Theo lời chỉ dẫn của Lý Nhậm Vũ, Sở Kiệt quyết định thực hiện kế hoạch B. Ngay khi vừa tan làm, Chu Khiết Nhan vô cùng bối rối ngay khi phát hiện lốp xe của mình bị thủng. Một lúc sau, Sở Kiệt cũng đến nhà xe. Trước bộ dáng bối rối không biết làm gì của Khiết Nhan, anh khẽ ho một tiếng, sau đó trầm giọng nói:
- "Có cần tôi đưa cô về không?"
Nghe anh hỏi, cô chỉ biết cười gượng sau đó lịch sự đáp:
- "Không sao đâu ạ. Diệp tổng cứ về trước, tôi sẽ gọi người đến thay lốp mới."
- "Đợi họ đến khi nào, thôi thì cứ lên xe của tôi đi, sẵn tiện tôi cũng đang trên đường trở về nhà."
Dứt lời, Sở Kiệt bước thẳng về chiếc xe hơi màu đen bóng loáng, nhanh chóng nhấn nút, đèn chiếc xe cũng vì thế mà nháy sáng.
- "Chu Khiết Nhan, mau lên xe đi."
Anh ngồi bên trong hạ cửa kính nói vọng ra. Ngay lập tức, cô ngoan ngoãn đi về phía chiếc xe toang mở cửa phía sau liền nghe giọng anh nói lớn:
- "Ghế phía trước còn trống, cô ngồi bên dưới làm gì."
- "Nhưng...nhưng mà..."
Cô chưa nói dứt câu đã bị anh cắt ngang:
- "Tôi là sếp, tôi bảo cô lên đây ngồi không được kháng lệnh."
Cuối cùng, Chu Khiết Nhan cũng phải nghe theo lời anh mà mở cửa ngồi vào ghế phụ ở bên cạnh. Khóe môi Sở Kiệt khẽ cong lên nhưng gương mặt vẫn tỏ ra lạnh lùng, trầm tính.
Suốt một đoạn đường đi, Sở Kiệt vẫn chăm chăm tập trung điều khiển vô lăng, mắt hướng về tầm nhìn phía trước mà không nói lời nào khiến bầu không khí bên trong xe có phần tĩnh lặng. Chu Khiết Nhan ngồi bên cạnh căng thẳng đến mức không dám thở mạnh. Bỗng trong đầu lóe lên một ý nghĩ, cô quyết định bắt chuyện với nụ cười thật tươi, ngữ điệu đầy ngưỡng mộ nói:
- "Diệp tổng, anh quả là một người tài giỏi. Đúng là tuổi trẻ tài cao."
Bất ngờ, chiếc xe lập tức dừng lại khiến cô có chút giật mình, tưởng rằng anh đã cán trúng một vật gì liền xoay người nhìn sang, vô tình đối diện với ánh mắt của anh. Sở Kiệt nhìn thẳng vào mắt cô, trầm giọng nói:
- "Vậy...cô có bao giờ có ý nghĩ sẽ kết hôn với một người giống như tôi không?"
Khi không anh lại đưa ra ví dụ khiến cô khó mà trả lời, sắc mặt cũng vì thế mà ửng hồng vì ngại ngùng, tránh né ánh mắt của Sở Kiệt, đáp:
- "Tôi...sao tôi dám mơ mộng cao như thế? Người có thân phận tầm thường như tôi chắc chắn sẽ không bao giờ gặp một con người ưu tú, hoàn hảo như Diệp tổng đâu."
- "Chẳng phải cô cũng rất ưu tú sao? Làm việc vô cùng có trách nhiệm và đạt được hiệu quả. Cô có quyền được mơ ước hơn thế nữa."
Được anh khen khiến hai má Chu Khiết Nhan ửng hồng vì xấu hổ, cô giả vờ chuyển chủ đề khác mà lên tiếng hỏi anh:
- "Chắc hẳn Diệp tổng đã gặp mặt nhiều cô gái xinh đẹp, giàu sang rồi đúng chứ?"
Sở Kiệt gật đầu, gỏn gọn đáp:
- "Phải. Hồi còn ở bên Anh quốc, tôi đã từng tiếp xúc với nhiều người với tài năng và sắc vóc vẹn toàn."
Nói đến đây, ánh mắt anh bỗng nhìn sang người con gái đang tập trung lắng nghe, sau đó tiếp:
- "Nhưng mà...có một người mặc dù rất giản dị, tầm thường như bao cô gái khác. Nhưng đối với tôi, cô ấy rất đặc biệt trong đám đông hàng vạn người con gái mà tôi đã từng gặp. Đặc biệt là mùi hương trên người của cô ấy."
- "Và người con gái ấy chính là...em."
Sở Kiệt đỏ mặt nói ra những lời cho người bên cạnh nghe. Tuy nhiên, ngay khi anh vừa quay sang thì đã thấy cô nằm ngủ say, đầu tựa vào ghế mà ngủ ngon lành. Tại sao cô lại ngủ trong thời khắc quan trọng này chứ. Có lẽ, cả ngày nay cô chịu khá nhiều căng thẳng về công việc cho nên ngay khi tan làm chỉ muốn lăn ra ngủ một giấc.
Sở Kiệt khẽ đưa tay chỉnh lại mái tóc có chút rối của người con gái, sau đó nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn.
Danh Sách Chương: