• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giữa bóng đêm tăm tối, Ngọc Anh đã xuất hiện như một nữ thần soi đường dẫn lối cho trái tim tôi. Chính nụ cười của Ngọc Anh đã sưởi ấm cho một tảng băng cứng nhắc như tôi, để tôi có thể cảm nhận được trọn vẹn thế nào là hơi ấm tình người, nếm trải được cái gọi là tình yêu tuổi học trò thơ ngây trong sáng.

Ngày hôm thật tuyệt! Tôi như trút bỏ được tảng băng nặng trĩu trên đôi vai mình để khoác lên mình một lớp áo mới lạc quan hơn, ấm áp hơn. Tôi chỉ mong tôi và Ngọc Anh có thể được ở bên nhau mãi mãiSáng hôm sau...

Hôm nay là ngày chủ nhật. Như thường lệ, tôi thức dậy thật sớm, vệ sinh cá nhân rồi vào bàn ăn sáng. Dù gia đình tôi sở hữu khối tài sản khổng lồ, nhưng tôi lại không thích khoe mẽ gia tài của bản thân cho người khác biết. Điển hình như Mai Phương Thảo chẳng hạn! Tôi biết rõ con Thảo phải đăng bài pr cho cả chục sản phẩm mới đủ tiền mua một cái túi hiệu xịn xò. Mỗi lần mua được túi là nó sẽ đem vào khoe cho toàn trường rồi chụp nguyên một cái album tự sướng cùng cái túi đó mà đăng lên Facebook. Hễ cứ nhìn thấy bài viết của nó là tôi lại lắc đầu ngao ngán.

Nhà tôi rộng, nhưng chỉ có tôi và chú Nam quản gia ở nên cảm thấy trống trải, lắm. Khi trước ba mẹ tôi còn ở Việt Nam thì cũng chẳng khá hơn là bao vì họ cứ đi công tác suốt. Dù có chú quản gia trong nhà, nhưng tôi lại thích tự chuẩn bị bữa ăn sáng cho mình hơn. Tôi khá kén ăn, lại không mê lắm mấy thứ cao lương mỹ vị nên hầu như chỉ ăn vài món đạm bạc đơn sơ. Món ăn sáng tôi yêu thích chỉ đơn giản là bánh mì sandwitch phết trứng cá tầm đen Caviar. Loại trứng cá này 1 hộp 100g chỉ tầm 8 triệu đồng thôi, một cái giá tuy rất bình dân nhưng chất lượng lại trên cả tuyệt vời.Ăn sáng xong, tôi bèn lên phòng với lấy cây guitar rồi lao nhanh ra khỏi Tôi yêu âm nhạc lắm. Nhưng do ba mẹ cấm đoán, nên tôi chỉ dám lén lút tự học trên mạng rồi tập theo. Tôi tuy học hành chểnh mảng, nhưng đàn hát thì tôi tự tin mình chẳng kém ai. Giờ đây không phải chịu sự quản lý từ gia đình, nên tôi không cần phải lén la lén lút nữa, có thể thong dong làm những gì mình thích.Địa điểm "

bí mật" mà tôi thường lui tới chính là sân thượng của trường. Nói là "

bí mật" vậy thôi chứ thực ra đã có nhiều người biết đến nó rồi nhưng ít ai lui tới đây lắm, nhất là vào những ngày nghỉ. Ở trên này có mấy bộ bàn ghế cũ bị bỏ lại, nên tôi hay tận dụng chúng làm chỗ ngồi cho mình.

Trên sân thượng rộng rãi này, từng đợt gió lộng cứ thổi vù vù khiến tôi cảm thấy thư thái lắm. Tôi ngồi tựa lưng vào chiếc ghế gỗ, một tay cầm đàn, tay còn lại nhẹ nhàng rải những sợi dây đàn thanh mảnh. Từng giai điệu ngọt ngào vang lên như quyện hòa vào bầu trời xanh biên biếc. Tôi nhắm chặt mắt lại như muốn cảm nhận trọn vẹn sự yên bình trong tiếng đàn guitar đang ngân lên từng thanh âm êm dịu. Và rồi, tôi bắt đầu cất tiếng hát:"

Hàng ghế đá xanh tàn cây góc sân trườngHành lang ấy xa dần xa bước chân người..."..."

Bạn thân hỡi ta khắc ghi trong lòngNhững ước mơ hồng ngày tháng chờ mong..."

Một giọng hát trong trẻo từ đâu cất lên khiến tôi giật bắn mình quay lại. Mặt tôi đờ ra khi thấy một người con gái với mái tóc đen óng ả buông dài đang tung bay phấp phới theo từng đợt gió lộng. Cô ấy...

cô ấy đang từng bước tiến dần về phía tôi?"

Ngọc Anh?!"

Tôi kêu lên khi nhận ra người con gái ấy chính là Ngọc Anh. Nhưng...

Ngọc Anh lại không nói gì, chỉ mỉm cười tiến lại gần tôi. Thơm quá...

cả người Ngọc Anh toát ra một mùi thơm nhẹ nhàng, dịu mát như hoa linh lan. Ngọc Anh càng lại gần, mùi thơm lại càng xộc lên mũi tôi, cảm giác dễ chịu quá!"

Mình không ngờ Kiệt lại biết đàn guitar và hát hay đến như vậy!""À ừ...

Kiệt...

Kiệt cũng thích...

cũng thích âm nhạc lắm!"- Tôi trả lời ấp úng như gà mắc đẻ."Ủa mà...

sao Ngọc Anh lại đến đây?"- Tôi thắc mắc hỏi"

Hồi nãy mẹ dặn Ngọc Anh đi đến tiệm may cô Thu ở đối diện trường để lấy cái áo dài cho mẹ. Lúc ra về thì Ngọc Anh thấy Kiệt đang xách cây guitar đi vào trong trường, Ngọc Anh thấy tò mò quá nên mới đi theo Kiệt. Cũng nhờ như vậy mà Ngọc Anh mới phát hiện ra Kiệt cũng có sở thích ca hát như Ngọc Anh nè!""

Vậy...

vậy hả?"- Tôi lảng tránh ánh nhìn của Ngọc Anh, cười tủm tỉm đáp."

Nhưng mà trên lớp mình lại thấy Kiệt ít đàn ca vui vẻ như này lắm, tại sao thế?"- Ngọc Anh tròn xoe mắt hỏi tôi."Ừ vì...

vì Kiệt không thích ca hát trước mặt mọi người lắm."- Tôi gãi đầu, đáp."

Kiệt cũng thích bài Tình Thơ của nhạc sĩ Hoài An hả?""Đúng rồi. Bài đó vừa nhẹ nhàng mà vừa thơ mộng nữa, lại nói về tình bạn, tình yêu của lứa tuổi học sinh tụi mình nên Kiệt thích lắm!"

Câu hỏi của Ngọc Anh khiến sự ngại ngùng nãy giờ của tôi biến mất hẳn. Tôi như bắt được tần số của mình, liền buông 1 tràng dài luyên thuyên về bài hát này với Ngọc Anh một cách lưu loát đến kỳ diệu. Có lẽ vì tôi quá yêu thích ca khúc này, nên khi nói về nó thì tôi luôn cảm thấy hào hứng, không bị ấp úng như những lần khác."

Trùng hợp quá, Ngọc Anh cũng thích bài hát này lắm! Mà...3 tháng nữa là đến đêm hội nhạc của trường mình á. Ngọc Anh tính đăng ký dự thi. Hay là, hay là Kiệt đệm đàn cho Ngọc Anh hát nha?"- Ngọc Anh bất ngờ hỏi tôi.

Mặt tôi có chút khó xử. Bởi tôi trước giờ không hề thích đàn hát trước đám đông, ngột ngạt lắm. Hàng trăm ánh mắt hướng về phía mình, thưởng thức thì ít mà xăm soi thì nhiều. Năm nào đến đêm đại hội mà chẳng vậy. Cứ lớp nào lên sân khấu trình diễn thì phía dưới sân khấu bọn học sinh lại mồm mép bô la bô la, soi từng chân tơ kẽ tóc của người ta chứ chả mảy may gì đến tiết mục của họ. Tôi ghét cái cảnh này lắm nên chỉ thích ngồi trên này, một mình đàn hát vu vơ cho thỏa mãn đam mê mà thôi. Tôi hát, có gió, có mây, có nắng mai, có cỏ cây làm khán giả là được rồi, đách cần lũ sân si đó."Đi mà!"

Ngọc Anh bỗng nắm lấy tay tôi mà năn nỉ. Khuôn mặt thanh tú nũng nịu của cô ấy khiến tôi lúng túng quá. Tôi không biết nên trả lời thế nào ngay lúc này. Bình thường tôi luôn là một người có lập trường riêng của mình, nay tâm tôi sao lại dễ lay động đến thế? Hazzia...

riết rồi tôi cũng chả còn hiểu nỗi chính bản thân mình nữa."Ừ..được rồi!"- Tôi mấp máy môi, đáp"

Aaa, tuyệt quá!! Mình cảm ơn Kiệt nhiều lắm nhaa!""

Hứ ứ ứ ứ!"

Tim tôi lệch đi mấy nhịp khi Ngọc Anh bỗng ôm chầm lấy tôi vào lòng mà kêu lên sung sướng! Lần đầu tiên trong suốt mười mấy năm cuộc đời, tôi mới có diễm phúc trải nghiệm cảm giác được con gái ôm là như thế nào.

Mà cũng không đúng. Hồi năm lớp 5 tôi đã được trải nghiệm cảm giác này rồi thì phải. Hôm đó là buổi tập kịch cho trường, tôi bị cô giao cho vai lính canh đứng yên một chỗ, còn thằng Phong được giao cho vai hoàng tử, con Khuyên là công chúa. Phân cảnh chúng tôi tập là cảnh công chúa lao đến ôm chầm lấy hoàng tử, nhưng con Khuyên hồ đồ này lại năm lần bảy lượt ôm chặt lấy tôi rồi vào má tôi chụt chụt như gà mổ thóc. Tôi muốn nôn ra tại chỗ! Cô giáo và cả bọn phải kéo mãi nó mới mới chịu buông ra.

Nhưng mà, cảm giác được con Khuyên hồ đồ ôm so với Ngọc Anh thật sự rất khác nhau! Không hiểu sao tôi cứ cảm thấy rạo rực, lâng lâng trong người. Tôi có thể cảm nhận được làn da mềm mịn của cô ấy đang chạm vào người tôi, hương hoa linh lan trên người Ngọc Anh càng phảng phất mãnh liệt hơn như kích thích khứu giác của tôi."

Mình...

mình xin lỗi Kiệt nha! Mình đường đột quá! "- Ngọc Anh bỗng buông tôi ra, luống cuống xin lỗi."À! Ờ à có gì đâu hahahha!"- Tôi làm bộ cười cười.

Tôi ngoài miệng thì nói vậy, nhưng trong thâm tâm tôi lại muốn Ngọc Anh hãy "đường đột" thêm chục lần nữa với mình! Uii, tôi cảm thấy mình biến thái quá đi mất."

Mà giờ Ngọc Anh để ý mới thấy da của Kiệt trắng quá!"- Ngọc Anh ngắm nhìn làn da của tôi rồi tấm tắc khen ngợi."

Vậy...

vậy hả? Nhiều người cũng nói da Kiệt trắng. Chắc do di truyền từ bố nên da của Kiệt mới trắng như vậy."- Tôi đáp, mắt vẫn dán vào cây đàn.

Ngọc Anh hướng đôi mắt thơ ngây của mình về phía bầu trời, đôi mắt như đang chứa đựng một nỗi niềm thầm kín mà khó có thể tỏ bày ra thành lời:"

Không hiểu sao khi nhìn Kiệt, mình lại nhớ về người bạn thân thiết thuở nhỏ..."

Tâm can tôi bỗng nhiên thắt lại, cuộn trào một niềm cảm xúc đến khó có thể diễn tả thành lời. Không lẽ Ngọc Anh...

Ngọc Anh vẫn còn nhớ về tôi- Cậu bé Bột ngày nào hay sao?"

Ngư...

người bạn?"- Tôi ấp úng hỏi.

Ngọc Anh không nói lời nào, đưa tay lấy từ trong túi xách ra miếng ngọc bội trắng mà thuở xưa tôi đã tặng cho cô ấy. Bàn tay mềm mại của Ngọc Anh vuốt nhẹ lên những đường họa tiết trên miếng ngọc bội. Tôi có thể cảm nhận được Ngọc Anh thật sự rất trân quý miếng ngọc này, luôn nâng niu nó một cách nhẹ nhàng, cẩn thận nhất có thể."

Lúc nhỏ..."- Ngọc Anh ngập ngừng một lúc rồi nói"

Lúc nhỏ Ngọc Anh có tình cờ giúp được một cậu bạn thoát chết, từ đó Ngọc Anh với cậu bạn dần trở nên thân thiết, đi đâu cũng có nhau. Ngọc Anh với cậu bạn đó đã trải qua rất nhiều kỉ niệm thơ ấu bên nhau, vui lắm! Ấy vậy mà...

Vì vấn đề phát sinh mà gia đình mình đã phải chuyển về quê gấp. Do đi đường đột quá nên mình đã không kịp nói lời tạm biệt với cậu bạn ấy. Sau đó, tụi mình dần mất liên lạc với nhau cho đến tận bây giờ. Dù chỉ là kỉ niệm thời thơ ấu, nhưng mình vẫn luôn trân trọng và nhớ mãi những hồi ức tươi đẹp ấy. Kiệt nhìn nè, miếng ngọc bội này là quà mà bạn ấy tặng cho mình ý!"

Ngọc Anh hào hứng đưa miếng ngọc bội cho tôi. Tôi cầm miếng ngọc bội trên tay, khóe mắt tôi ươn tướt vì xúc động. Vẫn là miếng ngọc bội với gam màu trắng tinh khôi, thanh khiết. Những vết nứt vẫn hằn rõ trên miếng ngọc, cũng tựa như tình cảm, hay những đoạn kỉ niệm ngọt ngào giữa tôi và Ngọc Anh vẫn mãi vẹn nguyên dù bánh xe thời gian có khắc nghiệt, vô tình đến nhường nào."

Cậu...

cậu bé ấy...

tên gì vậy?"- Tôi cố gắng kìm chế cơn xúc động, hỏi.

Ngọc Anh nhìn tôi, thẹn thùng đáp:"

Cậu bé ấy tên là...

Bột!""Ừ...

vậy hả?""

Sao...

sao mắt Kiệt đỏ thế? Kiệt khóc hả??"- Ngọc Anh hơi hoảng khi thấy hai mắt tôi đã đỏ hoe lên vì nước mắt."À không có gì đâu. Chỉ là...

chỉ là Kiệt xúc động thôi! Vì Kiệt cũng đã từng có một người bạn thân thiết thuở ấu thơ như vậy...""

Trời, thiệt hả? Sao lại trùng hợp thế?"- Ngọc Anh ngạc nhiên kêu lên."

Vậy Kiệt có tiện kể cho Ngọc Anh nghe về người bạn ấy được không?"

Thấy ánh mắt hiếu kỳ của Ngọc Anh nhìn tôi nên dù ngại nhưng tôi cũng không tiện từ chối:"

Hồi nhỏ trong một lần bất cẩn suýt chết, Kiệt đã được một cô bé ra tay cứu giúp. Kiệt và cô bé ấy đó đã có với nhau rất nhiều kỉ niệm đẹp. Nhưng cũng giống như câu chuyện của Ngọc Anh, Kiệt và cô bé ấy cũng dần mất liên lạc với nhau. Dù cô bé ấy và Kiệt đã mất liên lạc, nhưng Kiệt vẫn luôn nhớ mãi những giây phút bình yên của hai đứa...""

Không biết cô bé ấy như thế nào ha? Ngọc Anh tò mò quá!""

Cô bé ấy xinh đẹp và đáng yêu như Ngọc Anh vậy đó!"- Tôi giương ánh mắt trìu mến ngắm nhìn Ngọc Anh, khẽ đáp."

H..

hả?"

Ngọc Anh bỗng quay đi, lảng tránh ánh nhìn của tôi vì ngượng. Ôi má ơi tôi mới nói gì vậy trời! Hèn gì từ lúc gặp Ngọc Anh cho đến giờ, tôi cứ ngửi thấy một mùi kì lạ thoang thoảng đâu đây! Đến giờ tôi mới biết, là mùi ngôn tình chứ gì nữa!"

Câu chuyện của Kiệt giống với Ngọc Anh quá. Nghe Kiệt kể mà Ngọc Anh tò mò quá, không biết cô bé ấy là ai nhỉ?"- Ngọc Anh thắc mắc hỏi"

LÀ EM ĐÓ!!"

Tôi định trả lời như vậy, nhưng tôi lại không đủ dũng khí để thốt ra câu nói đó. Tôi cứ dùng dằng mãi không chịu thổ lộ tình cảm của mình.

Mỗi lần nhìn vào đôi mắt của Ngọc Anh, sự cứng rắn của tôi lại giảm đi một nửa. Khuôn mặt của Ngọc Anh nhỏ nhắn, thanh tú lắm. Các đường nét trên khuôn mặt hài hòa với nhau trông rất cân đối. Đặc biệt, đôi mắt chính là "

vũ khí chết người" của Ngọc Anh. Thề với mọi người trần đời tôi chưa thấy ai có đôi mắt bồ câu diễm lệ như Ngọc Anh cả, cứ như là trong tranh vẽ ý! Chỉ cần nhìn vào đôi mắt ấy là bao nhiêu sự lạnh lùng boy của tôi đều tan biến hết, dễ thương ơi là dễ thương luôn!

Tôi và Ngọc Anh im lặng hồi lâu. Cả hai đứa chúng tôi cứ ngượng ngùng, không dám nhìn thẳng mặt nhau. Tôi giả vờ rải rải cây guitar, còn Ngọc Anh thì cứ lục lọi trong túi xách một cái gì đó, lục hết nửa ngày trời mà tôi vẫn không biết cô ấy muốn kiếm cái gì."À hay là..."- Ngọc Anh bỗng cất tiếng nói"

TỤI MÌNH HÁT ĐI!"- Tôi và Ngọc Anh đồng thanh kêu lên"...""

Haha!""

Hahahahah!"

Chúng tôi phá lên cười nắc nẻ. Có lẽ Ngọc Anh cũng nghĩ như tôi, không ngờ cả hai đứa tôi lại cùng đồng thanh nói lên một câu giống y xì nhau như vậy."

Vậy...để Kiệt đệm đàn cho Ngọc Anh hát nhé?"- Tôi hồ hởi đưa ra lời đề nghị."

Hay Kiệt hát chung với mình luôn đi! Mình thấy Kiệt hát hay mà?"

Lời khen của Ngọc Anh khiến tôi sung sướng đến phát điên! Cảm giác được crush của mình khen tặng, các bạn hiểu mà đúng không?"Được rồi. Vậy mình hát bài gì?"- Tôi hỏi"

Tình Thơ đi! Mình cũng thích bài đó lắm!"- Ngọc Anh phấn khích nói.

Nói rồi, tôi bắt đầu đặt tay lên những sợi dây đàn thanh mảnh. Tim tôi mỗi lúc đập một nhanh hơn. Các ngón tay tôi cứ trơn trượt lung tung hết cả lên. Chỉ...

chỉ là đàn thôi đàn thôi mà? Sao tôi lại lúng túng đến thế!

Tôi cố gắng hít một hơi thật sâu, cố gắng tập trung vào bài hát của mình. Những tiếng đàn du dương lại một lần nữa được cất lên một cách nhịp nhàng. Tôi và Ngọc Anh dần hát vang lên những câu hát ngọt ngào của ca khúc Tình Thơ..."

Bao yêu thương trong ta tìm về, một thoáng trường xưa đã nghe thời gian thoi đưa.

Nghe bâng khuâng ngu ngơ một thời, tìm bước ngày xưa ước mơ người còn đâu nữa.

Ai thương ai quen ai, giận hờn. Buồn cánh phượng rơi khi ta chờ người không tớiCho hôm nay miên man bồi hồi, nhặt lá vàng mơ khi xưa một mối tình thơ..."...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK