Nguyên Hạo không thể tin được.
"Ồ, đây là giả vờ không biết sao??" Chờ có phản ứng lại, cậu mừng rỡ quay đầu lại "Đây là cô gái nhỏ đầu tiên tôi gặp không những không bị ảnh hưởng bởi mị lực của cậu mà còn sợ cậu như hổ. Cậu tự suy nghĩ lại, cậu có từng đối với người ta làm qua chuyện gì tội ác tày trời nhân thần phẫn nỗ không?"
Giang Tứ khẽ híp mắt, xoay chiếc bật lửa bạc giữa các đốt ngón tay thon dài vài vòng rồi chuyển trở lại vào lòng bàn tay. Một chút cảm xúc dâng lên từ đôi mắt anh, rồi bị kìm nén lại.
"Tôi làm sao biết." Anh cầm chén rượu lên, thuận miệng nói.
Nguyên Hạo suy nghĩ một lát, khẳng định: "Khẳng định là cậu ngày đó nói câu "chịu đựng tốt" hù dọa cô gái nhỏ người ta."
Giang Tứ cười lạnh một tiếng, thu hồi tầm mắt.
Cửa vào lều cách đó không xa.
Đôi vai gầy của Tống Vãn Chi từ từ thả lỏng. Từ khóe mắt, cô nhìn thấy người đàn ông đã dời tầm mắt đi, như không có chuyện gì xảy ra, trong lòng căng thẳng cùng hoảng sợ giảm bớt, nhưng trong lòng lại bất tri bất giác dâng lên nỗi chua xót.
Có lẽ anh đã quên từng gặp qua cô.
Chuyện này cũng tốt... Như vậy mới phải.
Tống Vãn Chi nhẹ nhàng hít một hơi thật sâu, như muốn phun ra nỗi chua xót trong lòng. Cô chậm chạp ngước mắt nhìn, nhìn về phía trước hơn hai thước Khang Tiệp cùng mấy người khác đang thương lượng.
Nhân viên tiệm Tiểu Tỉnh đang cười xin lỗi: "Bên ngoài thực sự không có chỗ, chúng ta có thể thương lượng chút không, dù sao các anh cũng không thể dùng hết bàn trống?"
"Thương lượng cũng không được, nói trước rồi." Chàng trai đứng dậy lúc trước sắc mặt khó coi "Phó chủ tịch cùng các trưởng khoa của chúng tôi đều ở đây, nếu tôi đồng ý các ngươi bên này, hội sinh viên trường chúng tôi liên hoan lại để một bàn cho người khác vào ngồi. Nếu để các khoa khác nhìn thấy chúng tôi còn mặt mũi gì nữa — Hơn nữa trưởng khoa thấy không mắng chết tôi mới là lạ."
Nhân viên cửa tiệm còn muốn nói điều gì đó.
"Bỏ đi. Không cho liền không cho, chúng ta đi chỗ khác." Khang Tiệp có chút không kiên nhẫn, quay người lại vừa vặn gặp Tống Vãn Chi ở cửa, cô do dự một lát "Cậu...... Chân của cậu không sao chứ?"
Tống Vãn Chi tỉnh táo lại, khẽ lắc đầu: "Mấy bước đường, không thành vấn đề."
"Kia ——"
"Đàn anh!" Đột nhiên có một cô gái chạy từ trong lều ra, dừng lại bên cạnh chàng trai là cán sự phụ trách công việc nội vụ "Chủ tịch nói liên hoan mà thôi, không cần phải đuổi người đi."
Nam cán sự không xác định hỏi: "Chủ tịch Giang nói?"
"Vâng."
Nam cán sự thần sắc cổ quái ngẩng đầu lên, ánh mắt lướt qua bốn cô gái phía sau nhân viên cửa tiệm, cuối cùng dừng ở trên mặt người đứng đầu Khang tiệp.
Sau một hai giây, cậu lộ ra biểu cảm "Thì ra là thế".
"Được rồi, dù sao cũng đều là đàn em, về sau nói không chừng cũng là người của hội sinh viên chúng ta. Mấy em qua đây ngồi đi." Nam cán sự tươi cười, nhiệt tình dẫn bọn cô qua.
Nói là bàn riêng biệt, nhưng cái bàn cách hội sinh viên bên kia gần nhất chưa tới 30cm.
Tống Vãn Chi cùng Vương Ý Huyên ngồi ở một bên, Vương Ý Huyên sau khi ngồi xuống đã vội quay đầu lại, nhỏ giọng thì thầm: "Vị đàn anh này thay đổi sắc mặt cũng quá nhanh đấy chứ?"
"..."
Lời vừa dứt, nam cán sự vừa rời đi liền quay lại nở nụ cười.
Vương Y Huyên giật mình, vội vàng lùi lại như chưa nói gì.
Bất quá nam cán sự hiển nhiên không nghe thấy, đem đĩa đồ nướng trên tay đặt lên bàn, không sai không lệch ngay trước mặt Khang Tiệp: "Các em đừng khách khí, đây là chúng tôi đặt quá nhiều — Cửa tiệm bọn họ đêm nay nhiều người, thức ăn mang lên khẳng định chậm, các em ăn trước đi."
Khang tiệp hơi khó hiểu, nhưng vẫn nhận: "Cám ơn đàn anh."
"Này đàn em." Nam cán sự cúi người hỏi "Em có biết Chủ tịch Giang sao?"
Khang Tiệp nhíu mày ngẩng đầu: "Đàn anh Giang Tứ?"
Nam cán sự sáng mắt lên: "Quả nhiên quen biết a."
"Em biết ảnh nhưng ảnh không biết em nha." Khang Tiệp mỉm cười và cúi đầu lật menu." Em đến từ trường trung học trực thuộc Đại học S, chức danh Chủ tịch của ảnh đã được truyền đi hai năm trước, câu nói "Giang Tứ và Đại học S", ít nhất cũng lên... Khụ, toàn trường trung học trực thuộc của em ai mà chưa nghe qua?"
"Hả, các em không quen biết nhau?" Nam cán sự sửng sờ một chút, có chút kinh ngạc, sau đó lại cười nói "Không sao, sớm muộn gì cũng sẽ quen biết nhau."
"?"
Đối phương không nói gì, quay người lại.
Nhưng mấy bàn kia vẫn thỉnh thoảng có người nhìn về bên này, ánh mắt đều nhìn về Khang Tiệp, còn thường truyền vài tiếng cười đến.
Khang Tiệp không hiểu quay đầu lại hỏi: "Bọn họ có phải uống quá nhiều?"
"Không phải đâu." Vương Ý Huyên cúi đầu, lộ ra vẻ mặt trêu ghẹo mập mờ "Tớ biết tại sao bọn họ lại phản ứng như vậy."
"Tại sao?"
"Trên diễn đàn trường rất lâu về trước có một bài đăng, không biết ai thần thông quảng đại mà đăng ảnh tất cả bạn gái cũ của Giang Tứ thời cấp ba." Vương Ý Huyên nháy mắt với Khang Tiệp "Tất cả đều là dạng siêu cấp đại mỹ nữ như Khang tỷ cậu, là bông hoa quý của thế gian. Nghe nói chính Giang Tứ cũng thừa nhận, anh ấy thích mẫu người như này!"
"Cho nên?"
"Rất rõ ràng nha, Giang Tứ cho chúng ta vào bàn vì khuôn mặt cậu."
"..."
Hai người trò chuyện náo nhiệt, giọng nói từ mấy bàn khác của hội sinh viên vờn quanh.
Những âm thanh hỗn loạn giống thủy triều, sóng sau cao hơn sóng trước, mãnh liệt va chạm. Có một con thuyền nhỏ giữa biển khơi, ngột ngạt và lắc lư trong những cơn sóng dữ dội.
Tống Vãn Chi yên lặng cụp mắt xuống, nhìn qua menu.
Thực ra đây cũng không là gì. Chỉ là thực tế mà thôi.
Dù sao cô đã nhìn thấy tất cả những người bạn gái cũ trong tin đồn của anh ở nhiều góc hẻo lánh của trường Trung học An Kiều.
Sau khi thích một người, thế giới sẽ trở nên thật nhỏ bé, dường như đi đến đâu cũng có thể nghe thấy tên, nhìn thấy bóng dáng của người ấy. Chỉ là những nụ cười tùy tiện không kiềm chế đó, những ánh mắt lười biếng và thản nhiên đó, những bàn tay nắm lấy cánh tay anh, những đôi môi chờ áp sát hàm dưới của anh, chưa bao giờ là của cô.
Cô chỉ đứng ở một góc hẻo lánh, ẩn mình trong bóng tối, luôn ngước nhìn anh buồn bã và lặng lẽ.
Mà nói tới khổ sở, những nghị luận cùng trò đùa ấy càng không tính là.
Tống Vãn Chi đã nhìn thấy Giang Tư bị một cô gái khác hôn, chắc là vào một ngày chạng vạng tối ở sân trường Trung học An Kiều, cô đang ngồi một mình trên khán đài vắng vẻ. Phía sau hậu đài, anh dựa vào bức tường đỏ lốm đốm, cắn điếu thuốc và cười hờ hững, ánh hoàng hôn chiếu vào khóe mắt anh, chiếu vào đó là sự khinh thường hay gì đó. Anh lấy điếu thuốc xuống và giơ tay vẫy vẫy về phía cô gái, cô gái đã từ bỏ sự dè dặt của mình và hôn anh.
Thế là cuốn từ đơn trở thành một khoảng trắng, trắng như những ngón tay yếu ớt đang siết chặt của cô.
Cô cố gắng hết hết chuyển ánh mắt đi và không nhìn thêm một lần nào nữa.
Điều đó thật ra cũng không có gì, rất bình thường, Tống Vãn Chi biết, có lẽ không có nhiều cô gái có thể chịu được mị lực của Giang Tứ. Cho nên anh chưa từng chủ động, càng không cần, ngay cả khi ở An Kiều bị trêu đùa, nguyên tắc ba không của một tên "cặn bã đến rõ ràng như thế" một mực lưu truyền, nhưng thiêu thân lao đầu vào lửa vĩnh viễn cũng không hết.
Cô cũng là một con thiêu thân.
Chỉ là con thiêu thân này dừng lại ở lớp tuyết ở cửa kính trong suốt không thể vượt qua, vừa nhìn ánh lửa sáng rực trong cửa sổ. Trong lòng cô quá lạnh, cô khao khát khoảnh khắc nóng bỏng đó cho dù bị đốt thành tro bụi, nhưng lý trí của cô biết rằng không phải con thiêu thân nào cũng có tự do và tư cách để liều lĩnh như vậy.
Ít nhất cô đã không làm thế. Lòng tự trọng của cô không cho phép cô dẫm vào vết xe đổ của Lư Nhã.
"... Vãn Chi? Vãn Chi??"
Giọng nói cất lên làm Tống Vãn Chi bỗng dưng hoàn hồn, nghiêng đầu nhìn.
"Điện thoại di động của cậu vang, vang lên." Vương Ý Huyên sửng sốt một chút.
Gần trong gang tấc, khóe mắt cô gái có chút đỏ lên, con ngươi màu trà nhạt giống như nước đọng trên men lam sắc, ẩm ướt sạch sẽ.
Tống Vãn Chi chậm rãi hoàn hồn, cầm lấy điện thoại đang vang lên: "Thật xin lỗi, tớ... Tớ ra ngoài nghe máy một chút."
"Ồ, được rồi. Cậu đi đi."
Chờ cái bóng dáng kia biến mất bên ngoài lều, Vương Ý Huyên mới ngơ ngác quay lại và hỏi: "Các cậu có cảm thấy đôi mắt của Vãn Chi rất đẹp không?"
"Hoa si." Khang Tiệp nói đùa.
Vương Ý Huyên đỏ mặt: "Thật! Trước đó cậu ấy đeo kính tớ cũng không có chú ý, khoảng cách gần nhìn đặc biệt đẹp đẽ! Chỉ là, giống như trên mạng nói, cảm giác vừa trong sáng vừa khiến người khác ham muốn!"
"Cậu hẳn là cong đi?"
"Ai nha Khang tỷ, cậu lại đùa tớ rồi!"
"..."
Cuộc gọi đến từ Lư Nhã.
Tống Vãn Chi không có bajn bè nào, sau khi Lư Nhã ly hôn với người kia, về sau cô liền người thân cũng không có nhiều. Chỉ có một vài số lưu trong danh bạ điện thoại và người duy nhất liên lạc là mẹ của cô.
Có quá nhiều tiếng ồn trong khu vườn nướng, Tống Vãn Chi che lấy microphone đều nghe không rõ nên đành phải đi theo đường cũ ra đến con đường bên ngoài khu vườn nướng.
Thuận theo tường thấp đi cuốc thêm mấy chục mét, Tống Vãn Chi rẽ vào một một con hẻm nhỏ, cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh lại. Cô dừng lại trước bức tường, bóng cây bên chân nhẹ nhàng lay động như sóng biển, bóng đêm xen lẫn ánh trăng, nằm lười biếng trên ngọn cây.
"Chi Chi, con đang ở bên ngoài trường học sao?" Lư Nhã nghe thấy bên cô yên tĩnh, chủ động hỏi.
"Dạ, tối nay con với bạn cùng phòng đi liên hoan."
"Bạn cùng phòng? Ừm, điều này tốt, như vậy mới phải, trước kia mẹ đã cảm thấy con nên kết bạn nhiều hơn và cởi mở hơn..." Lư Nhã nói dông dài về việc kết bạn của cô, rồi mới nhớ tới chính sự "Chi Chi, hôm qua con nói dối mẹ đúng không?"
Tống Vãn Chi run lên.
Nghĩ đến việc nói dối mẹ là gặp qua Giang Tứ, cô nhất thời chột dạ, im lặng mấy giây mới nhẹ giọng hỏi: "Nói dối cái gì?"
"Tống Dục Kiệt gọi cho mẹ vào chạng vạng tối. Ông ấy nói hôm qua công ty tạm thời có việc, không thể đi qua cùng con gặp mặt." Lư nhã nhẹ nhàng thở dài "Tại sao con lại nói với mẹ rằng con cùng ông ấy nói chuyện rất tốt?"
Tống Vãn Chi không có trả lời, chỉ có chút nhíu mày: "Tại sao ông ta lại gọi điện thoại cho mẹ?"
Lư Nhã im lặng.
Tống Vãn Chi nắm chặt điện thoại: "Chúng ta đã thỏa thuận, ông ta không thể liên lạc với mẹ, cho dù ông ta có liên lạc với mẹ cũng đừng quấy rầy."
"Đây, đây không phải là con mới đến trường đại học sao?" Lư Nhã chần chờ "Ông ấy muốn gửi cho con một số vật dụng cần thiết hằng ngày, hỏi mẹ thuận tiện hay không cùng đi đến trường học con."
"Không tiện."
Giọng nói Tống Vãn Chi nhẹ nhàng và dứt khoát, không có chút kẽ hở nào.
Cô hiếm khi ngắt lời người khác, đặc biệt là Lư Nhã. Lư Nhã ngượng ngùng một lát, lại thở dài: "Chi Chi, con không nên tức giận, nếu con không muốn ông ấy tới, mẹ sẽ nói với ông ấy đừng quấy rầy con."
"Là không nên quấy rầy chúng ta." Tống Vãn Chi nhẹ giọng sửa lại. Cô như bị bóng đen đè xuống mà cúi thấp đầu, mái tóc dài xõa xuống vai và cổ, che đi đôi lông mày tái nhợt và thanh tú. Một lúc sau, cô mới lấy lại được tâm trạng bình tĩnh. "Vì ông ấy trước đây chưa bao giờ chịu trách nhiệm thì tương lai cũng không nên chịu trách nhiệm."
"Ông ấy chỉ muốn bù đắp cho quá khứ......"
"Quá khứ không có cách nào bù đắp, quá khứ chính là quá khứ." Tống Vãn Chi trầm giọng nói. "Hai tháng cuối cùng trước khi con trưởng thành, con vẫn sẽ nhận tiền cấp dưỡng nuôi con theo cách mà ông ấy nói. Hai tháng sau đừng gặp mặt hoặc liên hệ với con, đây là yêu cầu duy nhất của con đối với ông ta."
Sau khi im lặng, Lư Nhã thở dài: "Được, mẹ nghe con."
"..."
Sau đó màn hình điện thoại tắt, Tống Vãn Chi đứng ở trong bóng đêm thời gian rất lâu.
Cô ngước nhìn những vì sao nhỏ li ti lọt ra từ kẽ hở trên cành lá, giống như những lỗ thủng trên bầu trời đêm, những đám mây rất thấp, như thể có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.
Cô nhớ lại cũng là một đêm như vậy rất nhiều năm trước Tống Dục Kiệt đã rời đi.
Đêm hôm đó trong gương, đứa trẻ năm sáu tuổi đang khóc khàn cổ, chiếc váy yêu thích của nó cũng bị xé rách, vết máu loang lổ trên chiếc váy như hoa mai, mà bóng lưng người đàn ông kia xách theo vali ở trong màn đêm càng đi càng xa.
Ông ấy không ngoảnh lại lấy một lần.
Vậy sau này cũng đừng quay đầu lại.
Mười mấy năm sau nửa đường ăn năn hối cải, làm ra cái điệu bộ cha con tình thâm, chỉ khiến cho người bật cười thôi.
Tống Vãn Chi nghĩ tới đây, lại cười không nổi.
Cô chỉ cảm thấy tối nay mình vô cùng mệt mỏi, giống như bị rút cạn sinh lực. Cô buộc mình phải bình tĩnh lại một chút, đi vòng qua góc tường dọc theo chân tường, chậm rãi đến gần thế giới nhộn nhịp trong bóng tối.
Đi không được bao xa, Tống Vãn Chi liền dừng lại.
Cách bức tường phía trước hơn mười mấy mét, một điểm đỏ tươi lập lòe trong màn đêm. Ánh sáng mờ ảo phác họa một bàn tay đang cầm điếu thuốc, các khớp xương rõ ràng mà thon dài, từng đường cong uốn lượn hiện lên vẻ đẹp mạnh mẽ.
Tay giống như người.
Bằng một cái tay liền có thể nhận ra một người, loại "siêu năng lực" này bản thân Tống Vãn Chi cũng cảm thấy kỳ lạ.
Nhưng cô không dám lên tiếng, chỉ lặng yên đứng nhìn. Cũng may chỗ cô đứng rất tối, bên đường có bóng cây cùng gió đêm cuối hè che khuất cô, người kia có lẽ cũng không phát hiện cô tồn tại.
Điếu thuốc cháy hết.
Người kia đem đầu lọc thuốc lá ném vào trong thùng rác, quay người quay trở lại.
Chỉ là vừa đến gần đèn đường, anh liền bị người ngăn lại.
"Giang Tứ!"
Một cô gái cao gầy xinh đẹp gọi tên người kia, chạy vào trong tầm mắt Tống Vãn Chi.
Tống Vãn Chi đi lên đã cách rất gần với phía trước, không có đề phòng một màn này, trong lòng hoảng sợ, cô theo bản năng quay người trốn sau cái cây bên cạnh.
Khi định thần lại, trong lòng cô có chút buồn bực.
Hai người kia ở ngoài sáng, cô ở trong tối, bọn họ vốn là không nhìn thấy cô. Hơn nữa cô lại không có làm cái gì, hai người bọn họ cũng chưa chắc là biết cô chứ đừng nói là trốn. Giống như một tên trộm.
Nhưng có thể trốn đều tránh.
Tống Vãn Chi trong lòng thở dài, do dự không biết nên đợi hay là rời đi.
Bên ngoài cách bảy tám mét.
"Đại Chủ tịch Giang không vội trở về chứ?" Cô gái mỉm cười, chắp tay sau lưng, vươn vai "Em muốn cùng anh nói chuyện một chút."
Giang Tứ vừa hút một điếu thuốc, tâm tình rất tốt, lười biếng dựa lưng vào tường: "Có chuyện gì, nói đi."
"Mấy cô gái ngồi chung bàn trong lều tối nay, tựa như là sinh viên mới năm nay." Cô gái nháy mắt mấy cái "Anh biết bọn họ sao?"
Giang Tứ cụp mắt, tùy ý mân mê chiếc bật lửa bạc trong tay: "Không quen biết."
"Tách, tách, tách, tách..."
Nắp kim loại của chiếc bật lửa mở ra và đóng lại theo nhịp điệu chậm rãi, đặc biệt rõ nét trong đêm.
Mà Giang Tứ ánh mắt cũng một mực không ngẩng lên nhìn.
Cô gái dưới đèn đường sắc mặt có chút khó coi, nhưng vẫn cười nói: "Anh vậy mà không quen biết? Thật có lỗi, lúc nãy trong lều các đàn em hẳn là đang thảo luận, anh có phải hay không cùng cô gái bên trong kia ở cùng một chỗ?"
"Ai?" Giang Tứ không ngẩng đầu, giống như thuận miệng hỏi.
"A?" Cô gái sững sờ "Đương nhiên là cô gái mặc áo đen bó sát người, tóc dài gợn sóng kia."
"..."
Giang Tứ không nói có hay không, vẫn bật lửa hết lần này đến lần khác.
Trong một lát trầm mặc, sắc mặt cô gái hơi thay đổi: "Anh, không phải anh chỉ thích một mẫu người thôi sao, chẳng lẽ lần này không phải là bởi vì cô ấy —"
"Tách."
Chiếc bật lửa bằng bạc mở ra, lần này trễ mấy giây, mới chậm rãi đóng lại.
Nửa buông ánh mắt, Giang Tứ khẽ nhướng mi, nhìn cô gái trước mặt mấy giây, cười châm chọc: " Là loại kia thì thế nào?" Anh từ trên tường đứng thẳng dậy, giọng nói khàn khàn và lười biếng vì khói thuốc "Tôi có thích hay không, phải cần các ngươi đồng ý?"
Cô gái hoảng hốt, vội vươn tay cầm lấy người đang chuẩn bị rời đi: "Giang Tứ, em không có ý đó!".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Chiều Hư
2. Sâu Lười
3. Bé Alpha Này Có Chút Ngọt Ngào
4. Cấm Động, Yêu Nghiệt Này Là Của Tôi!!
=====================================
"Buông ra." Giang Tứ dừng lại, ngữ khí vẫn như cũ buông lỏng.
"..."
Yên tĩnh vài giây.
Tống Vãn Chi tự hỏi hai người đã rời đi chưa. Cô từ sau gốc cây nhoài người ra, thấy cô gái cách đó không xa chẳng những không buông tay, ngược lại hai mắt nhắm lại, đã nhón chân muốn hôn lên môi Giang Tứ.
Trước bức tường, Giang Tứ lười biếng quay mặt và tránh đi.
Đồng thời.
Một chiếc ô tô lướt qua bên đường, ánh đèn pha chói lòa biến cái bóng mảnh khảnh sau gốc cây cách đó mười mấy mét thành hình bán nguyệt, chiếu về phía anh, rồi bị màn đêm mờ ảo nuốt chửng.
Bàn tay đang cầm bật lửa của Giang Tứ bỗng dưng dừng lại.
Mấy giây sau, anh khẽ nhướng mày, nhìn về phía sau cái cây cách đó không xa.
"Em không hiểu." Cho đến khi giọng nữ đang khóc trước mặt thu hút sự chú ý của anh "Nếu trước kia họ có thể làm được điều đó, tại sao em lại không thể? Em không phải mẫu người anh thích sao?"
"..."
Giang Tứ nhìn lại.
Đôi mắt đen như mực kia vẫn u ám điềm tĩnh, đè nén một tia nhàn nhạt không kiên nhẫn: "Thỏ không ăn cỏ gần hang. Thật ra tôi thích đàn ông."
Cô gái sửng sốt, ngước nhìn anh với khuôn mặt đẫm lệ.
Giang Tứ cúi đầu, động tác lười biếng mà lạnh lùng kéo tay cô ra, sau đó hắn ngước lên, trên khuôn mặt kia lộ ra một nụ cười lạnh: "Cô cứ tùy tiện chọn lý do, tôi không quan tâm."
"... Giang Tứ! Anh là thằng khốn nạn!!"
Sau vài giây im lặng, cô gái vừa khóc vừa chạy đi.
"..."
Bóng đêm rốt cục yên tĩnh lại.
Tống Vãn Chi ôm ngực, sắc mặt trắng bệch, tựa vào gốc cây nín thở.
Đúng lúc đó, ánh đèn xe vụt qua, cô không kịp đề phòng, như bắt gặp đôi mắt đen láy của anh trong khoảng giao thoa giữa sáng và tối.
Nhưng lại tựa như là ảo giác.
Hẳn là ảo giác đi.
Ngay cả khi không phải, người đó nên quen với việc bị nhìn chăm chú.
Tống Vãn Chi an ủi mình như vậy, nhưng vẫn là cẩn thận trốn đi.
Thẳng đến khi nghe thấy Giang Tứ rồi, cô mới buông ra những ngón tay cứng đơ vì sợ hãi đang đặt ở ngay trái tim, lặng yên từ sau gốc cây thò người ra.
Xác thực dưới bức tường đã không còn ai.
Tống Vãn Chi thở dài một hơi, cô từ sau gốc cây đi ra, run rẩy bước đi, chậm rãi trở về con đường cũ.
Khang Tiệp và những người khác có lẽ đã đợi rất lâu.
Lần đầu liên hoan cứ như vậy mà đến trễ, thực sự không nên...
Tống Vãn Chi rẽ ngoặt, chuẩn bị bước vào trong sân vườn nướng, nhưng đột ngột dừng lại trong gang tấc —
Chỉ kém chút xíu, cô liền đụng vào trong ngực người kia sau bức tường.
"Thật xin — lỗi..."
Đầu tiên đập vào mắt là đôi chân dài lười biếng thẳng tắp.
Tống Vãn Chi còn không có ngẩng đầu liền đứng yên tại chỗ.
"Tách!"
Gần trong gang tấc, nắp chiếc bật lửa làm bằng bạc được bật tung.
Tống Vãn Chi hoàn hồn, hoảng hốt giương mắt lên —
Trước bức tường sau góc ngoặc, người kia rũ đôi mắt đen xuống, lười biếng buông bật lửa, nghiêng người nhìn.
"Nghe trộm là một thói quen xấu." Giang Tứ cười, đôi mắt híp lại hơi rũ xuống, giống như thâm tình lại phóng đãng "Ba mẹ em không nói với em sao, bạn nhỏ?"
Danh Sách Chương: