"Cậu gọi tôi đến để nói chuyện gì?"
Hàn Hách khoanh tay tựa bên tường, gương mặt đầy tươi cười.
Triệu Lâm Tô đút tay trong túi áo gió, thản nhiên đáp: "Tránh xa cậu ấy ra một chút".
Hàn Hách cúi đầu cười một tiếng, cười như kiểu đã hiểu hết tất cả, mang theo chút ý tứ châm chọc, đuôi mắt hơi nhướng lên, khiêu khích: "Tôi xin mạo muội hỏi một câu, cậu lấy thân phận gì để yêu cầu tôi?"
Triệu Lâm Tô không trả lời, chỉ lẳng lặng nhìn Hàn Hách.
Hàn Hách cảm thấy ánh mắt này của Triệu Lâm Tô khiến cho cậu ta không thoải mái.
Quá mức bình tĩnh, không hề có chút gợn sóng nào, cứ như trước mắt không có một ai.
"Xem ra cậu không định nói, vậy thì xin lỗi, tôi không thể tiếp chuyện được".
Hàn Hách đứng dậy muốn đi lại bị hai chữ phát ra từ miệng Triệu Lâm Tô đóng đinh tại chỗ.
"Đinh Kiện".
Bả vai khẽ run bắn lên, trái tim Hàn Hách siết chặt, hỏi: "Cậu có ý gì?"
"Nghe nói mày đang nộp đơn xin đi du học, tao cầu chúc cho mày thành công. Tao đây cũng muốn mạo muội hỏi một câu", Triệu Lâm Tô cười cười: "Đã liên hệ được với người viết hộ ở nước ngoài rồi chứ?"
"..."
Nửa ngày trôi qua Hàn Hách vẫn không nói gì.
Triệu Lâm Tô thu hồi tầm mắt, lười nhìn thêm: "Mày đã khiến cho cậu ấy cảm thấy rất phiền".
"Đừng để cậu ấy trông thấy mày nữa".
Hơi thở của Hàn Hách dồn dập hơn: "Mày có chứng cứ không?"
Triệu Lâm Tô lại cười cười, trên mặt hắn thật sự biểu lộ ra biểu cảm quá nực cười. Hắn không trả lời, quay người chuẩn bị rời đi.
"Mày cho rằng bản thân mày không khiến nó phiền hả?"
Hàn Hách lạnh lùng nói.
Trong lòng cậu ta rất rõ ràng, Triệu Lâm Tô sẽ không chọc thủng việc cậu ta nhờ người viết luận văn hộ, bởi vì một khi sự việc bại lộ, chuyện tốt nghiệp của cậu ta sẽ gặp phải phiền phức, dự định du học nước ngoài sẽ bị ngâm trong nước nóng. Nhưng như vậy cũng có nghĩa là cậu ta sẽ được ở lại trong nước, bám dính Thẩm Ngôn không chịu buông tay.
Cho nên Triệu Lâm Tô, hắn không dám.
Hàn Hách cười, lại dựa bả vai vào bên tường. Cậu ta nhìn bóng lưng đang đứng sững lại của Triệu Lâm Tô, không nhanh không chậm nói: "Gần đây có phải nó rất lạnh nhạt với mày không? Xem ra nó đã nghe lọt tai lời tao nói rồi".
"Tao cảm thấy mày rất buồn cười, chẳng phải chỉ hơn một cái thân phận bạn tốt thôi sao? Bạn bè thì tính là gì?"
Hàn Hách nói xong cũng cười thành tiếng.
"Nó rất hấp dẫn".
"Tao nhìn ra được, nó không phải trai thẳng 100%, nó cũng đã nghĩ thông đôi chút rồi".
"Mày cũng cảm nhận được chuyện đấy giống như tao nhỉ? Đừng giả vờ nữa". Hàn Hách cười nhạo: "Mày thích nó, đúng chứ? Nhưng điều đó có ích sao?"
Triệu Lâm Tô quay lưng về phía cậu ta, không nhúc nhích.
"Được, coi như lần này mày có thể ngăn cản tao, nhưng sau này thì thế nào?"
"Người giống như nó, cho dù không phải tao, thì sớm muộn một ngày nào đó, nó cũng bị kẻ khác đ* không xuống giường được --- Đ*---"
*
Thẩm Ngôn và Hứa Tuấn Hạo cấp tốc rời khỏi thư viện.
Hứa Tuấn Hạo mang theo tinh thần hóng drama, vừa chạy vừa gào, "Ở phía cổng nhỏ phía Tây ấy".
Cổng tây của trường học có mang theo chữ nhỏ bởi vì nó vốn không phải một chiếc cổng chính của trường. Năm ngoái sau khi cải tạo lại sân thể dục, trường học tạm thời mở một chiếc cổng ở nơi đây. Về sau xây dựng công trình xong xuôi, cánh cửa kia cũng không bị bịt kín lại, một mực giữ tới bây giờ. Dù sao ra khỏi cổng nhỏ phía tây là một khu đất hoang đứng tên của nhà trường, nghe nói sau này định mở rộng xây dựng thêm cho khoa Du lịch. Đại khái là trường đại học cảm thấy dù sao sau này cũng phải ra ra vào vào, thôi thì cứ dứt khoát để cổng lại kia.
Bình thường bên đó không có mấy người đi tới, thỉnh thoảng có vài sinh viên sẽ tới đó trao đổi đồ cũ cho nhau. Lần này cũng vậy, có sinh viên muốn tới đó bán đồ cũ, phát hiện ra bên ngoài có người đánh nhau, tập trung nhìn kỹ thì nhận ra đây là hai người mà mình đều biết đến tên.
Hai người đánh nhau rất dữ dội, sinh viên nọ không dám dừng chân, vội vàng tranh thủ thời gian vừa trốn chạy vừa gửi tin nhắn Wechat cho người mua đừng tới, sau đó lập tức truyền tin tức này ra ngoài.
"Thẩm Ngôn, mày chậm một chút---".
Hứa Tuấn Hạo không theo kịp tốc độ của Thẩm Ngôn, thật sự là không thể chạy nổi nữa, chỉ có thể dừng lại thở hổn hển hai hồi, khom lưng chống tay trên đầu gối, yếu đuối giơ tay hướng theo bóng lưng của Thẩm Ngôn, khàn giọng gọi: "Thẩm Ngôn... chậm một chút..."
Thẩm Ngôn chạy nhanh tới mức chiếc balo trên tay cũng sắp bay lên.
Chờ khi cậu chạy tới cổng nhỏ phía tây, liếc mắt một cái liền nhìn thấy hai người đang vung nắm đấm với nhau. Cậu không nói hai lời, liền cầm balo quăng thẳng vào lưng Hàn Hách.
"ĐM mày! Dám đánh anh em của tao sao!"
Hàn Hách cao gần 1m9, chuyên ngành thể dục thể thao, đôi khi còn đánh khúc côn cầu trên băng, từ nhỏ tới lớn đều không phải loại người lương thiện, chỉ xét đánh nhau thì cậu ta chưa thua được mấy lần. Triệu Lâm Tô nhìn thì nhã nhặn, nhưng ra tay rất ác. Hàn Hách vốn đã ăn không ít đòn hiểm, sau khi Thẩm Ngôn gia nhập cuộc chiến, cậu ta liền triệt để biến thành bên bị đánh, rất nhanh chỉ còn cách ôm đầu phòng thủ, hét lớn: "Còn đánh nữa tao sẽ báo cảnh sát!"
Triệu Lâm Tô ngăn cản Thẩm Ngôn, một tay giữ chặt cổ tay cậu, một tay ôm lấy eo cậu, kéo cậu về phía sau: "Đủ rồi, Ngôn Ngôn, đừng đánh nữa---".
"Mày báo cảnh sát đi! Để cảnh sát tới ngắm xem mày là cái thứ rác rưởi gì!"
Lồng ngực Thẩm Ngôn phập phồng mãnh liệt, nổi cơn giận dữ với Hàn Hách đang nằm trên mặt đất, khóe miệng chảy máu, ôm bụng đau đến mức không nói nên lời: "ĐM tao đã nói với mày rồi, đừng để tao gặp lại mày nữa, nếu không đm nhà mày, chỉ cần thấy một lần tao sẽ đánh mày một lần!"
Cậu vung nắm đấm, giãy giụa, còn muốn tiếp tục đi đến đấm thêm hai cú.
Triệu Lâm Tô liều chết kéo cậu không cho cậu đi sang, bờ môi tựa bên cạnh tai cậu, giọng điệu hấp tấp gọi: "Ngôn Ngôn, đủ rồi!"
Cánh tay hắn gắt gao siết chặt thắt lưng Thẩm Ngôn, Thẩm Ngôn đầy mắt phẫn nộ giơ nắm đấm về phía Hàn Hách, xoay mặt sang chỗ Triệu Lâm Tô.
Trên xương gò má Triệu Lâm Tô đã xanh tím một mảng, vết thương lan dài một đường tới tận hốc mắt phải. Thẩm Ngôn vừa nhìn thấy, lửa giận lại lập tức bùng lên: "Nó dám đấm vào mắt mày?!"
"Tao không sao".
Hai cánh tay Triệu Lâm Tô đều siết chặt eo của Thẩm Ngôn, nhỏ giọng nói: "Nó chỉ không bị thương trên mặt thôi, thật ra nó còn bị thương nặng hơn tao. Tao không sao đâu, mày đừng động vào người nó, nghe lời nào".
Thẩm Ngôn hổn hển thở mạnh hai hơi, vỗ nhẹ lên cánh tay Triệu Lâm Tô.
Triệu Lâm Tô chậm rãi buông lỏng vòng tay giam cầm cậu, lại khom người nói thêm hai câu với Hàn Hách. Thẩm Ngôn không nghe thấy hắn nói gì, lúc Triệu Lâm Tô quay lại, Thẩm Ngôn hỏi: "Mày nói gì với nó đó?"
"Không có gì, nó sẽ không báo cảnh sát đâu". Triệu Lâm Tô kéo cậu đi ra ngoài: "Sau này cũng sẽ không làm phiền mày nữa".
Thẩm Ngôn bị kéo đi hai bước, cậu ghìm chân đứng lại: "Balo của tao, balo của tao vẫn còn ở bên đó". Cậu tránh khỏi cánh tay của Triệu Lâm Tô, quay người trở về nhặt balo rơi dưới mặt đất, sau đó tiện chân hung ác đá bù một cú.
"Đ*---"
"Ngôn Ngôn!"
Triệu Lâm Tô lại đi sang kéo người, Thẩm Ngôn vừa bị hắn lôi đi, vừa quay đầu lại nói: "May mắn cho mày, xã hội hiện nay là xã hội pháp trị!"
Hứa Tuấn Hạo lạch bà lạch bạch chạy tới, mặt đối mặt với Triệu Lâm Tô và Thẩm Ngôn đang đi ra. Vừa thấy vết thương trên mặt Triệu Lâm Tô, cậu ta cũng lập tức giậm chân: "Sinh viên xuất sắc ơi! Mặt cậu!"
"Không sao", Triệu Lâm Tô bảo: "Đừng đi tới đó".
"Hả? Thằng ngu kia thế nào rồi? Không sao chứ?"
"Cũng không có việc gì, cùng lắm là bị thương nhẹ thôi, tôi xuống tay vẫn có chừng mực".
Hứa Tuấn Hạo thầm nhủ trong lòng, cậu ta căn bản không thể tưởng tượng ra được dáng vẻ xuống tay của Triệu Lâm Tô!
Sinh viên xuất sắc, một người nhã nhặn kiêu ngạo như vậy, lời nói cũng chẳng có bao, chứ đừng nói chi tới chuyện ra tay đánh người.
"Bên trường liệu có thể nào..."
Thẩm Ngôn chậm chạp phản ứng lại, quay sang nhìn về phía Triệu Lâm Tô.
Nét mặt Triệu Lâm Tô vẫn tự nhiên: "Nó không báo, tao không đề cập, trường sẽ không rảnh rỗi như thế."
"Ồ, đúng là không cần thiết, nó đã học đại học năm tư rồi, sắp tốt nghiệp..."
"Đừng nói sớm điều gì". Thẩm Ngôn ngắt lời: "Mày mau đến phòng y tế xem thế nào đã".
"Tao không sao, không đi. Tới phòng y tế thầy cô sẽ hỏi đông hỏi tây, không đến bớt phiền phức".
Hứa Tuấn Hạo gật gật đầu, lập tức than: "Ôi, sinh viên xuất sắc ơi, mặt mũi cậu bị thương thế này trông man cực kỳ á!"
Bình thường cậu ta không dám nói lời đùa giỡn như thế đối với Triệu Lâm Tô, thế nhưng Triệu Lâm Tô vừa đánh nhau xong, cậu ta liền cảm thấy hắn như đã "ngã xuống khỏi thần đàn", khiến cậu ta dám nói chuyện. Cậu ta cảm thấy người này cũng chẳng phải là thần thật sự, cũng có vui sướng giận buồn như người bình thường, sẽ có lúc xúc động đánh nhau cùng người khác.
"Man cái đầu mày ấy". Thẩm Ngôn vẫn rất giận, dám đánh anh em của cậu, mẹ kiếp, đáng lẽ ra ban nãy cậu phải đá thêm hai cú: "Đi nhanh lên, không đến phòng y tế thì đi bệnh viện".
Lên xe, vô lăng trong tay của Triệu Lâm Tô, xe không lái đến bệnh viện, Thẩm Ngôn nhận ra họ đang đi trên con đường trở về khu chung cư nhà cậu. Cậu cố kìm cơn giận, nói: "Tao bảo mày tới bệnh viện".
"Tao không sao", Triệu Lâm Tô đáp: "Bản thân tao đã có tính toán trước rồi".
Thẩm Ngôn xụ mặt: "Trong lòng mày có tính toán mà mày còn đánh nhau với người khác?"
"..."
Thẩm Ngôn nghiêng người sang, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Loại rác rưởi như thế, mày không để ý tới nó ắt trời sẽ tìm cách thu phục. Mày nhìn xem cái mặt của mày kìa---".
"Chút vết thương trên mặt của tao nhiều lắm cũng chỉ đau tới hai ba ngày, còn nó ít nhất cũng phải đau tới nửa tháng".
Thẩm Ngôn câm nín một lúc lâu, trong lòng vẫn còn rất tức giận, đồng thời cũng từ trong cơn tức hiểu ra.
Triệu Lâm Tô ra tay đánh nhau với người khác là vì cậu.
"Tao đánh nó không phải vì mày".
Triệu Lâm Tô đột nhiên lên tiếng.
"Mày câm miệng".
Thẩm Ngôn nói thẳng.
Thật ra Triệu Lâm Tô đã âm thầm hối hận trong lòng.
Hắn đã mất kiểm soát.
Đương nhiên hắn không hối hận vì mình đã đánh Hàn Hách, hắn chỉ hối hận mình nên sắp xếp kế hoạch tốt hơn một chút, đáng lẽ ra những chuyện như thế này hắn không thể để Thẩm Ngôn biết được, khiến cậu lo lắng áy náy.
"Lái xe vào trong đi".
Thẩm Ngôn chỉ huy.
Triệu Lâm Tô nhìn về phía cậu, trong mắt có thắc mắc.
"Phòng y tế không đi, bệnh viện không tới, về nhà bôi thuốc có được không hả? Tazan của rừng xanh!"
Triệu Lâm Tô không nói thêm một lời lái xe vào trong, dừng lại bên tòa nhà Thẩm Ngôn ở.
"Tao thật sự không sao hết..."
"Bớt nói nhảm".
Thẩm Ngôn tức giận.
Triệu Lâm Tô ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, hai bàn tay khép lại đặt trên đầu gối. Sau đó hắn mới chú ý tới mấy khớp nối lồi ra trên ngón tay cũng đã bị thương, xanh tím một mảng, có lẽ do đám trang sức kim loại trên quần áo của Hàn Hách đập vào.
Thẩm Ngôn ôm hòm thuốc ra, Triệu Lâm Tô giấu bàn tay sang bên cạnh.
Thẩm Ngôn cầm tăm bông thuốc mỡ, xoa tăm bông dính thuốc mỡ lên vết thương trên mặt Triệu Lâm Tô.
"Thật sự không có chuyện gì?" Thẩm Ngôn cau mày hỏi.
"Không có chuyện gì".
Thuốc mỡ bôi lên mặt cay cay lạnh lạnh, Triệu Lâm Tô rũ mắt xuống, hàng mi khẽ run run.
"Sao lại xúc động như thế..." Thẩm Ngôn không nhịn được, nói: "Loại người như nó, mày càng để ý đến nó nó sẽ càng hăng hái hơn. Mày đánh nó một trận, hôm nay nó ngoan ngoãn đồng ý, đợi lát nữa quay đầu nó báo cảnh sát hoặc báo lên trường..."
Thẩm Ngôn càng nói càng cảm thấy Hàn Hách có thể làm vậy, hoảng tới độ cổ tay run rẩy: "Mày còn phải học nghiên cứu sinh, mày..." cậu không nói được nữa, bàn tay hạ xuống siết chặt, lồng ngực chậm rãi phập phồng.
"Không đâu".
Triệu Lâm Tô khẽ nói: "Nhược điểm của nó nằm trong tay tao, nó không dám".
"Nhược điểm gì?"
"Nó tìm người viết hộ luận văn, bị tao tra được. Nếu nó còn muốn tốt nghiệp thì sẽ không dám lật lại chuyện này".
Mà cho dù tốt nghiệp rồi cũng có thể bị tịch thu lại bằng tốt nghiệp, đâu phải chỉ mình cậu ta biết cách chơi xấu.
"Vậy mày cứ uy hiếp nó là được rồi, sao phải ra tay?" Thẩm Ngôn vội vàng la lên.
Triệu Lâm Tô cười cười. Hắn vừa cười một cái liền ảnh hưởng đến vết thương trên mặt. Hàng lông mày hơi nhíu, lại lập tức giãn ra: "Nó đáng bị đánh".
"Thế mày có đáng bị đánh không? Chính mày cũng bị thương rồi đấy".
Thẩm Ngôn không bị thương ở chỗ nào, một lần nữa nâng tay bôi thuốc mỡ cho Triệu Lâm Tô.
Vết thương quá gần mắt, Thẩm Ngôn bôi thuốc càng bôi càng hốt hoảng. Cậu cau mày, tăm bông cực kỳ nhẹ nhàng chạm vào hốc mắt Triệu Lâm Tô.
Triệu Lâm Tô nhìn cậu không chớp mắt. Có lẽ chính Thẩm Ngôn cũng không phát hiện, ánh mắt của cậu có biết bao đau lòng. Có lẽ cậu chỉ đang đau lòng cho "người anh em" của mình, nhưng trái tim Triệu Lâm Tô không thể lý trí phán đoán, nó cứ đập loạn vừa đắng lại vừa ngọt ngào.
Thẩm Ngôn bôi thuốc quanh hốc mắt xong lại muốn tiếp tục bôi xuống xương gò má. Triệu Lâm Tô không nhúc nhích, cậu duỗi tay, khẽ chạm xuống cằm Triệu Lâm Tô: "Quay đầu một chút".
Triệu Lâm Tô hơi quay mặt sang.
"Quay thêm chút nữa".
Góc độ vẫn không đúng.
Thẩm Ngôn lười nói tiếp, dứt khoát nâng tay xoay mặt Triệu Lâm Tô đến vị trí thích hợp.
Hốc mắt bị thương của Triệu Lâm Tô đã được bôi thuốc, màu xanh tím càng sẫm hơn. Thẩm Ngôn đối đầu với đôi mắt phượng dưới hàng mi ngắn dày kia, nhất thời quên đi động tác.
Ánh mắt Triệu Lâm Tô là một sự dịu dàng sâu sắc đến độ khó có thể che đậy. Ban đầu hắn vốn giấu nó rất kỹ, nhưng hết lần này đến lần khác khi hai người họ mắt đối mắt với nhau, bí mật của hắn liền bại lộ.
Hơi thở Thẩm Ngôn nghẹn lại, cậu muốn dời tầm mắt mình đi, nhưng ánh mắt Triệu Lâm Tô cứ như đã quấn lấy cậu, khiến cậu không đành lòng, cũng không thể né tránh bí mật giấu trong đó.
"Ngôn Ngôn".
Triệu Lâm Tô nhỏ giọng nói.
"Xin lỗi".
Hơi ấm phả ra khi hắn nói chuyện mơ hồ chạm tới hai gò má Thẩm Ngôn.
Lòng Thẩm Ngôn nao nao: "Mày..."
Cậu muốn hỏi mày có lỗi gì? Mày xin lỗi tao vì mày quá xúc động ra tay đánh Hàn Hách? Cái này đâu cần phải xin lỗi? Cậu biết hắn đánh Hàn Hách vì cậu, hắn không làm gì sai.
Nhưng lời sau đó của Triệu Lâm Tô lại làm cho cậu câm lặng.
Triệu Lâm Tô nói: "Tao thích mày".
Danh Sách Chương: