như bay. Tô Cách vội vàng buông anh ra, run rẩy bảo: “Được rồi được rồi, em buông! Anh lái chậm một chút đi!”
Trong lúc lái xe, anh gọi điện cho Trần Mĩ Linh: “Tôi sẽ đưa Tô Cách đến, gặp nhau ở đó.”
Tô Cách nghe anh nói chuyện rất dứt thoát rồi cúp máy, nhịn không không được mà thầm khen ngợi trong lòng đây mới là khí thế đó~Lúc bọn Tô Cách đến nơi thì Trần Mĩ Linh đã đợi sẵn, cô mặc một cái áo măng tô màu đỏ dựa vào xe. Nơi đoàn phim họp là công ty điện ảnh và truyền hình Mộng Duyến.
Lúc Tô Cách nhìn thấy cái tên này thì liền cảm thấy “Lọ lem vườn trường” đúng là xuất phát từ một người.
“Mĩ Linh.” Tô Cách xuống xe, gọi Trần Mĩ Linh.
Trần Mĩ Linh quay đầu nhìn cậu, hùng hổ đi tới. Tô Cách sợ rụt cả cổ, cô nhìn thấy hành động này của cậu thì rất khinh bỉ bảo: “Gì mà phải sợ? Chẳng lẽ tôi ăn thịt cậu à?”
“Tôi… tôi không sợ… chỉ là… có chút lạnh…” Tô Cách yếu ớt đáp, trước mặt Trần Mục Dương thì cậu có thể bừa bãi một chút, nhưng khi đứng trước mặt Trần Mĩ Linh thì cậu lập tức biến thành học sinh vô cùng ngoan.
Hết cách, Trần Mĩ Linh và Trần Mục Dương đều biến thái như nhau, đã thế còn là cô út của đối phương. Trưởng bối đứng đó thì ai dám làm càn.
“Được rồi, không còn nhiều thời gian đâu, vào thôi.” Cô lôi Tô Cách đi vào trong.
“Người của tôi, cô nên khách khí một chút.” Trần Mục Dương ngồi trong xe, lạnh lùng nói.
Trần Mĩ Linh quay đầu, bắn ánh mắt kiêu ngạo về phía anh: “Thật sao? Tôi nghĩ phải là cậu khách khí với tôi mới đúng chứ, cậu phải mượn sức tôi thì đúng hơn.”
Tô Cách chưa hiểu hai người nói gì thì đã bị Trần Mĩ Linh lôi đi.
“Tô Cách!” Có người gọi cậu.
Dương Dương từ sau chạy lên, mừng rỡ nói: “May mà gặp được cậu! Chúng ta cùng vào đi!”
“Ừ.” Tô Cách gật đầu, thuận tiện giới thiệu Trần Mĩ Linh: “Đây là quản lý của tớ, Trần Mĩ Linh.”
“Thật á? Chị xinh đẹp này mà là quản lý của cậu á? Tớ còn tưởng là đại minh tinh đấy!” Dương Dương lập tức sùng bái nhìn Trần Mĩ Linh.
Lời khen nhan sắc đối với phụ nữ đều rất êm tai, Trần Mĩ Linh cũng vậy. Cô hưởng thụ hất tóc, đi vào bên trong: “Nhanh chân lên, không nên đến muộn.”
Tô Cách và Dương Dương nhìn nhau một chút rồi cùng đi.
Nhưng vạn vạn không ngờ tới, nam chính của bộ phim truyền hình thần tượng cẩu huyết này là do Trương Tiêu Nhiên đảm nhận.
Tô Cách kinh ngạc nhìn Trương Tiêu Nhiên đang lắc lư trước mặt mình: “Wow! Tô Cách! Chúng ta lại gặp nhau rồi!”
“Anh…”
“Đây là nam chính của chúng ta, Trương Tiêu Nhiên!” Đạo diễn giới thiệu như thế.
Trương Tiêu Nhiên… nam chính…
“Nghe nói Trương Tiêu Nhiên này là người mới của công ty điện ảnh và truyền hình Mộng Duyến, là đối tượng được đẩy rất mạnh, vừa gia nhập đã được nam chính. Còn có người rỉ tai rằng bộ phim này vì anh ta mà quay đấy.” Dương Dương nói nhỏ bên tai Tô Cách.
Người đóng vai nam thứ chính là một ngôi sao hạng hai trong nước, Trịnh Diệc Hiên. Nhờ vào mấy vai nam si tình trong các bộ phim dành cho đối tượng bà thím xem mà vẫn không có nhiều danh vị, hiện tại lại còn bị một người mới vượt mặt. Cho nên lần gặp mặt này sắc mặt của y cũng không được tốt cho lắm.
Mà Tô Cách nhận vai nam ba, ở giai đoạn đầu không có gì nổi trội, giữa thì trở nên xấu xa, cuối cùng mới được nam chính cảm hoá. Tổng thể mà nói, Tô Cách khá hài lòng với vai diễn này, nói thế nào nhỉ, đây là một quá trình thay đổi diễn biến tâm lý. Đối với nhân vậy thế này, Tô Cách cảm thấy nó có thể giúp mình rèn luyện nhiều hơn.
Dương Dương cũng vào vai nam ba, còn nhiều đất diễn hơn Tô Cách một chút, chính là một nhân vật hình tượng hoa hoa công tử.
Người thủ vai nữ chính là Chu Chỉ Huyên, nghe nói là thành viên nhóm nhạc thần tượng, khá nổi tiếng trong giới trạch nam, muốn mở rộng lĩnh vực lấn sang mảng điện ảnh. Bộ phim đầu tay mà đã là nữ chính, xem ra công ty cũng đang hạ vốn gốc rồi.
Ngoại hình của Chu Chỉ Huyên rất được, nhưng không có gì đặc sắc cho lắm, chỉ là kiểu mắt to, cằm nhọn, mũi cao, phong cách ăn mặc thì khá thiếu vải, da thịt trắng nõn làm Tô Cách hoa cả mắt, những người còn lại thì chỉ dám nhìn thẳng.
Danh Sách Chương: