Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một bữa cơm ăn đến khách và chủ đều vui vẻ, hai người nguyên bản quan hệ không quá quen thuộc trong nháy mắt kéo gần lại rất nhiều.

Bình tĩnh mà xem xét, mỹ thực trân quý Diệp Tư Niên không biết đã thưởng thức qua bao nhiêu món, nhưng thịt tuyết long này chỉ trải qua nấu nướng đơn giản xác thực làm hắn kinh ngạc, thật sự là đảm đương nổi món ăn chiêu bài của Dạ Sắc.

Thưởng thức được mỹ vị, tâm tình tự nhiên liền sẽ biến tốt, Diệp Tư Niên cũng không có ý định trêu chọc Tần Thời Nhạc, hai người vừa ăn vừa nói chuyện, Diệp Tư Niên thậm chí còn có tâm tình rất tốt cùng anh trao đổi nghiên cứu mới chế tạo ra máy truyền tin, cũng xem như tận hứng.

Đương nhiên, từ giữa nghe được không ít tin tức của Dạ Sắc, này cũng là thu hoạch không nhỏ.

Cảm thấy mỹ mạn mà rời đi Dạ Sắc, Diệp Tư Niên chậm rì rì mà đi trên đường, một bên tiêu thực một bên suy nghĩ.

Tần Ca là đích trưởng tôn Tần gia, mà nhà chính của Tần gia lại ở kinh thành, nguyên bản sau khi Tần Thời Nhạc chết ngoài ý muốn, Tần Ca đương nhiên sẽ không lưu lại Cảnh thành, cho nên Dạ Sắc hẳn là đổi chủ.

Dạ Sắc đổi chủ, này ở căn cứ xem như là một chuyện lớn, nhưng nguyên chủ lại không biết chút nào, chứng minh tin tức Dạ Sắc đổi chủ không bị truyền ra ngoài, không ai biết Dạ Sắc thay đổi chủ nhân, cho nên hắn phản ứng đầu tiên chính là tìm đến ông chủ của Dạ Sắc.

Mà hiện tại đã xác nhận Tần Ca không phải.

Diệp Tư Niên mím môi, dưới ngọn đèn đường tối tăm, mắt phượng thon dài hiện lên một đạo lưu quang.

Nghĩ thông suốt điểm này, dư lại đối tượng hoài nghi kỳ thực cũng không nhiều, rốt cuộc có năng lực nuốt khối bánh kem Dạ Sắc to lớn như vậy, thậm chí còn có thể không truyền ra một chút tin tức nào, năng lực địa vị đều sẽ không thấp, mà trong căn cứ người như vậy cũng không phải rất nhiều.

Lại căn cứ vào tư liệu, biểu hiện tuổi tác dáng người hợp điều kiện tiến hành sàng lọc, dư lại danh sách kỳ thực rất ít, mà trong đó đáng giá hoài nghi nhất chính là Dương Tuấn.

Dương Tuấn, cũng chính là tên trợ lý của Diệp Liễu, đối với nam chính Lý Phi Ngôn thâm tình bất hối, cuối cùng vì tranh đoạt, Diệp Liễu chỉ có thể buông tay nam hai.

Thân là nam hai, hắn tự nhiên có được điều kiện bề ngoài cực tốt, thân hình cao lớn cường tráng hữu lực, hơn nữa đối đãi với mọi người rất tốt, liếc mắt nhìn một cái liền cho người ta tràn đầy cảm giác an toàn.

Mà ở nguyên bản quỹ đạo vận mệnh, vì hắn đối với Diệp Liễu mang tâm trung thành cùng năng lực cường đại mà địa vị tăng nhanh chóng, cuối cùng ngồi vững ở vị trí cao trong căn cứ.

Tuy rằng cuối cùng bởi vì cùng Diệp Liễu tranh đoạt Lý Phi Ngôn mà náo loạn rời đi Cảnh thành, nhưng lại nói tiếp, hắn cũng coi như là người thắng lợi cuối cùng.

Nhưng người được khen ngợi là một vị tiên sinh tốt bụng, cuối cùng lại thân thủ tàn nhẫn đánh nát tinh hạch nguyên chủ, phế đi dị năng của hắn, hoàn toàn chặt đứng đường sống của hắn.

Nhưng trên thực tế, tuy rằng nguyên chủ luôn cùng Lý Phi Ngôn đối địch, lại là không đắc tội tới Dương Tuấn, này thù hận quả thật là không thể hiểu được.

Diệp Tư Niên trong mắt xẹt qua tia lạnh lẽo.

Trong đầu bay nhanh mà nhớ lại nội dung tư liệu, như vậy vừa tìm, thật đúng là làm hắn phát hiện dấu vết để lại.

Dựa theo quỹ đạo vận mệnh, Dương Tuấn sẽ rời đi Cảnh thành, mà thời điểm khi hắn rời đi Cảnh thành, vừa lúc chính là thời gian Dạ Sắc đóng cửa.

Nếu không phải trùng hợp, đêm đó ông chủ Dạ Sắc liền nhất định là Dương Tuấn.

Mà Diệp Tư Niên vừa lúc là người không tin nhất loại chuyện trùng hợp này.

Nghĩ kỹ hết thảy, Diệp Tư Niên ngược lại không kích động như vậy.

Hủy hoại tinh hạch của nguyên chủ, làm nguyên chủ đối với lần gặp mặt những người đó không hề có năng lực chống cự, cuối cùng tuyệt vọng mà vào Dạ Sắc.

Cho dù cuối cùng trở thành ông chủ Dạ Sắc người hành hạ nguyên chủ đến chết không phải Dương Tuấn, hắn cũng không nghĩ tới buông tha Dương Tuấn.

Dù sao sớm muộn cũng phải từ hắn xuống tay, bất quá hiện tại là lại bỏ thêm một cái lý do mà thôi.

Diệp Tư Niên chậm rì rì mà trở về Diệp gia, Diệp Liễu cùng Lý Phi Ngôn đang ngọt ngào đút thức ăn cho nhau.

Có thể là vì lý do tiểu biệt thắng tân hôn, hai người ngồi đến cực gần, cơ hồ là muốn dính sát vào nhau, trong nhà ăn đều không hoà tan được không khí phấn hồng. (ghê tởm)

Nhân vật chính dù sao cũng là nhân vật chính, cho dù là bị Diệp Tư Niên kích thích chọc thủng tầng giấy cửa sổ mờ ám, hai người như cũ vẫn ở cùng nhau.

Bị thù hận che mờ hai mắt, Lý Phi Ngôn rốt cuộc cũng không thể tránh thoát bẫy rập dịu dàng của Diệp Liễu, tuy rằng vẫn là có khúc mắc, nhưng lửa giận tràn ngập đã bị chuyển lên người khác.

Ví dụ như Diệp Tư Niên.

Mới vừa cùng người khác hưởng qua bữa tối mỹ vị Diệp Tư Niên tâm tình không tồi, đối với người chẳng phân biệt trường hợp mà tú ân tú ái cũng chỉ là coi như không nhìn thấy, bĩu môi liền muốn lên lầu.

Nhưng hắn mặc kệ người khác, cũng không đại biểu cho người khác nghĩ tìm hắn gây phiền toái.

Lý Phi Ngôn làm như vô tình mà nhìn thân ảnh hắn hướng phía cầu thang, ánh mắt sáng lên, quay mặt đối với Diệp Liễu dịu dàng nói "Cữu cữu, nhiệm vụ lần này Tư Niên hoàn thành thật sự rất tốt! Cháu ở viện nghiên cứu đều nghe được thật nhiều lời khen cậu ấy!"

"Nga?" Diệp Liễu nghe vậy quét mắt nhìn Liễu Tư Niên một cái, như cũ là cái biểu tình gợn sóng bất kinh, nhưng độ ấm trong ánh mắt rõ ràng giảm xuống vài phần, thanh âm cũng là lạnh nhạt "Khen nó cái gì? Bất quá là gặp may mắn giết được tang thi cấp bốn mà thôi!"

"Kia chính là tang thi cấp bốn a!" Lý Phi Ngôn dỗi nói "Trương tiến sĩ còn tiếc nuối đây, nếu có thể bắt sống một con tang thi cấp bốn tới làm nghiên cứu, nói không chừng thực nghiệm của chúng ta là có thể tạo thành quả rất lớn."

"Nói như thế nào?" Đối mặt với người yêu, Diệp Liễu ánh mắt dịu dàng cơ hồ tích ra nước, ông thật sự rất yêu bộ dáng Lý Phi Ngôn thần thái sáng lạn mười phần.

"Tang thi cấp bốn hiện nay có bề ngoài giống nhân loại bình thường nhất, hơn nữa chúng nó còn có được trí tuệ, thậm chí có thể chỉ huy tang thi cấp thấp." Lý Phi Ngôn hai mắt toả sáng lấp lánh "Tang thi có tiến hoá giống nhau, nếu có thể sử dụng chúng nó làm thực nghiệm, nói không chừng chúng ta còn có thể tìm ra bí mật mạt thế!"

Nghe đến đó, Diệp Liễu ánh mắt chợt loé.

Đã muốn đi tới dưới cầu thang, bước chân Diệp Tư Niên khẽ dừng lại một chút.

Có hệ thống cung cấp tư liệu, hắn đối với tiến trình đại khái của thế giới tự nhiên thập phần hiểu biết, lời nói của Lý Phi Ngôn ở một mức độ nào đó cũng không sai.

Bản chất của mạt thế cũng không phải là mạt thế, nó chỉ là một hồi tiến hoá bị kéo nhanh tiến độ của sinh vật mà thôi.

Trên thực tế, trên tinh cầu này tất cả mọi người cảm nhiễm virus, cái loại virus dạng này có thể ở trình độ lớn nhất thúc đẩy sinh vật tiến hóa, chỉ là bởi vì tiềm lực thể chất của tế bào có nhân tố bất đồng, cho nên phương hướng tiến hoá của mọi người cũng không giống nhau.

Dị năng giả là phương hướng chính xác của tiến hoá, mà tang thi chính là sinh vật không thể thoát khỏi trong quá trình bị đào thải.

Quy luật của thiên nhiên chính là mạnh được yếu thua, tang thi cuối cùng sẽ bị nhân loại tiến hoá thành công tiêu diệt, hiện tại trải qua cực khổ, bất quá là giống như người mẹ trải qua đau đớn sinh nở, một ngày nào đó sẽ đi qua.

Lý Phi Ngôn muốn nghiên cứu chế tạo ra vắc-xin phòng bệnh tang thi, hiện tại còn ở giai đoạn gian nan thăm dò, nhưng Diệp Tư Niên lại biết đến, cái loại vắc-xin phòng bệnh nào đó ý nghĩa đầu tiên là thành công, nó xác thực tiêu diệt virus trong cơ thể mọi người.

Nhưng đồng thời cũng mạt sát hy vọng nhân loại tiến hoá.

Không có virus xúc tiến tác dụng, dị năng của dị năng giả không bao giờ thăng cấp, thậm chí khi tiêm vắc-xin phòng bệnh sau đó liền xảy ra hiện tượng dị năng biến mất.

Mà động vật lại không có băn khoăn cái này, so sánh với nhân loại sống trong nhung lụa, năng lực thích ứng của chúng nó không biết mạnh đến mức nào, đối với thống khổ khi tiến hoá mang đến có thể càng thêm thản nhiên tiếp thu.

Bên này giảm bên kia tăng, nhân loại mất đi năng lực tiến hoá vẫn có thể đứng ở đỉnh tháp của chuỗi đồ ăn sao?

Diệp Tư Niên nhấp môi.

Vắc-xin phòng bệnh tang thi làm Lý Phi Ngôn trở thành đối tượng được mọi người sùng bái, nhưng là cậu ta có thể kích phát dị năng của mọi người sao?

Nguyên chủ sở dĩ tham gia vào nhiệm vụ Thanh Lam huyện, nghĩ rằng cũng có thể lấy được thành tích tốt khiến cha mình lau mắt mà nhìn đi?

Hắn sao có thể không tham gia?

Dù sao hắn cũng không có tâm tình lấy lòng Diệp Liễu, nhưng nếu hắn có thể nghiên cứu chế tạo ra đồ vật kích phát dị năng mọi người, nói vậy nhân loại sẽ vĩnh viễn nhớ rõ thành tựu của hắn, đến lúc đó, cái nhìn của Diệp Liễu ngược lại không đáng để ý.

Bởi vì hắn sẽ được lịch sử khắc ghi, xoay ngược lại vận mệnh nghịch tập cũng sẽ hoàn thành vượt mức.

Ngẫm lại đều cảm thấy thật tốt!

Diệp Tư Niên hưng phấn mà dò ra đầu lưỡi liếm liếm cánh môi.

Nếu đã định ra mục tiêu to lớn, hắn liền không có kiên nhẫn bồi vai chính cùng các vai phụ chơi.

Tầm mắt nhẹ chuyển, làm như lơ đãng mà đảo qua bóng người đàn ông cao lớn ẩn nhẫn, cả người mất mát nhìn nhà ăn.

Dương Tuấn....

Ngươi thảm như vậy, thật là làm người nhịn không được.... Muốn làm ngươi càng trở nên thảm hại hơn đâu!

Nguyên chủ tuyệt vọng cùng bị thương, hắn đều muốn cho đám người có lỗi với nguyên chủ đều nếm thử.

- --------------------------------

"Cậu muốn làm gì?" Dương Tuấn đột nhiên vọt vào phòng, nhìn chằm chằm Diệp Tư Niên hai mắt như muốn phun lửa.

"Tôi muốn làm gì còn không đến phiên chú quản." Diệp Tư Niên thong thả ung dung mà buông máy truyền tin, không thèm nhìn đến Dương Tuấn mang theo lửa giận ngập trời.

"Thực nghiệm của Phi Ngôn lập tức liền muốn lấy được tiến triển, cậu thế nhưng muốn hướng bên trong phòng thí nghiệm của em ấy nhét phân chuột!" Dương Tuấn bị thần sắc không chút nào đem hắn đặt vào mắt của kẻ kia tức giận đến sắp nổ, lớn tiếng quát "Cậu muốn phá hư thực nghiệm của Phi Ngôn đúng hay không? Cậu đồ tiểu nhân vô sỉ này!"

"Tôi liền hướng phòng thí nghiệm nhét người, chú lại có thể thế nào?" Diệp Tư Niên khinh thường nâng mắt, đem tính cách ăn chơi trác táng, tự cao tự đại của nguyên chủ diễn đến vô cùng nhuần nhuyễn, rõ ràng tư thái ưu nhã thanh thản như tham gia yến hội cao cấp, lại cố tình nói ra lời chọc người tức chết "Tôi tới bây giờ còn thật sự không biết Lý Phi Ngôn khi nào thành nhà khoa học, nếu cậu ta có thể chủ trì thực nghiệm, người của tôi đều là chuyên gia học giả, nhưng là so với Lý Phi Ngôn mạnh hơn nhiều!"

"Cậu!" Dương Tuấn tức giận tới cực điểm, lại cố tình không có lời nào để phản bác.

Lý Phi Ngôn ở trong lòng hắn đương nhiên là mọi mặt đều ưu tú, nhưng lại không vì tình yêu mà mù quáng, hắn cũng biết Diệp Tư Niên nói không sai.

Nghiên cứu chế tạo vắc-xin phòng bệnh tang thi, xác thật cùng tri thức chuyên nghiệp của Lý Phi Ngôn không thể nào móc nối.

Nhưng hắn như thế nào có thể để người khác đắc ý?

Huống hồ Lý Phi Ngôn đã thật chính xác mà nói, chỉ cần cho cậu ta đủ thời gian, cậu ta nhất định có thể nghiên cứu chế tạo thành công vắc-xin phòng bệnh tang thi. (Ngu mà cứ thích tỏ ra nguy hiểm)

Hắn tin tưởng Phi Ngôn nhất định có thể làm được.

Tiền đề là không thể để Diệp Tư Niên phái người đến quấy rối.

Diệp Tư Niên phái người đi qua đương nhiên không phải để quấy rối, hắn tuy rằng không muốn để Lý Phi Ngôn dễ chịu, nhưng loại vấn đề này hắn vẫn có thể phân biệt rõ ràng.

Đương nhiên, hắn trước giờ đều không nghĩ tới thật sự đem những người này đưa cho Lý Phi Ngôn, bọn họ đều là những nhân tài hắn tìm tới để nghiên cứu như thế nào kích phát dị năng, là có trọng dụng, như thế nào có thể để Lý Phi Ngôn chiếm tiện nghi?

Càng đừng nói những người này đã sớm đưa vào phòng thí nghiệm của chính hắn.

Này hết thảy bất quá chỉ là để làm dáng thôi.

Đối mặt với Dương Tuấn đã bước chân vào bẫy rập, nội tâm Diệp Tư Niên thập phần hài lòng, trên mặt lại tràn đầy trào phúng "Lý Phi Ngôn tính là cái thứ gì, đáng giá để chú không muốn sống mà che chở?"

Dương Tuấn tức giận bị lời nói chứa đầy vũ nhục hoàn toàn bùng nổ, thân hình cao lớn của người đàn ông tản ra hơi thở làm người sợ hãi, hai mắt tràn đầy sát ý "Diệp Tư Niên, là đàn ông liền cùng tôi quang minh chính đại đánh! Lén lút sau lưng giở trò thì tính là anh hùng cái gì?"

Thật ngại quá ta cũng không muốn làm anh hùng cái gì!

Diệp Tư Niên trong lòng phun tào, trên mặt phảng phất như bị giẫm trúng chỗ đau, gắt gao trừng mắt Dương Tuấn, cả giận nói "Chú nói cái gì!?"

"Tôi nói cậu là tên tiểu nhân đê tiện!" Thấy phép khích tướng có hiệu quả, Dương Tuấn lại càng không hề cố kỵ, trào phúng hết sức nói "Trừ bỏ ở sau lưng giở trò cậu còn có thể làm cái gì? Lần trước tang thi cấp bốn nói không chừng chỉ là trùng hợp thôi, người như cậu sao có thể giết được tang thi cấp bốn! Diệp tiên sinh như thế nào có đứa con trai như cậu!"

Diệp Tư Niên quả thật cơn giận đã tới cực hạn, một phen cầm lên máy truyền tin bên người, quát "Câm mồm! Đánh thì đánh! Thiếu gia tôi chẳng lẽ lại sợ chú! Ngày mai gặp lại trên lôi đài! Không phải chú chết chính là tôi chết!"

Nghe được Diệp Tư Niên thật sự như chính mình nghĩ muốn lên lôi đài, Dương Tuấn trong lòng mừng như điên, cũng không rãnh lo lắng trong lời nói Diệp Tư Niên có điểm không thích hợp, lạnh lùng nói "Tôi tiếp thu khiêu chiến của cậu! Đến lúc đó cũng đừng có hối hận!"

Dứt lời, sợ hắn đổi ý, vì thế giọng nói vừa ngừng, cố ý kích thích hắn "Bất quá vẫn là nên hỏi trước một chút ý kiến Diệp tiên sinh, miễn cho đến lúc đó cậu đánh thua chơi xấu, Diệp tiên sinh lại tìm tôi gây phiền toái! Nói không chừng còn sẽ khiến tôi rời đi Diệp gia, miễn cho cậu thủ hạ bại tướng chịu kích thích...."

Năng lực chính mình đã bị nghi ngờ, còn bị trào phúng chính mình tìm ba ba chống lưng, Diệp Tư Niên nơi nào còn có thể nhịn được?

"Thêm đánh cuộc!" Diệp Tư Niên tức giận đến đôi mắt đỏ bừng, quát "Lập tức thêm! Người thua ra khỏi Diệp gia!"

"Thêm liền thêm!" Dương Tuấn trong mắt bay nhanh mà hiện lên một mạt vui mừng, không biết móc ra từ đâu xấp giấy đóng dấu sẵn, liền viết lên tên của mình, ánh mắt trào phúng lại nhìn về phía Diệp Tư Niên, phảng phất như chắc chắn hắn không dám ký.

Trên mặt hắn che giấu không được ý cười, trước đó chuẩn bị giấy trước cũng lộ ra một cỗ hơi thở âm mưu, nhưng lúc này Diệp Tư Niên lửa giận công tâm lại làm như không thấy, không cần nghĩ ngợi mà đoạt lấy bút ký xuống tên của mình.

Dương Tuấn nhanh tay đem xấp giấy cất kỹ, ngữ khí khiêu khích cực điểm " Nếu đại thiếu gia chính mình lựa chọn, vậy đừng có trách tôi tàn nhẫn! Ngày mai tôi nhất định sẽ không lưu tình!"

"Ai muốn chú giả mù sa mưa lưu tình!" Diệp Tư Niên bị lửa giận ăn mòn lý trí chỉ tay ra cửa phòng "Cút đi!"

Dương Tuấn khinh miệt mà nhìn hắn một cái, dù sao đã đạt được mục đích, hắn một chút đều không muốn ở chung cùng Diệp Tư Niên, khẽ cười một tiếng liền đi ra ngoài.

Cửa phòng phía sau lưng Diệp Tư Niên 'phanh' một tiếng mà đóng sầm lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK