• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cậu suy nghĩ nhiều rồi.

Chắc chắn là cậu đã suy nghĩ nhiều rồi.

Dù nói sao đi chăng nữa Triệu Lâm Tô cũng không thể biến thái đến vậy.

Thẩm Ngôn rùng mình một cái, ra sức lau tóc, đuổi những suy nghĩ đáng sợ trong đầu mình đi.

Nói rồi, không được nghĩ lung tung nữa!

"Cho tao mượn một bộ quần áo".

Thẩm Ngôn thò đầu ra khỏi khăn tắm.

Triệu Lâm Tô đã đi vào trong phòng ngủ của cậu, vết nước rải rác trên áo sơ-mi trắng. Hắn vừa quen thói mở cửa tủ quần áo của cậu vừa cởi cúc áo sơ-mi.

Thẩm Ngôn vô thức dời tầm mắt đi, chờ sau khi dời đi rồi cậu lại cảm thấy kỳ quái. Tại sao cậu phải dời mắt?

Triệu Lâm Tô còn dám ảo tưởng cậu, tại sao cậu không dám nhìn Triệu Lâm Tô cởi đồ?

Nhìn đi, nhìn ngay, nhìn thoải mái vào, không thì cậu sẽ thiệt thòi đó.

Thẩm Ngôn trợn to mắt cẩn thận quan sát.

Triệu Lâm Tô cởi áo rất nhanh, hoàn toàn không ý thức được mình đang bị Thẩm Ngôn thưởng thức.

Áo sơ-mi trắng "xoạt" rơi xuống khỏi bả vai, hai mắt Thẩm Ngôn hoa lên, trông thấy được một cơ thể tươi trẻ.

Thành thật nhận xét – rất đẹp.

Đường cong cơ bắp từ bả vai đến thắt lưng đều rất đẹp, hơn nữa vừa nhìn đã biết đây chẳng phải một cái gối thêu hoa, áo sơ-mi áo phông luôn rộng thùng thình khiến người mặc có vẻ hơi gầy, cởi ra mới phát hiện Triệu Lâm Tô không phải hạng người mỏng như giấy.

Cơ bắp này... hẳn là có thể một hơi hít xà được hơn chục cái ấy nhỉ?

"Cái này có được không?"

Triệu Lâm Tô quay người lại, giơ tới một chiếc áo phông trắng.

Wow, cơ ngực cũng thật mạnh mẽ.

Thẩm Ngôn nhìn mà choáng váng, Triệu Lâm Tô lắc lắc cái áo trong tay, giơ đến trước mặt cậu: "Lau nước dãi đi".

Thẩm Ngôn: "..."

Hứ.

"Tùy mày, muốn mặc gì thì mặc". Thẩm Ngôn đau xót lên tiếng: "Luyện tập không tệ ha".

Triệu Lâm Tô nhấc áo sơ-mi lau qua những chỗ ướt trên người, nhanh nhẹn mặc áo phông lên, "Không giỏi bằng mày, mày còn biết bay".

Thẩm Ngôn: "..."

"Tao đem nạng ra phơi bên ngoài ban công rồi". Triệu Lâm Tô giũ áo sơ-mi hai cái: "Có việc thì gọi tao".

Thẩm Ngôn ồ một tiếng, sau đó mới chần chừ hỏi thêm: "Mày muốn ngủ lại đây thật đấy hả?"

"Sau mười giờ chắc anh Thận sẽ không gọi điện kiểm tra nữa, nhưng khó nói được, biết đâu anh ấy trở về ngay lúc nửa đêm hoặc sáng mai..."

Triệu Lâm Tô đột ngột dừng lời, quay đầu nhìn Thẩm Ngôn mỉm cười: "Thẩm Ngôn, hình như mày không muốn tao ở lại".

Thẩm Ngôn: Mẹ nó, bị phát hiện rồi.

"Không phải..." Thẩm Ngôn vội vàng xua tay, tươi cười đầy mặt: "Tao sợ làm phiền đến mày".

Triệu Lâm Tô nhìn cậu chằm chằm, Thẩm Ngôn chột dạ không thôi, trợn to hai mắt tỏ vẻ trong sạch.

Triệu Lâm Tô cầm áo sơ-mi ra ngoài.

Thẩm Ngôn thở phào nhẹ nhõm, quay đầu đi ngẫm lại thì lại thành: Tại sao cậu phải chột dạ???

Nếu như nói Triệu Lâm Tô chưa từng làm chuyện gì sai trái thì cậu càng không thể từng làm ra chuyện sai trái!

Thẩm Ngôn lau khô tóc, gửi một tấm ảnh chụp trước đó tới cho cô gái bên câu lạc bộ Truyền thông.

[Bánh bao ở trên đường: Đã nhận được, cảm ơn, đẹp trai lắm!]

Bạn bè trên Wechat của Thẩm Ngôn không nhiều, cậu không thích kết bạn với người không quen.

Sau khi thêm người không quen vào, hai bên không có chủ đề nói chuyện, cái tên trong danh sách không khác gì thi thể nằm đó, cậu cảm thấy không có ý nghĩa.

Trong danh sách bạn bè trên Wechat của cậu chủ yếu là các bạn học, bạn bè cấp ba chiếm số đông. Thời còn học tiểu học Wechat chưa phổ biến, các bạn học đều sử dụng Q, Q của cậu có một đống lớn bạn bè nhưng phần nhiều cũng chỉ toàn "thi thể", quan hệ tốt đẹp đến tận bây giờ còn thừa lại một mình Triệu Lâm Tô.

Một số bạn học đại học quen thân trong Wechat gửi tin nhắn "chúc mừng" cho cậu.

[Anh giai ơi, đẹp trai quá à.]

[Mẹ, úp rổ cái là đi luôn, giấu cả công và danh, các em gái hô hào điên mất rồi. Làm tao ghen tị đến chết!]

[Anh đẹp trai này, đám bên Thể dục tìm mày đấy, có lẽ đã yêu mày mất rồi.]

...

Đẹp trai thì đẹp trai thật, Thẩm Ngôn trượt người xuống giường. Anh trai cậu lại gửi tới một đống tin nhắn, đại khái bảo ngày mai anh có thể quay về, nếu sớm hơn được nữa thì anh sẽ cố.

Thẩm Ngôn trả lời: [Em biết rồi, anh cứ lo công việc trước đi ạ.]

Bỏ điện thoại sang bên, cậu lau khô phần tóc còn ướt, đổ gục xuống bàn, ngoẹo đầu nhìn chiếc áo treo trên tường.

Lúc đầu cậu định cất nó đi, giấu nó ở góc sâu nhất tủ quần áo như một món bảo vật gia truyền.

Nhưng cậu luôn không nhịn được muốn lấy nó ra ngắm.

Thứ tốt như vậy sao có thể nhét vào tủ quần áo được? Phải treo lên tường ngày ngày thưởng thức mới đủ.

Thực tế người chơi bóng rổ trong trường đại học đã ít hơn thời cấp ba rất nhiều, cấp ba lại ít hơn cấp hai. Học sinh cấp ba bận rộn học tập, sinh viên đại học cũng bận rộn học tập. Kỳ sau cậu đã bắt đầu đi thực tập, thực tập xong rồi sẽ bận rộn công việc.

Thẩm Ngôn cúi đầu, trán dán lên bàn, lắc lư.

Chẳng phải cậu đang cố níu giữ cái đuôi của tuổi thanh xuân thôi à, sao lại giống như cậu đã phạm phải một sai lầm lớn vậy.

Chân còn đau, bác sĩ khuyên nên nằm yên nghỉ dưỡng. Thẩm Ngôn đứng dậy nhảy lại giường nằm xuống.

Hiệu suất làm việc của bộ phận Truyền thông rất cao, cậu mới gửi ảnh chụp sang chưa tới một giờ, trang web chính thức đã đưa tin.

Thua thì thua thật thảm nên tỷ số đã được giấu đi, nội dung bài viết nhấn mạnh bọn họ "thi đấu ra phong thái, thi đấu ra nhiệt huyết, mang lại năng lượng tích cực". Bài đăng có vài tấm ảnh, Thẩm Ngôn một mình chiếm trọn hai tấm, phía dưới bài viết đã hiển thị mấy ngàn lượt xem. Thẩm Ngôn phát hiện ra tâm lý mình rất mâu thuẫn, cậu muốn nổi bật nhưng lại sợ mình quá nổi bật. harry potter fanfic

Đẹp trai trong phạm vi be bé là được rồi.

Đáng tiếc phạm vi be bé của cậu chỉ có mình Chu Ninh Ba thấy cậu rất đẹp trai, một hơi gửi tới cho cậu mấy chục tấm ảnh.

[SY: Chụp nhiều thế à?]

[Định Phong Ba: Lúc mày úp rổ tao căng thẳng quá không kịp chụp].

[Định Phong Ba: Đẹp trai dễ sợ!]

Thẩm Ngôn cảm thấy được an ủi, nhắn tin trả lời: [Cảm ơn].

[Định Phong Ba: Hình như tao đã nhìn thấy Triệu Lâm Tô.]

[Định Phong Ba: Sau khi mày ra khỏi sân, bên phía đối diện cũng có vài người đi ra ngoài, một người trong số họ rất giống Triệu Lâm Tô.]

[SY: Là nó.]

[Định Phong Ba: Thế sao, vậy là tao không nhìn nhầm.]

Thẩm Ngôn tắt màn hình điện thoại di động, thầm nghĩ thằng kia cũng thật kỳ quặc, kiếm chỗ ngon cho nó ngồi, còn có thể ngắm nhìn tận mắt đám trai khỏe mạnh của khoa Thể dục, thế mà nó không vui vẻ ngồi, lại đi sang chỗ đối diện với Chu Ninh Ba...

Suy nghĩ của Thẩm Ngôn đột nhiên đứt đoạn.

Vị trí đối diện với Chu Ninh Ba – đó không phải vị trí đối diện với băng ghế dự bị của cậu hả?

Thẩm Ngôn: "..."

Thẩm Ngôn lập tức khuyên bản thân đừng tự yêu chính mình quá mức.

Biết đâu Triệu Lâm Tô tùy tiện đến tùy tiện tìm một chỗ trống ngồi vào thì sao?

Thẩm Ngôn kéo chăn trên giường lên che mặt.

Cậu hận thế giới này.

Tại sao vẫn chưa tới ngày tận thế?!

Căn nhà rất yên tĩnh, không biết Triệu Lâm Tô đang ở chỗ nào, chắc là còn đang làm bài tập trong phòng khách. Dù sao cũng rất yên tĩnh, xung quanh không có một tiếng động.

Trước kia những khi Triệu Lâm Tô tới nhà Thẩm Ngôn làm khách, tình trạng cũng y hệt thế này.

Hai người họ ở trong phòng của Thẩm Ngôn, mỗi người một chỗ. Thẩm Ngôn chơi game, Triệu Lâm Tô nghịch điện thoại di động. Thẩm Ngôn gọi Triệu Lâm Tô sang xem, Triệu Lâm Tô không quan tâm tới cậu tiếp tục nghịch điện thoại di động. Thẩm Ngôn cũng không thèm để ý, cậu chỉ tùy tiện gọi hai câu, vui vẻ là được, không quan tâm đến chuyện Triệu Lâm Tô có thực sự tới xem cậu thể hiện hay không. Nói đùa à, cái loại gà mờ như thằng Triệu Lâm Tô kia sao có thể thưởng thức nổi trình độ của cậu.

Cuối cùng thì hai người ai chơi phận người nấy nhưng hoàn toàn không cảm thấy không đúng ở đâu, cả hai đều tự do thoải mái.

Thẩm Ngôn nằm lên giường, không, không hề thoải mái, không hề tự nhiên.

Mỗi một lần cậu định điều chỉnh lại suy nghĩ của mình, tiếp tục đối xử bình thường với Triệu Lâm Tô thì Triệu Lâm Tô lại cho cậu một "niềm vui bất ngờ", khiến cậu không nhịn được nghi ngờ hắn.

Nghi ngờ xong rồi cậu lại phát hiện ra nghi ngờ của cậu thật vớ vẩn, chẳng qua cậu đang hiểu lầm.

Nếu đã như vậy cậu cứ dứt khoát hỏi thẳng đi.

[SY: Trận bóng hôm nay có hay không?]

Thẩm Ngôn gửi tin nhắn cho Triệu Lâm Tô.

Hai người ở cùng một căn nhà còn nhắn tin qua Wechat, Thẩm Ngôn ngượng ngùng gãi gãi mặt.

Chắc chắn Triệu Lâm Tô sẽ nhấc điện thoại châm chọc cậu một trận.

[Con trai: Có người bay lên trời sao lại không hay cho được?]

Thẩm Ngôn: "..."

Mày đã xong chưa?

[SY: Tao biết tao sai rồi, mày đừng nhắc tới nữa.]

[Con trai: Tao không nói mày sai.]

Thẩm Ngôn giật mình.

[Con trai: Đau là nhất thời, đẹp trai cả đời.]

[Con trai: Chẳng phải mày cũng nói rồi sao, không còn lần sau nữa.]

Triệu Lâm Tô chia sẻ một đường link cho cậu, chính là đường link đi vào trang web chính thức mà Thẩm Ngôn mới xem ban nãy.

[Con trai: Có cần in ra dán lên tường không?]

Mặt Thẩm Ngôn nóng lên, đồng thời tâm trạng cũng sáng sủa theo.

Vẫn là Triệu Lâm Tô, anh em tốt hiểu cậu nhất trần đời!

[SY: Hê hê, mày không cần phải hiếu thuận với tao đến thế đâu.]

[Con trai: Tối nay muốn ăn gì?]

[SY: Tao gọi linh tinh vài món, mày muốn ăn gì?]

[Con trai: Gì cũng được.]

Thẩm Ngôn rời khỏi Wechat, vui vẻ gọi mấy món thực phẩm rác bên ngoài.

Gọi xong đồ ăn bên ngoài cậu mới nhớ ra ban nãy mình nhắn tin cho Triệu Lâm Tô vốn để hỏi về chuyện chỗ ngồi của hắn.

Nằm không mặc kệ sự đời vậy.

Cửa hàng gà rán ở ngay con phố đối diện khu chung cư, mới gọi chưa bao lâu hàng đã được mang đến. Thẩm Ngôn nghe thấy tiếng Triệu Lâm Tô ra mở cửa, vội vàng giãy giụa đứng lên.

Triệu Lâm Tô xách gà rán đi vào: "Ăn trong phòng mày?"

"Cũng được, mở cửa sổ là ổn".

Thẩm Ngôn ngồi trên giường, Triệu Lâm Tô ngồi trên sofa nhỏ trong phòng cậu, một tay cầm gà rán, một tay cầm điện thoại.

Thẩm Ngôn cắn một miếng đùi gà, bỗng nhiên lên tiếng hỏi: "Chu Ninh Ba bảo nó không nhìn thấy mày, rốt cuộc mày có đi xem trận bóng không thế?"

"Có". Triệu Lâm Tô không ngẩng đầu lên, trả lời cậu: "Tao lười đi vào trong nên chọn bừa một chỗ trống."

Thẩm Ngôn "À" một tiếng, vừa thoải mái hẳn ra vừa có chút khó hiểu chính mình. Sao gió mới đủ thổi cây cỏ lay mà cậu đã căng thẳng đến mức vậy? Quả thực như con chim sợ cành cong, sợ Triệu Lâm Tô....

Thẩm Ngôn vùi đầu ăn gà rán.

Trong phòng chỉ còn tiếng nhai gà rồm rộp, Thẩm Ngôn chậm rãi thả lỏng, còn không nhịn được nở nụ cười.

Nụ cười của cậu vừa hay bị Triệu Lâm Tô tóm được. "Lại lén lút giở trò gì rồi?"

Thẩm Ngôn: "Không có". Cậu cười nói: "Vừa rồi mày bảo đau là nhất thời, đẹp trai cả đời, lúc đó tao cũng nghĩ y như vậy."

Triệu Lâm Tô rút khăn giấy ra lau tay, chậm rãi nói: "Suy nghĩ của mày luôn như thế, đơn giản không khác gì học sinh tiểu học".

Thẩm Ngôn "cắt" một tiếng, không muốn tranh cãi với hắn. Cậu tiếp tục ăn gà rán, ăn ăn lại bắt đầu nhớ tới con cún lông tạp trên hành lang: "Triệu Lâm Tô, mày mang chút thức ăn xuống xem chó con dưới đó ăn chưa. Hôm nay tao quên cho nó ăn, tao sợ nó đói".

Triệu Lâm Tô nâng mí mắt lên: "Tốt lắm, què chân rồi cũng không quên anh em của mình".

Thẩm Ngôn: "..."

Thứ nhất, cậu chỉ bong gân, cậu không què.

Thứ hai, bữa tối hôm nay của Triệu Lâm Tô cũng do cậu chi, đều là anh em cả, đừng nói này nói nọ nhau nữa.

"Mày cứ xuống xem một cái đi". Thẩm Ngôn nói: "Sờ bụng của nó là biết được. Nó không biết đói không biết no, cứ cho ăn là ăn thôi nên mày đừng cho nó ăn quá nhiều nhé. Cảm ơn mày nha, làm người tốt thì hãy làm đến cùng, chó con sẽ cảm ơn mày".

Triệu Lâm Tô cũng cười: "Chó con sẽ cảm ơn tao?"

Thẩm Ngôn vội vã gật đầu.

"Nhận được rồi".

Triệu Lâm Tô lười biếng đáp lời, hắn đứng lên hỏi: "Thức ăn cho chó ở chỗ nào?"

"Ở ngay trên tủ để giày ấy."

Triệu Lâm Tô vẫy tay đi ra, Thẩm Ngôn tiếp tục vui vẻ ăn gà rán, ăn mãi ăn mãi cậu mới nhớ lại -- câu "nhận được rồi" ban nãy của Triệu Lâm Tô là có ý gì?

Chó con rất ngoan ngoãn im lặng nằm trên hành lang. Nó giấu cả cơ thể trong bóng tối, giống như sợ gây phiền phức cho người ta.

Triệu Lâm Tô cầm thức ăn cho chó ngồi xổm xuống.

Chó con ngửa mặt lên, hai mắt ngập nước, không hề có ý nghĩ đối địch, tựa như hắn là một người quen.

Triệu Lâm Tô sờ bụng chó, quả nhiên cái bụng lép kẹp.

Hắn rải một ít thức ăn cho chó ra mặt đất. Chó con ngửi ngửi, lập tức bắt đầu ăn, ăn rất nhập tâm, cái đầu cái đuôi lắc lắc.

Triệu Lâm Tô tựa trên vách tường ở hành lang, vừa xem điện thoại vừa chờ chó ăn cơm.

[Thẩm Ngôn: Ban nãy mày đang ám chỉ tao là chó?]

Khóe miệng hắn cong lên, Triệu Lâm Tô thu hồi điện thoại nhìn thoáng qua chú chó nhỏ đang vùi đầu ăn.

Thẩm Ngôn nhận được một bức ảnh do Triệu Lâm Tô gửi đến.

Trong tấm ảnh chó con mải ăn không thèm ngẩng đầu, cái đuôi cuộn tròn vểnh lên.

Thẩm Ngôn nhìn thấy, trái tim cũng tan thành nước, phóng to ảnh chụp một hồi mới lưu luyến rời khỏi.

Ngày mai lúc tới trường học cậu phải mang cho nó ít đồ ăn vặt.

Giao diện điện thoại nhảy ra một tin nhắn mới.

[Con trai: Không phải, mày đừng suy nghĩ quá nhiều.]

Thẩm Ngôn hừ một tiếng, thầm nghĩ coi như mày thức thời.

[Con trai: Mày có đáng yêu được như nó không?]

Thẩm Ngôn: "..."

Cảm ơn, tao không cần đáng yêu, tao chỉ cần đẹp trai.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK