Cửa phòng đóng lại, trong phòng Diệp Tư Niên nơi nào còn có bộ dáng bị lửa giận kích thích mất đi lý trí?
Xoa xoa mặt, mắt Diệp Tư Niên hướng lên trời trợn trắng.
Đã lâu không diễn kịch, một người kiêu ngạo tự phụ, vị thiếu gia lửa giận ngút trời ăn chơi trác táng, diễn xong cũng có chút nghiện.
Chỉ là ác ý trong mắt Dương Tuấn làm hắn thập phần không thoải mái.
Chỉ vì chính mình cùng Lý Phi Ngôn đối nghịch, cho nên hắn hận không thể dồn chính mình vào chỗ chết?
Dựa theo quỹ đạo vận mệnh nguyên bản, nguyên chủ cùng Dương Tuấn cũng sẽ có một hồi chiến đấu trên lôi đài.
Nguyên chủ chật vật từ Thanh Lam huyện trở về, không thể nào chấp nhận người khác cười nhạo, vì thế tính cách càng thêm táo bạo dễ giận, đối với Lý Phi Ngôn đem hắn so sánh với bùn đất càng là phi thường hận thù, hai người nguyên bản quan hệ đã không tốt, bởi vậy càng thường xuyên xảy ra xung đột.
Nguyên chủ mỗi lần đối với Lý Phi Ngôn rống giận, uy hiếp muốn chơi chết cậu ta, vừa lúc Diệp Liễu cùng Dương Tuấn ở ngoài phòng nghe được, không chờ hắn thật sự hành động, Dương Tuấn dưới sự ngầm đồng ý của Diệp Liễu vì Lý Phi Ngôn xả giận.
Bị ngôn ngữ đồng dạng khiêu khích, đang trong kỳ táo bạo, nguyên chủ mẫn cảm chính trực chỗ nào có thể nhịn được? Đầu óc nóng lên liền đưa ra ý tưởng khiêu chiến lôi đài, nhằm trúng ý nguyện của Dương Tuấn.
Diệp Liễu trách cứ, Dương Tuấn giả bộ hổ thẹn, mặt ngoài nhận lỗi, nhưng ánh mắt âm thầm nhìn Diệp Tư Niên lại tràn đầy khinh miệt, giống như là đang nói hắn vô dụng chỉ biết dựa vào phụ thân! Vì thế nguyên chủ tự nguyện mắc bẫy, quả quyết từ chối lời đề nghị bắt tay giảng hoà của Diệp Liễu, khăng khăng muốn lên lôi đài.
Diệp Liễu bị mất mặt, trong lòng cũng có vài phần không vui, dù sao cũng không thèm để ý, vì thế cũng buông tay mặc kệ.
Hai người ký kết đánh cuộc, điều kiện cũng là ai thua ra khỏi Diệp gia, cả đời không được trở về.
Nguyên chủ có lực công kích kém như thế nào sẽ là đối thủ của Dương Tuấn có sức chiến đấu cường hãn? Đương nhiên là thua cuộc, còn thua vô cùng thê thảm, thua vô cùng mất mặt, không chỉ bị đánh nát tinh hạch, còn bởi vì hắn gian lận, hắn hối lộ trọng tài, còn bị Dương Tuấn làm trò trước mặt mọi người trong căn cứ vạch trần hắn, thanh danh nguyên bản của nguyên chủ vốn dĩ đã chẳng ra gì lúc này càng xấu đến cực điểm, Diệp Liễu cũng bị liên lụy đến mặt mũi, đối với hắn cũng càng chán ghét đến cực điểm.
Nhưng hiện tại Diệp Tư Niên cũng không phải là nguyên chủ.
Hắn sẽ không hối lộ trọng tài, càng sẽ không thua đến thê thảm.
Khiêu chiến lôi đài nguyên bản sẽ đánh nát tất cả hy vọng của nguyên chủ, sẽ trở thành lần cao trào lần đầu tiên trong cuộc đời của hắn.
Còn không phải là muốn đánh bại Dương Tuấn sao?
Hắn sẽ làm mọi người lau mắt mà nhìn!
- -----------------------
Nghe tin tức Diệp Tư Niên muốn khiêu chiến lôi đài cùng Dương Tuấn, phản ứng của mọi người trong căn cứ khác nhau.
Dương Tuấn là dị năng giả hệ hoả thành danh đã lâu, thực lực ở trong căn cứ tuy rằng không đứng đầu, nhưng cũng là đứng ở đỉnh kim tự tháp, mà Diệp Tư Niên hoàn toàn tương phản, dị năng hệ thủy lực công kích yếu đã sớm ăn sâu vào trong lòng mọi người, tuy rằng hắn phía trước vừa giết chết tang thi cấp bốn xong, nhưng đại bộ phận vẫn cho là hắn chỉ trùng hợp gặp may mắn, căn bản không có người nghĩ hắn sẽ đấu lại Dương Tuấn.
Có người cảm thấy Dương Tuấn ỷ mạnh ăn hiếp yếu không biết xấu hổ, cũng có người cho rằng Diệp Tư Niên không biết trời cao đất dày thiếu giáo huấn, càng có người cho rằng Dương Tuấn với Diệp gia có xích mích, bằng không sẽ không cùng con trai độc nhất của Diệp Liễu nháo lên tận lôi đài....
Phản ứng của mọi người không phải trường hợp cá biệt, toàn bộ đều hướng đến cuộc tỉ thí của hai người mà ngẩng đầu chờ đợi, trong căn cứ khiêu chiến trên lôi đài đều cho phép người vây xem, tuy rằng phải mua vé vào xem, nhưng nếu có thể chứng kiến cao thủ đánh nhau, vì thế tiêu phí vé vào cửa liền không đáng nhắc đến.
Tuy là mạt thế, tính tình bát quái thích xem náo nhiệt của mọi người cũng không có biến mất, ngược lại bởi vì hoạt động giải trí ít ỏi mà càng thêm tăng lên, thêm internet nội mạng vừa mới thông, vì thế diễn đàn của căn cứ trong một đêm hiện lên các loại câu hỏi phỏng đoán ngọn nguồn sự tình, người dùng mạng phát ra các loại trêu chọc, trong lúc nhất thời đem tin tức Diệp Tư Niên muốn cùng Dương Tuấn lên lôi đài khiêu chiến truyền đến ồn ào huyên náo.
Diệp Tư Niên mặc một thân áo ngủ nằm trên ghế dựa, đối với máy tính xem vô cùng hứng thú, đối với năng lực của đám người dùng mạng tự não bổ chỉ nhìn liền không thể không kinh ngạc.
Tần Thời Nhạc nhíu mày nhìn máy tính, do dự một lát, vẫn là cầm lấy máy truyền tin trong tay.
Diệp Tư Niên đang xem vui vẻ, nghe được máy truyền tin vang lên tiếng reo không nghĩ ngợi liền nghe máy.
"Tư Niên?"
Thanh âm trầm thấp thuần hậu bên tai mình vang lên, hô hấp Diệp Tư Niên ngừng lại trong chớp mắt, đem máy truyền tin ở bên tai ra xa một chút, lúc này mới nói "Tần tướng quân? Có việc?"
"Gọi tôi Thời Nhạc." Đầu bên kia của máy truyền tin người đàn ông tựa hồ có chút bất đắc dĩ, lại nói "Tôi nhìn thấy tin tức trên diễn đàn."
"Nga." Diệp Tư Niên không sao cả mà lên tiếng, tầm mắt vẫn dừng lại trên màn hình máy tính, nơi đó có mấy đội người ngựa đang đánh nhau, mà đề tài tranh luận đúng là chuyện lôi đài khiêu chiến vào ngày mai ai thắng ai thua.
"Vì cái gì?" Tần Thời Nhạc phảng phất căn bản không ý thức được Diệp Tư Niên lấy lệ với anh, ngược lại tràn đầy hứng thú hỏi thăm nguyên nhân.
"Nên kết thúc thôi." Diệp Tư Niên lúc này mới hoàn toàn thu hồi tâm tư đặt ở cuộc nói chuyện của bọn họ, đột nhiên tròng mắt chuyển động, ngữ khí giảo hoạt hỏi "Anh cảm thấy ai sẽ thắng?"
"Tất nhiên là cậu." Đầu kia máy truyền tin phát ra tiếng cười khẽ, nghe thanh âm lại phi thường chắc chắn, còn mang theo chút ý đùa giỡn "Tôi ở trên người cậu đặt chút tiền cược, cậu cũng đừng làm tôi lỗ sạch vốn a!"
"Tiền cược?" Diệp Tư Niên kinh ngạc hỏi "Đặt nhiều hay ít?"
"Tiền trong túi đều quăng vào đi." Tần Thời Nhạc cười nói "Cậu nếu thua, tôi liền thành kẻ nghèo hèn."
"Tôi đây cũng nên hảo hảo suy nghĩ xem có nên chiến thắng hay không?" Diệp Tư Niên cố ý trêu chọc, mắt phượng ẩn hiện ý cười.
Tần Thời Nhạc ngẩng ra, đột nhiên phát ra tiếng cười sang sảng, nói "Thua cũng không sao, xem như tôi đầu tư."
Diệp Tư Niên cũng không đi hỏi rõ anh muốn đầu tư cái gì, hắn mím môi, cười mà không nói.
Tần Thời Nhạc kiềm nén trong lòng cảm giác thấp thỏm, ngừng thở nghe đầu kia của máy truyền tin tiếng thanh niên hô hấp nhợt nhạt.
Trong khoảng thời gian ngắn, hai người lâm vào bầu không khí trầm mặc.
Một hồi lâu sau, mắt thấy thời gian thật sự không còn sớm, Tần Thời Nhạc mới có chút không nỡ mà mở miệng "Ngủ sớm một chút, dưỡng tốt tinh thần."
"Được" Diệp Tư Niên gợi lên khoé môi, thấp thấp lên tiếng.
"Ngày mai tôi qua đón cậu được không?" Tần Thời Nhạc miễn cưỡng kiềm chế khẩn trương trong lòng, thật cẩn thận hỏi.
".....Được." Diệp Tư Niên nhướng mày, bên môi ý cười càng sâu hơn.
Tâm nguyện đạt thành, trái tim kích động của Tần Thời Nhạc cơ hồ muốn nhảy ra ngoài, lúc này mới có chút rụt rè nói "Ngày mai gặp lại."
"Ngày mai gặp lại."
Bên tai vang lên âm thanh 'tút tút', Tần Thời Nhạc mới tiếc nuối mà buông máy truyền tin.
Nhưng chỉ một cái chớp mắt, anh liền từ trong tiếc nuối một lần nữa phấn chấn lên.
Diệp Tư Niên không có cự tuyệt chính mình!! Hắn đáp ứng ngày mai để anh đưa đón!!
Tần Thời Nhạc hít vào một hơi thật sâu, một lúc lâu mới bình phục được tâm tình kích động.
Giọng nói trong trẻo mang theo ngượng ngùng phảng phất còn quanh quẩn ở bên tai, Tần Thời Nhạc không tự giác mà vuốt ve tên 'Diệp Tư Niên' bên trên máy truyền tin, khoé mắt đuôi lông mày đều là ý cười dịu dàng.
Sáng sớm ngày hôm sau, Diệp Tư Niên chuẩn bị xong xuôi ra khỏi biệt thự nhà họ Diệp.
Quay đầu nhìn ngôi nhà nguyên chủ tâm tâm niệm niệm, Diệp Tư Niên đột nhiên gợi lên mạt ý cười châm chọc.
Năm ấy mười tuổi bị người từ cô nhi viện mang về, nơi này chính là nhà trong lòng nguyên chủ, là địa phương hắn dùng hết toàn lực cũng muốn được ở lại, cuối cùng thì sao?
Diệp Liễu suốt đêm ở hội nghị, vừa biết tin tức liền vội vàng chạy về nhà, không nghĩ tới vừa xuống xe liền gặp ngay Diệp Tư Niên làm ông mất hết mặt mũi, tức khắc sắc mặt xanh mét.
"Thằng con mất dạy!" Diệp Liễu lạnh giọng quát "Mày phát điên cái gì? Ai cho phép mày khiêu chiến với Dương thúc!? Còn không mau chóng chạy đi xin lỗi Dương thúc!"
Diệp Tư Niên nhíu mày, trong lòng chỉ cảm thấy chán ghét, người ba tiện nghi này ngoài răn dạy hắn, còn sẽ làm gì? Ông trước nay đều không quan tâm nguyên chủ, trong lòng cũng chưa bao giờ xem hắn là con trai của mình, lần này không rõ chân tướng sự tình đã muốn ép hắn đi xin lỗi, dựa vào cái gì?
Vì thế hắn cũng không thèm che giấu, lạnh lùng nói "Tôi dựa vào cái gì phải xin lỗi? Chỉ bằng ông là ba của tôi?"
"Này còn chưa đủ sao?!" Thấy hắn dám cãi lại, Diệp Liễu sắc mặt càng kém, ông vẫn luôn không thích hắn kết quả lưu lại trong một đêm tình, hiện tại có người yêu bên cạnh liền càng cảm thấy ngứa mắt "Mày nếu còn coi tao là ba, liền lập tức hủy bỏ khiêu chiến!"
"Muộn rồi." Diệp Tư Niên đột nhiên quay đầu, hướng tới chiếc xe việt dã màu đen cách biệt thự không xa chậm rãi phất phất tay.
Trang bị sau xe việt dã càng hiện dã tính, xa xa nhìn lại tựa như quái thú sắt thép cuồng dã, nhìn qua liền không giống như chiếc xe người thường có thể sở hữu.
Cửa sổ xe hạ xuống, khuôn mặt tuấn mỹ của Tần Thời Nhạc lộ ra, hắn lãnh đạm hướng Diệp Liễu hơi gật đầu, liền đem tầm mắt chuyển dời đến Diệp Tư Niên bên người, ánh mắt người thường có thể thấy được chậm rãi nhu hòa xuống dưới, thanh âm cũng mang theo ý cười, nói "Tư Niên, lên xe."
"Ân." Diệp Tư Niên cũng không thèm nhìn tới Diệp Liễu hoá đá cùng Lý Phi Ngôn cách đó không xa thần sắc phức tạp, lưu loát leo lên ghế lái phụ.
Nhìn hắn không ngồi vào ghế sau, Tần Thời Nhạc trong mắt ý cười càng sâu vài phần, không hề dừng lại, quay đầu xe hướng đến quảng trường trung tâm căn cứ đi đến, lôi đài là dựng ở nơi đó.
Chờ bọn họ đến lôi đài, người mua vé đã sớm vào trong, ngoài sân còn có không ít người tụ tập không kịp thời cướp được vé vào, nói chuyện phiếm đốt thời gian, tiếng người ồn ào.
Diệp Tư Niên nhìn thẻ bài trên tay, cười quét mắt nhìn người đàn ông bên cạnh.
Tần Thời Nhạc theo ánh mắt hắn nhìn lên, tức khắc sửng sốt, một bên chú ý né người đi đường, một bên nói "Cơ hội đơn giản kiếm được nhiều tinh hạch như vậy, tôi tự nhiên sẽ không bỏ qua."
"Anh liền như vậy khẳng định tôi có thể thắng?"
"Tôi tin tưởng cậu." Tần Thời Nhạc chợt quay mặt đi, ý vị thâm trường mà nhìn hắn nói.
Diệp Tư Niên kéo kéo khoé miệng, rốt cuộc không nói gì nữa.
- ----------------------------------
Dương Tuấn tin tưởng tràn đầy mà lên lôi đài, tuy rằng hoả hệ dị năng của hắn đã lâu không thăng cấp, nhưng dù sao cũng là thủ đoạn bảo mệnh, cho dù công tác bận rộn nhưng hắn luôn không ngừng tập luyện, hơn nữa Diệp Liễu đối với hắn thập phần hào phóng, cung ứng tinh hạch cũng luôn không có gián đoạn, cho nên hắn đối với năng lực của chính mình phi thường tự tin.
Tầm mắt đảo qua khán đài bốn phía sôi trào tiếng người xem, nhìn sắc mặt khó coi của Diệp Liễu cùng trên người Lý Phi Ngôn ngừng lại chốc lát, Dương Tuấn trong lòng âm thầm có tính toán.
Diệp Tư Niên dù sao cũng là con ruột của Diệp Liễu, cho dù hắn thừa cơ Lý Phi Ngôn hận Diệp Tư Niên đến cực hạn, cũng không thể quá phận, tuy rằng khiêu chiến lôi đài không màng sinh tử, nhưng dù sao cũng phải chừa chút mặt mũi cho Diệp Liễu. (Gáy cho to.)
Dương Tuấn nhíu nhíu mày, quyết định hôm nay chỉ hủy bỏ dị năng của tiểu tử kia, làm hắn không có tư cách kiêu ngạo. Mặt khác, chờ hắn bị đuổi ra khỏi Diệp gia ra khỏi Cảnh thành, hắn tự nhiên có thể âm thầm đem người bắt lấy, chậm rãi xử lý.
Dương Tuấn nguyên bản còn tính toán nên dùng mấy chiêu đánh bại Diệp Tư Niên để không ảnh hưởng đến tên tuổi của hắn, nhưng mà, khi nhìn thấy Diệp Tư Niên thong thả ung dung đi đến trước mặt hắn, trong lòng hắn đột nhiên nhảy dựng.
Đối diện thanh niên với dáng người thon dài lại không gầy yếu thẳng lưng mà đứng, trên mặt như cũ là biểu tình thanh thản phảng phất như không để ý, bắt gặp đôi mắt bình tĩnh không gợn sóng khi nhìn qua, hắn lại nhìn ra sự coi thường.
Giống như là nhìn một con kiến.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Say Tình
2. Tình Một Đêm Cùng Anh Rể
3. Tui - Người Cá, Siêu Hung
4. Trăng Rơi Bên Thềm
=====================================
Dương Tuấn trong lòng phát lạnh.
Nắm chặt tay, Dương Tuấn thu hồi tâm tư không chút để ý, thân hình đột nhiên chấn động, trong lòng bàn tay bốc cháy lên ngọn lửa trộn lẫn kim sắc, nháy mắt liền hình thành một đầu rồng lửa thật lớn, bốn phía lôi đài thoáng chốc sóng nhiệt ngập trời, mọi người vây xem kinh ngạc cảm thán còn chưa nói ra, liền thấy đầu rồng lửa kia giương nanh múa vuốt mà hướng Diệp Tư Niên cấp tốc lao đi.
Diệp Tư Niên sắc mặt lạnh lùng, tay phải nhẹ nâng, trong phút chốc rồng nước toàn thân trong suốt liền xuất hiện giữa không trung, này khí thế so với rồng nước lớn cơ hồ gấp đôi, đầu rồng nhẹ bay lượn, thẳng tiến không sợ hãi hướng rồng lửa mà đi.
Hai đầu cự long ở không trung bỗng nhiên chạm vào nhau, chỉ nghe tiếng vang lớn rung trời, lôi đài tức khắc bị hơi nước nồng đậm gắt gao bao vây.
Mọi người vây xem còn không kịp kinh hô ra tiếng, liền thấy một đầu rồng khí thế cực lớn đột nhiên phá vỡ hơi nước xông lên không trung, lại giương nanh múa vuốt mà đáp xuống, hướng tới Dương Tuấn đứng một bên đột nhiên tấn công.
Một tiếng hét thảm từ trong sương mù truyền ra, mọi người vây xem không nhịn được một trận sợ hãi, nhưng lại bị lòng hiếu kì làm ngứa ngáy, chỉ hận không thể sỡ hữu khả năng thấu thị, muốn xuyên qua hơi nước nồng đậm nhìn thấy rõ tình hình trên lôi đài.
Trong sương mù, Diệp Tư Niên chậm rãi gợi lên khoé môi.
Ngón tay nhẹ nhàng cong lên, cách đó không xa Dương Tuấn nửa chết nửa sống nằm trên lôi đài đột nhiên toàn thân run rẩy, khoé miệng tràn ra máu tươi.
Quanh thân truyền đến kịch liệt đau đớn, máu cả người không chịu khống chế mà chạy tán loạn, mạch máu điên cuồng co rút lại, theo bản năng mà cuộn tròn thân thể, muốn giảm bớt đau đớn kịch liệt mà nặng nề.
Nhưng thân thể đau đớn còn so ra không bằng trong lòng đau đớn, rốt cuộc phát hiện không thể cảm nhận đến tinh hạch trong cơ thể, khoé mắt Dương Tuấn muốn nứt ra, hoảng sợ mà nhìn về phía phương hướng Diệp Tư Niên.
Cho đến khi nhìn thấy một đôi mắt không chút cảm xúc.
Danh Sách Chương: