• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi nghe mình được chọn, Tố Linh không thể giấu được niềm vui hiện ra trên gương mặt, miệng cười toe toét.

- Tạ thượng thần!

Người còn lại cũng vui mừng, hớn hở, đưa đôi mắt đầy ẩn ý nhìn Phàn Long. Chàng cũng hỏi han cô cho có lệ:

- Nếu vậy thì ta chọn người còn lại. Ngươi tên gì?

Thấy mình cuối cùng cũng được chàng để ý tới, cô không khỏi vui mừng, nhưng vẫn cố giữ nét điềm tĩnh, trang nhã.

- Hồi thượng thần, tiểu tiên tên Tố Chi!

- Tốt, tốt, tốt. Vậy thì Tố Linh sẽ theo Bạch Đình, Tố Chi sẽ theo Phàn Long!

- Tạ thiên đế!

- Được rồi. Giờ cũng đã trễ rồi, thôi thì bữa tiệc dừng tại đây, các vị ai về nhà nấy đi!

- Cung tiễn thiên đế!

Trong lúc mọi người đang ra về, Phàn Uyên đến bên cạnh Phàn Long và vui vẻ nói:

- Chúc mừng đệ, bây giờ việc trong cung lại nhẹ thêm một phần rồi!

Phàn Long lắc đầu nói:

- Việc trong cung nhẹ hay không đệ không biết chứ việc của đệ là không rồi đó.

Nghe thế Phàn Uyên cười nhẹ rồi vỗ vai an ủi hoàng đệ của mình:

- Thôi, ai bảo chúng ta sinh ra là hoàng tử chứ, phải làm cho đúng chức trách của mình thôi!

Phàn Long cũng gật đầu đồng ý. Đột nhiên chàng quay qua hỏi Phàn Uyên:

- Đúng rồi! Không có huynh là đệ không còn mạng quay về luôn chứ nói chi là được thưởng.

Phàn Uyên hiếu kì hỏi lại chàng:

- Đệ nói vậy là sao? Ta chưa hiểu lắm!

- À, đệ muốn hỏi là huynh lấy đâu ra mấy vạn quân tri viện cho để lúc đó vậy?

- À....chuyện đó...

Bỗng có một tiên tì đến chỗ họ và nói:

- Đại điện hạ! Nhị điện hạ!

- Bình thân. Ngươi có chuyện gì sao?

- Dạ bẩm nhị điện hạ, thiên hậu kêu nô tì nói với điện hạ là thiên hậu đang chờ người trong tẩm cung!

Nghe xong hai người họ đều ngạc nhiên nhìn nhau. Phàn Uyên ân cần nói:

- Thôi đệ đi trước đi, có gì chúng ta nói chuyện sau!

- Vậy...Đệ xin cáo từ!

Nói xong chàng quay bước rời đi. Song Phàn Uyên nhìn theo bóng lưng chàng hồi lâu rồi cũng quay bước rời đi. Phàn Long đã đến Phượng Ninh cung-tẩm cung của thiên hậu. Chàng nhanh chóng bước vào vì sợ thiên hậu có chuyện chi gấp gáp tìm mình nhưng hiện thực vả mặt chàng bôm bốp. Chàng bước vào đại điện thì khung cảnh trước mắt khiến chàng đứng hình vài giây. Hóa ra là Hương Ngọc và thiên hậu đang say sưa cười nói vui vẻ mà không biết là chàng đã tới trước cửa. Chàng nhẹ nhàng gõ cửa để thu hút sự chú ý của 2 người *cộc cộc cộc* nhưng....không có tác dụng. Chàng hụt hẫng, không tin là mình... tàn hình trong mắt họ. Chàng tằn hắn một tiếng:

- E hèm!

Tiếng tằn hắn của chàng khiến Hương Ngọc giật mình, vội vàng đứng lên và nói:

- Long ca. Huynh...huynh tới khi nào thế?

- Ta tới nãy giờ rồi mà hai người mãi nói chuyện không để ý đến thôi!

- Thế sao con không gõ cửa?

Nghe câu hỏi này khiến chàng chết lặng. Chàng giận dỗi đáp:

- Rõ ràng là con có gõ cửa mà, không tin người hỏi Hàm Khiết đi!

Vừa nói chàng vừa quay sang Hàm Khiết để tìm kiếm đồng minh nhưng Hàm Khiết chỉ nhún vai một cái tỏ ra mình vô tội.

Đứng trước sự tỏ ra vô can của Hàm Khiết khiến chàng điên tiếc đến bất lực. Chàng dùng truyền âm thuật trách móc Hàm Khiết:

*Ngươi được lắm, dạo này ta thấy ngươi hơi bị chống đối ta đấy. Ngươi chờ đó cho ta!*.

Đối mặt với sự đe dọa này Hàm Khiết cũng chỉ cười một cái như xem đây là lời của con nít mà thôi.

- Thôi được rồi, là con sai! Nhưng rốt cuộc là người gọi con đến đây để làm gì?

- Cũng không có gì! Ta vừa mới may cho Ngọc nhi bộ đồ mới gọi con đến xem để góp ý đó mà!

Phàn Long tỏ ý muốn từ chối:

- Sao người lại kêu con? Mắt thẩm mĩ của con không được tốt đâu!

Nhưng thiên hậu nhất quyết muốn chàng nêu lên nhận xét của mình về Hương Ngọc:

- Ta kêu thì con cứ làm đi, cũng có mất miếng thịt nào đâu!

Chàng thở dài bất lực nhưng vẫn gượng gạo làm theo lời bà.

- Vậy...muội ra đây ta xem thử!

Hương Ngọc chầm chậm bước ra, dáng vẻ e ấp và thùy mị. Mỹ nhân đứng trước mặt nhưng chàng cũng chỉ nhòm ngó qua loa. Tuy ánh mắt của chàng không có ý gì nhưng nó vẫn khiến Hương Ngọc ngại ngùng, mặt ửng hồng, tim đập liên hồi *thình thịch, thình thịch*

Phàn Long lúc này đã có suy nghĩ:

*hmm, bộ y phục này muội ấy mặc rất đẹp nhưng màu sắc khiến mình mỏi mắt quá, mình vẫn thấy màu trắng sẽ tốt hơn*

- Sao người không may màu trắng cho muội ấy?

- Con thấy màu trắng hợp hơn sao? Ngọc nhi khí chất ngọt ngào, đằm thắm sẽ hợp với màu hồng hơn chứ!

- À thế à, chắc tại con nhìn quen với màu trắng hơn thôi chứ bộ này cũng rất đẹp rồi!

Nghe thế, Hương Ngọc xụ mặt xuống, tò mò hỏi chàng:

- Trước giờ muội chưa từng mặc màu trắng mà. Huynh nói nhìn quen màu trắng là nhìn ai chứ?

Câu hỏi ấy khiến chàng bừng tỉnh. Chính chàng cũng không rõ là vì sao chàng lại như vậy. Chàng đảo mắt nhìn thì thấy mọi người nhìn chàng đầy hiếu kì. Chàng hoảng loạn cả lên, vội vàng tìm câu trả lời thõa đáng. Nhưng chính chàng không biết lý do tại sao thì làm sao viện cớ đây.

- Thì ờ....ùm...ta...

- Con làm sao? Mau trả lời đi chứ! Rốt cuộc là con nhìn ai mặc màu trắng mà đến quen luôn thế kia? Không lẽ con có người con thích rồi hả?

Chỉ là một câu hỏi vô ý của Thiên hậu nhưng nó khiến cho cả Phàn Long và Hương Ngọc đều hốt hoảng.

- KHÔNG PHẢI!

*Truyện bên lề: Ai có thể trả lời được câu hỏi trên không? Comment cho tui đi:))))

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK