Cắt ngang luồng suy nghĩ đó của chàng, một binh sĩ đến báo tin:
- Điện hạ tốt quá rồi, đại hoàng tử đang dẫn binh đến tri viện cho ta
Nghe thấy thế, tảng đá ngàn cân trong lòng chàng đã được bỏ xuống, chàng vui mừng thấy rõ, lập tức xông ra đến chỗ Phàn Uyên. Thấy Hoàng huynh của mình chàng bất giác trở thành một đứa trẻ. Chàng gọi lớn:
- Hoàng huynh! huynh đến rồi!
Phàn Uyên quay lại điềm đạm nói:
- Ừ ta đến rồi! Chỗ này đệ cứ giao cho ta! Mau đến chỗ mà đệ nên đến đi!
Hiểu ý của Phàn Uyên chàng liền gật đầu và nói với giọng điệu chắc nịch:. Harry Potter fanfic
- Được! Đệ sẽ đem đầu tên thủ lĩnh của chúng về cho huynh xem! Đệ đi đây!
Tiếng hô hào nô nức của binh lính làm cho khí thế của đội quân cao lên ngút trời
- Xông lên! Quân tri viện đã đến rồi, chúng ta có thể lật lại thế cờ này rồi!
Tin tức ấy đã vực dậy tin thần cho các binh lính, họ như được tiếp thêm sức mạnh, dồn hết sức lực cuối cùng để chiến đấu giành thắng lợi. Còn đám ma quân kia, khi nghe tin ấy liền hoang mang, lo sợ một phần vì binh chi viện đã tới và một phần vì Phàn Long lần nữa xông trận.Tuy tên tuổi của chàng không bằng Bạch Đình nhưng cái tên Phàn Long cũng là nỗi khiếp sợ đối với ma giới vì chính chàng là người đã đem quân đến đánh thẳng ma giới để cảnh cáo chúng không được lăm le xâm chiếm thiên giới. Chàng đánh trận với tư thế khoang thai, ung dung, ra đòn dứt khoác, như đang khiêu vũ với những ánh lửa bập bùng.
- Cuối cùng thì ngươi cũng ra mặt rồi sao?
Giọng nói ấy trầm đến độ khiến người nghe phải sởn tóc gáy. Hắn chính là Liễu Úy, là người bạn cũ của Phàn Long nhưng chỉ có Phàn Long coi hắn là bạn còn hắn thì lại ghen ghét với Phàn Long vì hắn nghĩ rằng Phàn Long chỉ được cái mác là con thiên đế chứ chẳng có tài cán gì thế mà lúc nào cũng được tung hô, được tôn sùng hơn hắn. Cũng bởi vì lẽ đó mà hắn đã rắp tâm, mưu đồ phản lại thiên giới nhưng bị Phàn Long ngăn cản và đánh hắn xuống tận nhân gian. Hắn may mắn trốn thoát nhưng hắn lại mang mối thù với Phàn Long. Khi nhìn thấy Phàn Long, hắn như con hổ đói vồ lấy mồi, Phàn Long cảm nhận được luồng khí tức mạnh mẽ đang đến gần và lặp tức chặn được đòn tấn công của Liễu Úy. *keng* Hai đòn tấn công chạm vào nhau tạo nên một luồng sức mạnh khổng lồ đánh tan tác mọi thứ xung quanh.
- Lâu rồi không gặp người bạn cũ của ta!- Liễu Úy nói với giọng điệu đầy mỉa mai
- Đúng là cũng lâu rồi, ngươi lại tìm tới ta để làm kẻ bại trận lần nữa sao Liễu Úy!
Câu nói móc mỉa với giọng điệu vừa bỡn cợt vừa thách thức đó của Phàn Long lặp tức khiến hắn giận sôi máu. Hắn hất kiếm của chàng ra và tấn công liên hoàn nhưng mỗi một chiêu thức của hắn chàng đều nắm trong lòng bàn tay. So với Phàn Long thì Liễu Úy để lộ quá nhiều sơ hở, chớp lấy thời cơ chàng đánh bay hắn ra xa cả mét khiến hắn lăn cù như một cái bánh xe. Khi hắn dừng lại được thì hắn đã nằm dưới mũi kiếm của chàng.
- Nể tình ngươi từng là chí cốt của ta, ta sẽ tha cho ngươi một mạng, mau ra lệnh cho đám sâu bọ kia rút về ngay bằng không đừng trách vì sao đao kiếm vô tình!- chàng nói với giọng điệu lạnh lùng nhưng ánh mắt lại có chút xót thương "người bạn cũ". Nắm được điểm yếu của chàng, Liễu Úy đã gợi lại chuyện xưa hòng để chàng lay động:
- Hahaha....ngươi có còn nhớ trận chiến đầu tiên ta và người cùng sát cánh bên nhau không, lúc đó phòng tuyến của địch quá dày đặc, ta đã bị lọt vào tầm bắn của địch, cũng nhờ có ngươi đỡ cho mà ta thoát chết, bây giờ coi như ta trả cái mạng
này lại cho ngươi
Nghe những lời nói ấy, Phàn Long thật sự bị xao động, vì sâu trong trái tim chàng thật sự xem hắn là bạn. Chàng liền đắm chìm vào hồi ức xa xôi. Biết mình đã thành công, hắn liền gằng giọng hét toáng lên:
- Giết ta đi, đến đây giết ta đi!
Câu nói ấy khiến chàng giật mình, chớp lấy thời cơ hắn tấn công chàng bằng một đòn cực kì mạnh khiến chàng văng xa và nôn ra máu, chàng cố gượng dậy, đau đớn nhìn hắn, nói:
- Ngươi...*khụ* ta thật lòng đối đãi với ngươi...sao ngươi lại...*khụ khụ*
- "Người ngây thơ quá đấy, ta chưa từng xem ngươi là bạn đâu, tại sao mọi việc tốt đẹp đều đến với ngươi một cách dễ dàng trong khi ta làm như trâu như ngựa lại chẳng thể bằng một góc của ngươi chứ!- hắn nói với giọng điệu hằn hộc và nét mặt vô cùng dữ tợn
Những lời nói đó trực tiếp khiến Phàn Long sụp đổ, chàng không thể ngờ người mà mình coi là bạn hơn ngàn năm lại xem mình chẳng khác nào cái gai trong mắt, hòn đá ngán đường. Hắn lại tiếp tục công kích chàng:
- Ta đã thề chuyến này sẽ sống chết với ngươi, ta đã cho ngươi cơ hội để giết ta nhưng ngươi lại quá mềm lòng, lần này thì đến lượt ta ra tay rồi.
Vừa nói dứt câu, hắn liền vung lưỡi hái lên trời và giáng xuống cực mạnh hòng giết chàng. *đùng* Cú giáng ấy làm rung chuyển cả một vùng, cột khói bốc lên cao, bụi bay mịt mù bao phủ lấy vạn vật xung quanh.
- KHÔNGGGG, ĐIỆN HẠ -Hàm Khiết la thất thanh
Danh Sách Chương: