Ninh An sinh ra trở thành tiểu công chúa người gặp người thương giữa chốn hoàng cung này. Rắc rối có hoàng tổ mẫu gỡ, trời sập có phụ hoàng chống.
Mẫu hậu đã dạy con bé vẽ ngay từ nhỏ, nhưng nó không thích vẽ hoa cỏ lá cành, nó thích vẽ vị thế tử khôi ngô nhà Hiền vương. Mẫu hậu đã nói nó không biết bao nhiêu lần, nhưng lần nào phụ hoàng cũng đứng ra nói đỡ: "Tiểu Hoàn vẽ người con bé thích thì cứ mặc con bé đi."
Phụ hoàng còn nói trộm với Ninh An, mẫu hậu thích vẽ người nhất. Nghĩa là phụ hoàng đang khoe với nó là mẫu hậu thích người sao?
Ninh An cảm thấy mẫu hậu không thích phụ hoàng. Bởi vì lúc nào mẫu hậu cũng mắng phụ hoàng, nhưng phụ hoàng lúc nào cũng cười, không hề bực mình. Ninh An nghĩ phụ hoàng thích mẫu hậu nhiều hơn mẫu hậu thích phụ hoàng nhiều, nhưng vì sợ bị vạch trần nên người mới lừa nó như vậy.
Tháng trước, Ninh An tìm được trong khố phòng của mẫu hậu một bức tranh, trên đó vẽ một nam tử áo đỏ, dáng vẻ rất giống phụ hoàng. Thế là Ninh An liền mang bức tranh ấy đi hỏi phụ hoàng. Phụ hoàng nhìn thấy vô cùng vui sướng. Người cầm luôn bức tranh kia đi tìm mẫu hậu, cứ thế bỏ rơi nó ở ngự thư phòng.
Sau đó nó nghe Thanh Lăng cô cô nói, phụ hoàng ở lì trong tẩm điện của mẫu hậu hai ba ngày sau mới rời.
Vào ngày Tết Nguyên Tiêu, mẫu hậu lôi phụ hoàng đi giải đố đèn. Phụ hoàng đoán sai liên tiếp mấy câu liền. Còn mẫu hậu đoán đúng hết những câu phụ hoàng đoán sai, làm phụ hoàng tổn thương. Có lúc Ninh An nghĩ, có lẽ nguyên nhân phụ hoàng thích mẫu hậu đến vậy là vì cả thiên hạ này chỉ có mẫu hậu mới dám làm tổn thương phụ hoàng.
Ninh An không muốn xem phụ hoàng và mẫu hậu đưa đẩy tình ý với nhau nữa, bèn lén chạy sang bên cạnh xem xiếc thú. Dẫu sao tay phụ hoàng chỉ ôm chặt mỗi mẫu hậu thôi.
Ninh An xem được một hồi bỗng nhiên phát hiện có một thúc thúc anh tuấn đang nhìn mình. Nhưng dựa theo nguyên tắc “mỹ nhân tâm thiện” của nó, thúc thúc đẹp vậy có lẽ không phải người xấu đâu. Ninh An nghĩ nhất định là thúc ấy thấy nó xinh xắn đáng yêu nên mới nhìn.
"Thúc thúc." Ninh An đi đến trước mặt người đàn ông ấy. Thúc thúc cao lắm, nó phải ngẩng đầu lên mới nhìn được: "Thúc thúc đang nhìn con sao?"
Thúc thúc anh tuấn ngồi xuống, cười gật đầu: "Con rất giống một cố nhân của ta. Con tên là gì?"
"Con tên Ninh An ạ." Ninh An cười ngọt ngào với y: "Mọi người hay nói con giống hệt mẫu thân."
"Thúc thúc nhìn đi, mẫu thân con ở bên kia!" Ninh An chỉ vào sạp bày đố đèn. Nhìn theo hướng chỉ tay của con bé, y thấy một nữ tử kiều diễm đang giơ tay đánh một nam tử dung mạo phi phàm ở bên cạnh, còn tay kia của nàng bị người ấy nắm chặt.
Trong lúc phụ hoàng ngoái đầu lại vô tình phát hiện nó chạy đi xem xiếc thú. Người vội kéo mẫu hậu qua đó, xuyên qua đám đông bế Ninh An về.
"Phụ thân, con vừa mới quen một thúc thúc đẹp lắm." Ninh An ngoảnh đầu lại, nhưng không thấy thúc thúc kia đâu nữa.
"Á? Sao không thấy đâu nữa?" Ninh An hơi thất vọng: "Thúc ấy nói con giống ai đó của thúc ấy á."
"Người kia hình như là Trạm Hạng Thù." Hình như phụ hoàng biết thúc ấy, nhưng không phải người nói với nó, mà là nói với mẫu hậu.
"Ừm." Mẫu hậu bình thản đáp.
"Thực ra…." Phụ hoàng căng thẳng.
"Ta đã biết lâu rồi, chàng tưởng ta ngốc sao?"
"Nàng không trách ta sao?"
"Không nỡ."
Ninh An thấy vành tai mẫu hậu đỏ lên, nó quay sang nhìn phụ hoàng, thấy người đang cười típ mắt, trông giống con tế khuyển mà thế tử ca ca tặng nó.
Ninh An vuốt mặt, con bé còn nhỏ như vậy nhưng đôi mắt ánh lên nét âu sầu, bởi vì đêm nay phụ hoàng sẽ lại xách nó ra thiên điện rồi một mình độc chiếm mẫu hậu.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK